Hương Vị Tình Yêu - Chương 2
9
Ngày cưới của tôi và Tư Mộ được ấn định sau một tuần nữa.
Chiều hôm công bố tin tức kết hôn, một người phụ nữ mái tóc đen dài đến eo, gương mặt trắng mịn tinh tế tìm đến công ty, cô ấy mặc một bộ đồ da màu đen, dáng người quyến rũ, bước đi mạnh mẽ tiến về phía tôi.
Khí thế áp đảo, đôi mắt sắc bén.
Tôi đang cầm trà sữa đã đặt cho Tư Mộ, sững sờ đứng yên tại chỗ.
「Cô là ai?」 Tôi nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt.
「Tôi là Lăng Dung Dung.」
「Ồ… cô có việc gì không?」
Lăng Dung Dung nhẹ nhàng nhếch đôi môi đỏ quyến rũ, ánh mắt khinh miệt: 「Tôi là vị hôn thê của Tư Mộ, Phương Tiểu Linh, có thể nói chuyện riêng không?」
Giọng cô ấy không nhỏ.
Nhân viên trong văn phòng đều đang lén lút nghe ngóng.
Tôi nhướng mày, cảm giác kích động khi đối diện kẻ địch mạnh dâng trào.
Vị hôn thê!
Tư Mộ thật sự có vị hôn thê!
Đồ sở khanh! Anh còn nói thích tôi, tôi nhất định phải trừng trị anh mới được!
10
Trong đầu tôi hiện lên cảnh Tư Mộ quỳ xuống cầu xin tôi đừng rời bỏ anh, còn tôi thì nhẫn tâm đá anh một cái.
Mèo trắng trăng hoa.
Biết người biết mặt không biết lòng!
Tôi cầm trà sữa, dẫn Lăng Dung Dung vào phòng uống trà, đóng cửa lại.
Lăng Dung Dung khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: 「Cô biết anh ta là cái gì chưa mà dám ở bên anh ta?」
「Anh ấy là yêu quái, tôi biết.」
Tôi chậm rãi quét mắt nhìn Lăng Dung Dung từ trên xuống dưới, ánh mắt khinh miệt, khí thế không thể thua kém.
Tôi lạnh nhạt nhếch môi, tỏ vẻ khó chịu: 「Nhưng tôi thật sự không biết anh ấy còn có một vị hôn thê ngoài tôi.」
Lăng Dung Dung vô cùng ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.
Cô ta tiến lại gần, hít một hơi: 「Cô không phải là yêu quái.」
「Đúng vậy.」
Cô ta cười lạnh: 「Tôi ngưỡng mộ sự can đảm của cô đấy.」
Nói xong, cô ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ đen.
Chiếc thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi.
Thái độ của cô ta đầy kiêu ngạo: 「Trong thẻ có năm triệu.」
Tôi im lặng vài giây, nhanh tay chộp lấy tấm thẻ.
Tôi vẫn luôn là một người yêu ghét rõ ràng, quyết đoán, dứt khoát.
「Năm triệu này tôi nhận, tôi sẽ rời xa Tư Mộ.」 Tôi lạnh lùng nói.
Lăng Dung Dung sững người.
Cô ta nhìn về phía sau tôi, bối rối nói: 「Năm triệu là tiền tôi tặng các người để mừng đám cưới…」
Tôi quay đầu lại.
Tư Mộ đứng ở cửa, mặt tái nhợt, nắm tay siết chặt, gân xanh nổi lên.
Anh sắp tức điên rồi.
Tôi cũng vậy.
Clm, trà xanh chết tiệt!
11
Trong mấy câu chuyện tổng tài, kiểu “trà xanh” mặt ngoài một đằng, sau lưng một nẻo tôi đã gặp nhiều rồi!
Tôi quay người, bình tĩnh giải thích: 「Tư Mộ, vị hôn thê của anh cho em năm triệu, để em rời xa anh.」
Lăng Dung Dung vội bước đến bên cạnh tôi, tức giận nói: 「Cô nói linh tinh! Tôi đâu có bảo cô rời xa Tư Mộ.」
Cô ấy thật sự chưa từng nói.
Nhưng tôi hiểu ý cô ấy, không cần cô ấy phải nói ra.
Ngoài cửa phòng nghỉ, không ít nhân viên thò đầu ra xem kịch.
Tôi không muốn diễn cho họ xem.
