Hướng Về Tương Lai Rực Rỡ - Chương 2
6.
Nửa đêm, Phó Thâm gửi tin nhắn cho tôi: [Vợ, chuyện trên công ty khá phiền phức, có lẽ đêm nay anh không về được, em không cần chờ anh, nghỉ ngơi thật tốt là được. Anh ở bên chỗ Dật Phong.]
Xem ra đã đánh tiếng trước với Dật Phong, hai người đúng là anh em tốt.
Tôi không trả lời.
Vì uống quá nhiều rượu nên tôi ngủ thiếp đi trên sofa lúc nào không biết.
Trong mơ, tôi nhìn thấy lần đầu mình gặp Phó Thâm.
Lúc đó anh và tôi đều là sinh viên năm nhất.
Lúc huấn luyện quân sự, câu đầu tiên Phó Thâm nói với tôi chính là: “Bạn học, cậu thật xinh đẹp.”
Câu bắt chuyện của thẳng nam.
Vì câu nói này mà anh bị bạn cùng phòng chế nhạo nguyên một năm trời.
Sau này anh thường xuyên nhắn tin trò chuyện qua WeChat với tôi.
Rõ ràng không cùng chuyên ngành nhưng tôi lúc nào cũng gặp anh trên đường lên lớp.
Người theo đuổi tôi ở đại học không ít, lúc đầu tôi cũng không có cảm giác gì với anh.
Nhưng vẫn từ từ bị sự chân thành và nhiệt tình của anh làm cảm động.
Sau khi ở bên nhau, Phó Thâm càng chăm sóc che chở tôi hơn.
Tất cả mọi người đều hâm mộ tôi có một người bạn trai tri kỉ.
Chúng tôi cùng nhau học từ đại học đến cao học.
Sau khi tôi tốt nghiệp cao học, Phó Thâm cầu hôn tôi.
Tôi đồng ý không chút do dự.
Phó Thâm ôm chặt lấy tôi, vui đến mức vành mắt đỏ ửng, nức nở nói: “Vãn Vãn, tin anh, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt, nhất định sẽ không để em thua.”
Bây giờ, tôi thua một cách thảm hại.
Nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận có chơi có chịu.
7.
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, gối ôm bị nước mắt thấm đẫm một mảng lớn.
Cả một đêm Phó Thâm không về nhà.
Tôi nói trong lòng, đây là lần cuối cùng tôi khóc vì anh ta.
Sau đó tôi lập tức vào nhà vệ sinh sửa soạn đơn giản, chuẩn bị đi làm.
Mặc dù quyết định từ chức nhưng hôm nay tôi có lịch trực, còn phải viết báo cáo bệnh án, tôi không thể xin nghỉ được.
Thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, cho dù đau buồn đến mức nào cũng không thể bỏ công việc sang một bên được.
Trước khi làm việc, tôi gọi điện cho người bạn làm luật sư của mình, trưng cầu ý kiến liên quan đến việc ly hôn.
Không có chuyện dây dưa cẩu huyết hay than vãn gì cả.
Cũng không cần một nam phụ si tình nào đó đột nhiên xuất hiện rồi cứu rỗi tôi, vả mặt Phó Thâm này kia.
Cuộc sống của tôi từ trước đến nay không chỉ có một mình Phó Thâm.
Tôi có đường đi của chính mình.
Ly hôn là kết thúc duy nhất tôi có thể nghĩ cho hai bên.
Buổi sáng, tôi nộp xong đơn từ chức rồi đi làm việc.
Có quá nhiều việc, cảm giác bận rộn khiến tôi tạm thời quên đi chuyện của Phó Thâm.
Nhưng không ngờ, tôi còn chưa đi tìm Phó Thâm mà anh ta đã chủ động tìm đến bệnh viện.
Khi đó tôi đang chuẩn bị cầm bệnh án đến phòng bệnh trao đổi với người nhà bệnh nhân, từ xa đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Phó Thâm, trong lòng còn có Thẩm Hân Nguyệt mặt đầy nước mắt.
Hai người lo lắng đi đến khoa tim mạch.
Căn phòng kia là căn phòng tôi đang đến.
