Hướng Về Tương Lai Rực Rỡ - Chương 3
10.
Buổi tối, đồng nghiệp đặt KTV tổ chức tiệc chia tay tôi.
Mọi người nghe nói tôi muốn nghỉ việc thì rất không nỡ.
Nhưng biết tôi có đường phát triển tốt hơn, ai nấy đều vui mừng cho tôi.
Sau khi đi vệ sinh xong, tôi thấy Phó Thâm, anh ta ở phòng bao bên cạnh, đang ngồi cùng mấy người bạn của mình.
Nghe cuộc trò chuyện thì có vẻ như đang nói về tôi.
“Anh Thâm, chị dâu lần này không phải là muốn ly hôn với anh thật đấy chứ?”
“Theo tôi thấy thì đây là được chiều mà quen rồi, vị kia nhà tôi ngày trước cũng ồn ào đòi chia tay này kia, bây giờ không phải đã ngoan ngoãn rồi sao? Cho nên mới nói, không thể quá nuông chiều phụ nữ được.”
“Nếu như là tôi thì tôi sẽ kệ cô ấy, cô ấy muốn ly hôn thì ly hôn. Dù sao cũng có 30 ngày suy nghĩ lại, đến lúc cô ấy biết chúng ta không phải không có cô ấy thì không thể, cô ấy kiểu gì cũng sợ.”
“Mấy người sao có thể giống anh Thâm được? Anh Thâm nổi danh là cưng chiều vợ lên tận trời.”
Tôi biết hết vợ của những người này.
Hoặc là ăn chơi, hoặc là dùng tiền của chồng nuôi tình nhân trẻ ở bên ngoài.
Hoặc là vì con mà xem chồng như phiếu cơm dài hạn.
Bản thân ngồi ở vị trí chính cung là được, như vậy là có thể lấy được lợi ích lớn nhất cho con cái.
Con gái bây giờ không có ai là ngốc, vì trai đểu mà nỗ lực là chuyện không thể.
Phó Thâm vẫn luôn đen mặt uống rượu, lúc những người khác đang lén lút nhìn vẻ mặt mình, anh ta đột nhiên nói: “Nhiều năm như vậy, đúng là nên dạy dỗ cô ấy một chút rồi.”
Nghe được lời Phó Thâm nói, bầu không khí trong phòng bao lập tức trở nên ồn ào.
“Chị dâu? Sao chị lại ở đây? Chị đến tìm anh Thâm sao? Mau vào đi, anh Thâm cũng ở bên trong.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh em của Phó Thâm đẩy vào trong.
11.
Khi nghe thấy tôi đến, vẻ mặt Phó Thâm lập tức giãn ra, bàn tay đang nắm chặt ly rượu cũng thả lỏng.
Chỉ là vẫn xụ mặt ra không chịu nhìn tôi như cũ.
Lúc này tôi mới phát hiện, bên cạnh những người đàn ông khác đều có một hai cô gái ngồi bồi rượu, chỉ có Phó Thâm là không có.
Lục Dật Phong lập tức giải thích:
“Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, người ở đây đều là của chúng tôi, không liên quan đến anh Thâm.”
“Chị dâu mau ngồi đi, vị trí bên cạnh anh Thâm ngoài chị ra thì còn ai dám ngồi chứ?”
Không biết Phó Thâm đã bỏ áo khoác ở ghế bên cạnh sang bên khác từ khi nào, vị trí trống như đang chờ tôi ngồi.
Lục Dật Phong cũng bắt đầu dọn dẹp.
Tôi vội vàng ngăn cản: “Không cần, tôi đến đây với đồng nghiệp, giờ sẽ về.”
“Hơn nữa tôi và Phó Thâm cũng sắp ly hôn, những chuyện này không liên quan đến tôi…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Phó Thâm ngắt lời, dường như anh ta rất không muốn nghe hai chữ ly hôn.
“Giang Vãn, em chơi chán chưa? Nói đùa cũng phải có mức độ.”
Tôi nhìn thẳng về phía Phó Thâm:
“Tôi không đùa, anh còn nhớ rõ những lời tôi nói vào lần đầu anh uống say trong KTV không?”
“Tôi đang nghiêm túc!”
Phó Thâm nghe xong thì thay đổi sắc mặt, rõ ràng anh ta cũng nhớ.
Lúc ấy Phó Thâm uống say, xem nữ sinh khác thành tôi, thiếu chút nữa hôn người ta, may mà tôi đến kịp.
Khi đó tôi từng nói với Phó Thâm: “Nếu như anh bẩn rồi, em sẽ không cần anh nữa.”