Tư Mộ nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng hỏi: 「Cô ta bảo em đi, em liền đi?」
Tôi bình thản: 「Anh lừa em mà. Anh có vị hôn thê mà còn muốn em chịu trách nhiệm.」
Trong lòng tôi đau nhói.
Nhưng tôi tuyệt đối không để mình tỏ ra yếu đuối.
Tư Mộ mím chặt môi: 「Tôi không có vị hôn thê.」
「Anh không có vị hôn thê, vậy Lăng Dung Dung là ai?」
「Người xa lạ không liên quan.」
Ồ, người xa lạ.
Tôi quay sang nhìn Lăng Dung Dung bên cạnh.
Người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng vừa rồi, giờ đã tức giận đến trừng mắt, hai tay chống nạnh.
Cô ta giận dữ nói: 「Tư Mộ! Tôi nói cho anh biết, loại chuột trắng vô dụng như anh, căn bản không xứng với tôi! Nếu không phải vì hôn ước từ nhỏ, tôi thậm chí chẳng thèm nhìn anh một cái!
「Được rồi, anh nói tôi là người xa lạ đúng không?」
Lăng Dung Dung nhanh như chớp giật lại chiếc thẻ đen trong tay tôi.
Cô ấy nhanh tay nhét thẻ vào túi: 「Đã là người xa lạ thì lão tử cũng không cần phải tặng quà cưới nữa!」
12
Hai tay tôi trống rỗng, đứng ngẩn ra.
Diễn biến của sự việc, sao lại khác với những gì xảy ra trong tiểu thuyết tổng tài thế này?
Lăng Dung Dung lại kéo tay tôi, ánh mắt chân thành: “Chị em, ở bên một kẻ vô dụng chỉ biết khóc lóc, yếu đuối như thế này thật là khổ cho cô.”
Tôi cố gắng rút tay ra, nhưng không được!
Tôi là cao thủ judo bậc tám, Lăng Dung Dung là yêu gì mà mạnh đến thế?!
“Phương Tiểu Linh, sau này con chuột lông trắng yếu ớt này giao lại cho cô nhé, có duyên sẽ gặp lại!”
Lăng Dung Dung nói một tràng rồi buông tôi ra, bước đi đầy tự do phóng khoáng.
Đám nhân viên thấy vở kịch đã dần đến hồi kết, tự giác quay lại vị trí làm việc, không dám nhìn tiếp.
Còn tôi.
Tôi nhìn Tư Mộ, hai mắt anh lại bắt đầu đỏ hoe, rưng rưng lệ.
Chỉ biết khóc lóc, yếu đuối và vô dụng—một con chuột lông trắng yếu ớt.
Chuột lông trắng…
“Chuột?” Tôi bàng hoàng lên tiếng.
Gai ốc trên lưng tôi nổi lên từng đợt.
Cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng.
Chuột!
Tôi thực sự rất sợ chuột!!!
13
“Em còn muốn kết hôn với anh nữa không?” Gương mặt Tư Mộ tuấn tú, không giấu được vẻ buồn bã, hít sâu một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy đến mức làm tim tôi như muốn vỡ ra.
Anh sắp khóc rồi.
Tôi tự nhủ.
Đây là Tư Mộ.
Là Tư Mộ đáng yêu.
Là Tư Mộ với chiếc đuôi trắng to xinh đẹp.
Dù cho hình dạng thật của anh ấy là chuột, tôi vẫn có thể chấp nhận.
“Lúc ấy em chưa kịp nghĩ kỹ.
Làm gì có con chuột nào mà có chiếc đuôi trắng to đến vậy!!”
Tôi từ từ lấy lại bình tĩnh: “Chuyện Lăng Dung Dung là sao, anh giải thích rõ ràng cho em nghe. Nếu chứng minh được hai người trong sạch, em sẽ kết hôn với anh.”
“Em… không chê anh sao?”
Tôi là một người nhạy cảm.
Tôi nhận ra sự lo sợ, hoang mang của Tư Mộ.
Tôi tiến lại gần anh, thấy mắt anh đỏ hoe, tôi không thể chịu nổi, tràn đầy lo sợ: “Chỉ cần anh không lừa dối em, em sẽ không chê anh.”
14
Tư Mộ nói, Lăng Dung Dung là người đã được cha mẹ anh hứa hôn từ nhỏ.
Nhưng giữa họ không có tình cảm, từ nhỏ sau khi tách ra, cũng không liên lạc lại.