Hóa ra là mẹ Thẩm Hân Nguyệt bị bệnh.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, Thẩm Hân Nguyệt đứng cạnh giường bệnh khóc đến mức ngã khuỵu.
Phó Thâm thì đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Mẹ Thẩm biểu thị đời này không còn gì để hối tiếc, chỉ lo nếu như mình qua đời, một mình con gái ở lại sẽ không có ai chăm sóc.
Tôi không nhịn được mà nhíu mày, vì bệnh nhân mà tôi muốn tìm là mẹ Thẩm.
Trong ấn tượng của tôi, bệnh của bà ta cũng không nghiêm trọng như vậy.
Thẩm Hân Nguyệt nghe vậy lập tức nói với mẹ mình đã có bạn trai, nói bà ta đừng lo lắng.
Mẹ Thẩm hỏi là ai, Thẩm Hân Nguyệt quay sang nhìn Phó Thâm với ánh mắt cầu cứu.
Phó Thâm lập tức ôm lấy eo Thẩm Hân Nguyệt, vẻ mặt tự nhiên.
“Dì, con là bạn trai Nguyệt Nguyệt, dì yên tâm dưỡng bệnh đi, con sẽ thay dì chăm sóc Nguyệt Nguyệt.”
Nói xong an ta còn cưng chiều nhìn Thẩm Nguyệt.
Mẹ Thẩm vẫn không tin, nhất định phải để hai người hôn trước mặt mình mới đồng ý chữa trị.
Lần này vẻ mặt Phó Thâm trở nên khó xử, không nhịn được mà nhìn ngó xung quanh.
Thẩm Hân Nguyệt thì dùng tay kéo vạt áo anh ta, vẻ mặt khẩn cầu.
Cuối cùng Phó Thâm không thể nào từ chối được, cúi đầu xuống hôn một cái.
8.
Tôi mặt không biểu tình đi vào phòng bệnh, đồng thời cũng dùng điện thoại quay lại.
Đã quyết định ly hôn rồi thì càng nhiều chứng cứ càng tốt.
Lúc Phó Thâm nhìn thấy tôi, anh ta lập tức đẩy Thẩm Hân Nguyệt ra.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, trong mắt là sự bất an và sợ hãi chưa từng có: “Vãn Vãn?”
Thẩm Hân Nguyệt vốn có hơi oán trách, lúc nghe thấy tên tôi lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô ta hoảng sợ nhìn tôi.
Bọn họ đều sợ tôi làm to chuyện trước mặt mọi người.
Tôi chỉ lạnh nhạt nói: “Người nhà bệnh nhân giường 3 đến kí giấy tờ.”
Nói xong quay người rời khỏi phòng bệnh.
Phó Thâm và Thẩm Hân Nguyệt đi sát phía sau.
Tôi cầm giấy tờ đưa cho Thẩm Hân Nguyệt kí.
“Mẹ cô bị nghẽn động mạch tim, ngày mai làm phẫu thuật đặt ống đỡ động mạch là được. Bình thường ba ngày sau khi phẫu thuật là có thể xuất viện, hôm qua tôi đã trao đổi với bà ấy rồi.”
Thẩm Hân Nguyệt nghe vậy thì tay cầm bút run lên, chột dạ nhìn qua Phó Thâm.
Phó Thâm mấp máy môi: “Sao em lại ở bệnh viện này?”
“Một năm trước đã chuyển đến đây rồi.”
Phó Thâm nghẹn họng, không nói được thêm lời nào.
Vợ đổi nơi làm hơn một năm chồng còn không biết, có thể thấy được quan tâm nhau đến mức nào.
Thẩm Hân Nguyệt điền xong giấy tờ đưa lại cho tôi, khi nhìn thấy phần địa chỉ, động tác của tôi dừng lại.
Vì địa chỉ mà cô ta điền là căn hộ đầu tiên tôi và Phó Thâm ở chung với nhau.
Lúc mua căn hộ này, Phó Thâm viết người sở hữu là tôi.
Anh ta nói với tôi:
“Nơi này chứa tất cả kí ức đẹp nhất của chúng ta, sau này em chính là chủ nhân duy nhất của căn hộ này.”