Vừa đi đến cửa phòng, tôi đã nghe thấy tiếng đập cốc.
Là Phó Thâm đập nát cốc rượu trong tay.
“Giang Vãn, em muốn ly hôn đúng không? Anh thành toàn cho em, ngày mai chúng ta không gặp ở cục dân chính không về.”
“Được.”
Đây chính là những gì tôi muốn.
12.
Sau bữa tiệc, tôi về nhà Phó Thâm dọn dẹp đồ đạc, tôi đã nhờ Mạc Thư thuê giúp mình một căn phòng ở gần chỗ cô ấy.
Dù sao cũng không ở lâu.
Lúc kéo vali ra cửa, tôi gặp Thẩm Hân Nguyệt đang dìu Phó Thâm say rượu về.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Thẩm Hân Nguyệt hiện lên sự đắc ý.
Cô ta dìu Phó Thâm đến sofa.
Vừa chuẩn bị đứng dậy đã bị Phó Thâm kéo lại.
“Vợ, anh rất khó chịu, ôm anh một cái đi.”
Thẩm Hân Nguyệt càng giãy dụa, Phó Thâm càng ôm chặt hơn.
“Vợ, đừng bỏ anh.”
Thẩm Hân Nguyệt liếc mắt nhìn tôi, mặt đỏ bừng: “Tổng giám đốc Phó, anh thả em ra trước đã, anh đừng như vậy, vẫn còn người khác mà.”
Tôi không có hứng thú nhìn hai người họ tán tỉnh, lập tức kéo vali rời đi.
Ngày hôm sau, tôi và luật sư mang đơn ly hôn đã chuẩn bị xong đến làm thủ tục với Phó Thâm.
Tài sản chia đều, toàn bộ quá trình đều vô cùng thuận lợi.
Lúc rời đi, Phó Thâm đột nhiên nói:
“Giang Vãn, có phải bây giờ em thấy bản thân mình rất thất bại không?”
“Em cho rằng anh sẽ ăn nói khép nép cầu xin em như trước sao? Sự kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn. Hi vọng em biết, anh sẽ không dung túng cho mỗi lần em cố tình gây sự.”
Tôi không trả lời, nhìn đơn ly hôn trong tay, khóe miệng hơi cong lên.
Ba mươi ngày nữa, tôi sẽ không còn chút quan hệ nào với Phó Thâm.
Phó Thâm nhíu mày: “Hai ngày nữa anh sẽ tìm căn nhà khác cho Thẩm Hân Nguyệt, tiền thuê nhà của cô ấy tôi sẽ nói trợ lí liên lạc với em.”
Tôi gật đầu: “Được, đồ trong nhà anh tôi đã dọn dẹp xong, những thứ còn lại anh có thể vứt đi. Đừng quên 30 ngày sau đến đây thêm một lần nữa.”
Tôi quay người rời đi.
Phó Thâm đột nhiên lên tiếng:
“Tối hôm qua không phải là anh gọi Thẩm Hân Nguyệt đến đón.”
“Anh uống say, đúng lúc đó cô ấy gọi điện thoại, nhân viên phục vụ nghe thấy nên gọi cô ấy đến.”
“Phó Thâm, anh không cần giải thích với tôi nhiều như vậy, đó là chuyện riêng của anh.”
Sắc mặt Phó Thâm càng trở nên khó coi hơn.
13.
Ngày hôm sau, tôi ngồi máy bay đến Thượng Hải.
Giáo sư Lý có một diễn đàn tổ chức trong 5 ngày tại Thượng Hải, bản thân ông ấy không có thời gian đi nên nói tôi đi thay.
Đúng lúc tôi cũng muốn đi giải sầu nên lập tức đồng ý.
Năm ngày này, tôi học được rất nhiều, cũng quen thêm rất nhiều nhân vật tài giỏi ở trong giới.
Thời gian trôi qua rất thú vị, không nghĩ đến Phó Thâm dù chỉ một lần.
Nhìn đi, đối với một người mà nói, tình yêu cũng không quan trọng đến mức đó.
Người còn sống thì càng có nhiều chuyện có ý nghĩa hơn chờ để hoàn thành.
Sau khi quay về, ngày hôm sau tôi đến bệnh viện đi làm.
Vừa tan làm đã thấy Phó Thâm đứng cách đó không xa.
Lưng dựa vào chiếc Maybach đen, trong tay cầm điếu thuốc, quần áo lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy.