Không ngờ khi anh vừa công bố tin kết hôn, cô ta liền tìm đến.
“Cô ta thích anh sao?” Tôi có chút nghi ngờ.
Lăng Dung Dung tức giận bỏ đi, rốt cuộc là do thẹn quá hóa giận hay thật sự ghét bỏ Tư Mộ?
Nhìn ánh mắt cô ta dường như thực sự rất khinh bỉ anh.
“Không, cô ta từng bắt nạt anh.” Tư Mộ nắm chặt tay tôi, giống như một con chim sợ cành cong, ngón tay lạnh buốt.
“Bắt nạt anh?”
“Ừ, vì màu lông của anh khác với những người khác trong gia tộc, cơ thể anh yếu hơn, lại nhát gan, nên các yêu quái trong tộc đều không thích anh…”
Giọng Tư Mộ càng ngày càng nhỏ.
Thật đáng thương.
Tôi biết anh tính tình kiêu ngạo, dễ xúc động, tâm tư phức tạp.
Nhưng không ngờ, anh từng trải qua những chuyện như vậy.
Cảm giác đau lòng và mong muốn bảo vệ anh dâng lên không ngừng!
“Không sao, em thích anh!”
15
Tôi và Tư Mộ tổ chức hôn lễ theo kế hoạch.
Ngày cưới, có rất nhiều người đến.
Nhưng, ngoài các đối tác trong giới kinh doanh của Tư Mộ và nhân viên công ty, không có một người thân nào của chúng tôi tham dự.
Cha mẹ tôi mất sớm, tôi sống trong ngôi làng nhỏ, học xong trung học liền rời khỏi làng, nhờ vào trợ cấp và học bổng mà lớn lên trong thành phố.
Còn Tư Mộ…
Anh nói anh là kẻ lạc loài trong gia tộc, cha mẹ người thân đều không thích anh.
Tôi vô cùng phẫn nộ.
Đều là chuột!
Chuột lông trắng còn đáng yêu hơn nhiều đấy nhé!
16
Trong lễ cưới.
Tôi mặc váy cưới được may riêng, bước chậm rãi đến trước mặt Tư Mộ, ngẩng đầu hôn anh.
Sau khi hoàn tất các nghi lễ, tôi mới nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Tóc ngắn màu nâu đỏ tôn lên làn da trắng, đôi mắt một mí sắc bén, gương mặt đầy khinh khỉnh, dáng vẻ đào hoa đa tình.
Là người yêu cũ của tôi.
Lâm Lăng.
Một con sóc đỏ.
Trước đây anh ta hay cười lắm, hiện tại lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn về phía thôi.
Chậc.
Phiền phức thật.
Tôi chuẩn bị trừng mắt đáp trả, thì cằm đã bị Tư Mộ nắm lấy, mạnh mẽ xoay lại đối diện với anh.
Ánh mắt của Tư Mộ trở nên lạnh lẽo, chiếm hữu, tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh.
“Phương Tiểu Linh, chỉ được nhìn anh.” Giọng điệu của anh không tốt chút nào.
17
Hôn lễ kết thúc.
Có lẽ vì đã uống rượu, Tư Mộ có cảm giác không an toàn, lúc nào cũng nắm chặt tay tôi, không rời nửa bước.
Tôi dìu anh vào phòng nằm nghỉ, vừa định ra ngoài đã thấy anh loạng choạng ngồi dậy, xiêu vẹo đi theo tôi.
Ánh mắt anh mơ màng: “Phương Tiểu Linh, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em định đi đâu?”
Tôi nhẹ nhàng dỗ dành: “Em đi pha canh giải rượu cho anh, anh nằm xuống nghỉ ngơi nhé, được không?”
Ngón tay thon dài của Tư Mộ siết chặt lấy tay tôi.
Mười ngón đan vào nhau.
Vóc dáng cao 1m85 của anh trước mặt tôi như một ngọn núi nhỏ.
Tư Mộ cúi đầu nhìn tôi: “Em lừa anh.”
“Hửm?”
“Em muốn đi gặp Lâm Lăng chứ gì.”
Tư Mộ bóp nhẹ má tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên.
Lâm Lăng là sóc đỏ đực người yêu cũ của tôi. Sao anh lại biết được sự tồn tại của anh ta?
Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi: “Không được đi.”
Bộ dạng hung dữ này, đâu còn là chú chuột lông trắng đáng thương của tôi nữa?