“Ngoài em ra, không người phụ nữ nào có tư cách bước vào đây.”
Dường như Phó Thâm cũng phát hiện ra, anh ta vừa định giải thích thì Thẩm Hân Nguyệt đã giành nói trước.
“Chị Vãn Vãn, thật xin lỗi, lúc trước chủ nhà cũ đuổi em đi để bán nhà nên em chưa kịp tìm nhà khác.”
“Anh Thâm không nỡ thấy cảnh em lang thang nơi này nơi kia nên mới đưa chìa khóa nhà cho em.”
“Chị đừng trách anh Thâm, muốn trách thì trách em đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt đáng thương của Thẩm Hân Nguyệt, tuổi trẻ thật tốt, rất dễ khiến người ta đau lòng.
“Ở bao lâu rồi?”
Thẩm Hân Nguyệt ngẩn người, dường như không ngờ tôi có thể bình tĩnh như vậy.
“Hai… hai tháng.”
“Được, cô Thẩm chắc cũng biết căn hộ này chỉ có một mình tôi đứng tên. Tiền thuê nhà theo giá thị trường là tám ngàn một tháng, làm phiền cô chuyển tiền thuê hai tháng cho tôi.”
“Còn nữa, mấy ngày nữa tôi chuẩn bị bán nhà, làm phiền cô mau chuyển ra ngoài.”
9.
Thẩm Hân Nguyệt uất ức nhìn về phía Phó Thâm, lại phát hiện Phó Thâm nhìn tôi không chớp mắt.
“Đương nhiên, nếu cô Thẩm không có tiền thì cũng có thể tìm người khác chuyển cho tôi.”
“Có tiền là được, tôi cũng không quan tâm xem tiền đó đến từ ai đâu.”
Phó Thâm nhíu mày, nghiến răng nói: “Giang Vãn, em có ý gì?”
“Không có ý gì cả, lúc nào anh có thời gian, chúng ta bàn chuyện ly hôn.”
Nghe thấy hai từ ly hôn, vẻ mặt Thẩm Hân Nguyệt hiện rõ sự mừng rỡ.
Sắc mặt Phó Thâm lại trầm xuống: “Em có cần phải như vậy không? Anh chỉ giúp đỡ người ta một chút, hôn một cái mà thôi, em nhất định phải cứng nhắc như vậy sao?”
“Vậy sao? Vậy có phải tôi cũng có thể vì giúp đỡ mà hôn người đàn ông khác không?”
“Em dám?”
Ha, tên chó tiêu chuẩn kép.
Tôi cười lạnh: “Xem ra tối qua tổng giám đốc Phó ở khách sạn chơi vẫn chưa tỉnh táo lại thì phải. Không sao, hôm nay tôi sẽ dọn đi, hai người có thể về nhà chơi.”
Phó Thâm ngây người, giọng nói khàn đi: “Em biết hết rồi?”
Tôi không trả lời: “Tôi sẽ nói luật sư chuẩn bị xong đơn ly hôn rồi gửi cho anh.”
Tôi xoay người rời đi, Phó Thâm lập tức nắm lấy tay tôi, lúc này anh ta mới phát hiện tôi không đeo nhẫn cưới.
“Giang Vãn, em nghiêm túc?”
Tôi rút tay rời đi, cũng không muốn làm ầm ĩ với anh ta ở bệnh viện.
Bây giờ chúng tôi ngoài ly hôn ra thì không còn gì để nói với nhau nữa.
Sau lưng là giọng nói tức giận của Phó Thâm.
“Giang Vãn, tốt nhất em đừng hối hận. Lần này anh sẽ không xuống nước để cầu xin em nữa.”
“Vị trí bà Phó không có em thì vẫn có rất nhiều người muốn ngồi vào.”
Hóa ra lúc người ta im lặng không nói gì có nghĩa là đã buồn cười đến cực điểm.
Rõ ràng người vượt qua giới hạn là anh ta nhưng anh ta vẫn có thể thẳng thắn chất vấn tôi như vậy, tôi cũng không biết anh ta lấy đâu ra sự tự tin đó.