Đồng nghiệp nam tan làm cùng tôi nhỏ giọng nói bên cạnh: “Nghe nói người này đã chờ ở đây mấy ngày rồi. Tôi nghe nói là anh ta nói với bảo vệ mình là người quen của cô, biết cô không đi thì ngày nào cũng chờ cô ở bên ngoài.”
Nói xong còn lo lắng nhìn tôi một cái, hỏi tôi có cần hỗ trợ không.
Tôi lắc đầu biểu thị không cần, vừa tạm biệt cậu ấy đã thấy Phó Thâm đi về phía mình.
Đến gần tôi mới phát hiện mắt anh ta phủ đầy tơ máu, có thể thấy đã mất ngủ nhiều ngày.
Râu ria trên mặt cũng mọc lởm chởm, đối với người mắc bệnh sạch sẽ nhẹ như anh ta mà nói, chuyện này vốn không có khả năng xuất hiện.
“Bác sĩ Giang thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được mục tiêu khác rồi sao?”
“Chỉ là không biết sau khi người ta biết em có một người chồng cũ mười năm thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?”
“Phó Thâm, có lẽ đối với anh mà nói, mười năm rất dài, nhưng đối với tôi mà nói, mười năm không là gì cả.”
Không nhận được kết quả mà mình muốn, tâm trạng của Phó Thâm có hơi không ổn định.
“Giang Vãn, em cho rằng em biến mất mấy ngày là có thể thấy dáng vẻ sốt ruột đến điên cuồng của anh sao?”
“Đáng tiếc, khiến em thất vọng rồi, mấy ngày nay một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho em. Em có thể đi hỏi bạn của mình, thậm chí anh còn không hỏi họ em đã đi đâu.”
“Vậy anh đến đây làm gì?”
14.
Phó Thâm bị câu hỏi của tôi làm cho nghẹn lời, dường như cũng không nghĩ được lý do vì sao mình đến đây.
Một lúc lâu sau mới nói: “Em đổi khóa căn hộ kia rồi, anh không vào được.”
Căn hộ mà Phó Thâm nói là căn hộ mà Thẩm Hân Nguyệt từng ở, xem ra mấy ngày nay Phó Thâm đều qua đó.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, đó là nhà của tôi, tôi chuẩn bị bán. Vì để phòng ngừa có người không liên quan vào nên đã đổi khóa.”
Phó Thâm không thể tin được: “Em thật sự bán? Em nỡ sao?”
“Có gì không nỡ? Giữ lại cũng không để làm gì, mấy ngày nữa môi giới sẽ dẫn khách đến xem nhà, nếu như anh còn muốn lấy thứ gì thì có thể qua trước khi đó.”
Nghe xong lời tôi nói, mắt Phó Thâm lập tức đỏ bừng, trong ánh mắt còn có sự tổn thương.
Trước kia, mỗi lần tôi và Phó Thâm cãi nhau, chỉ cần anh ta để lộ vẻ mặt này là tôi sẽ hết tức giận, cười chạy lại dỗ dành.
Nhưng bây giờ cũng chỉ là cảnh còn người mất.
Anh ta không phải Phó Thâm sẽ vì tôi mà nỗ lực tất cả, tôi cũng không còn là Giang Vãn toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta nữa.
Nước mắt của anh ta có thể chảy vì tôi, cũng có thể chảy vì những người phụ nữ khác.
Tôi nâng chân rời đi, Phó Thâm dường như không muốn để tôi rời đi như vậy, anh ta vội vàng nói: “Còn một chuyện nữa, ngày lấy giấy chứng nhận ly hôn anh không rảnh, chúng ta đổi ngày khác.”
Cuối cùng anh ta cũng thấy được vẻ mặt khác ngoài sự lạnh nhạt trên mặt tôi, Phó Thâm thỏa mãn cười.
“Phó Thâm, bớt bày trò đi. Cho dù là chuyện gì, đến lúc đó anh cũng phải xuất hiện ở cục dân chính. Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với anh.”
Dù sao tôi cũng đã đồng ý với giáo sư Lý, một tháng giải quyết xong chuyện ly hôn sẽ ra nước ngoài.
“Tôi không mong muốn chúng ta sẽ đi đến bước khởi tố.”
Nụ cười trên môi Phó Thâm cứng đờ: “Em muốn ly hôn như vậy sao?”
“Đó còn không phải là mong muốn của anh sao?”
Như vậy anh ta có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Thẩm Hân Nguyệt.
Phó Thâm không phủ nhận: “Đến lúc đó rồi nói, dù sao anh cũng không biết khi nào mình có thời gian.”
Phó Thâm thỏa mãn nhìn vẻ mặt tức giận của tôi rồi lái xe rời đi.