Hướng Về Ánh Dương - Chương 3
6.
Lúc xe lửa đến, trong đám người đột nhiên có ai đó gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại, là Dương Phán Phán, cô ấy thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán toàn là mồ hôi.
“Lý Học Lệ, cậu đi thật sao?”
Tôi gật đầu.
Cô ấy nhịn không được mà vừa khóc vừa đấm tôi: “Cậu thật sự không học nữa sao?”
Tôi nói: “Tôi không thuộc về con đường học hành, cậu mới thuộc về đó. Chờ tôi kiếm được tiền rồi sẽ đóng học phí cho cậu, cô Bạch cũng không dễ dàng.”
Cô ấy dùng sức xoa mắt, dường như muốn nói gì đấy với tôi nhưng lại không nói.
Thấy xe lửa sắp đóng cửa, cô ấy lấy ra một con gà quay như làm ảo thuật: “Cho cậu ăn trên đường.”
“Lấy ở đâu vậy?” Vẻ mặt tôi nghiêm túc nhìn cô ấy, tôi biết, cô ấy không có tiền.
Mặt cô ấy đỏ bừng, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe được: “Tôi trộm.”
“Tôi nói tôi muốn một con gà quay và một cân cánh gà, nhân lúc người bán hàng quay người làm cánh gà, tôi cầm gà chạy.”
“Trả lại.” Lần đầu tiên tôi nổi cáu với cô ấy.
“Dương Phán Phán, sao cậu cũng làm mấy cái chuyện trộm cắp vặt này rồi?”
Cô ấy thút thít khóc: “Đừng cho rằng tôi không biết cậu trộm ba trăm tệ của cô Bạch, nếu không thì cậu lấy đâu ra tiền mua vé xe lửa?”
“Chúng ta đều là người giống nhau, dựa vào đâu mà cậu có thể trộm còn tôi lại không?”
“Lý Học Lệ, tôi muốn đi cùng cậu, tôi cũng muốn đi kiếm tiền.”
Mũi tôi chua xót, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại: “Để cậu đi cái rắm ấy! Ai nói tôi và cậu giống nhau, nói cho cậu biết, đời này cậu không thể làm người giống như tôi được!”
Cô ấy đỏ bừng mắt, hung dữ phản bác lại tôi: “Cậu là người tốt, mặc dù bọn họ đều nói cậu là lưu manh nhưng tôi và cô Bạch đều biết, cậu là người tốt!”
Tôi nhìn thiếu nữ áo trắng váy lam trước mặt, trên trán đầy mồ hôi, khuôn mặt tròn trịa vì kích động mà đỏ bừng lên, không hiểu sao trái tim tôi lại trở nên mềm mại.
Bố tôi chê tôi vướng víu, bạn cùng lớp nói tôi là con hoang, người lớn nói tôi là lưu manh.
Chỉ có các cô mới nói tôi là người tốt.
Tôi nở nụ cười, khó có khi dịu dàng mà vỗ vai cô ấy.
“Tôi sẽ chủ động đến tìm cô Bạch nhận lỗi, cầm tiền lương của tôi để trả ba trăm tệ lại cho cô giáo.”
“Cậu phải học thật giỏi, biết chưa? Đừng lo về học phí, tôi nói lo học phí cho cậu thì nhất định tôi sẽ lo được!”
Dương Phán Phán cúi đầu nhét gà vào trong ngực tôi rồi quay người chạy.
Chạy được mấy bước, cô ấy không nhịn được mà quay người vẫy tay với tôi.
“Lý Học Lệ, tôi sẽ trả hết tiền gà quay, bà ngoại cậu tôi cũng sẽ chăm sóc!”
“Cho nên khi nào cậu ổn định, nhất định phải viết thư cho tôi đó, nhất định đó!”
Cô ấy khóc đỏ bừng mũi, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, xe lửa từ từ lăn bánh, bóng dáng gầy yếu của cô ấy nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, tôi cũng không thể nhìn thấy nữa.
Tôi quay đầu lại, dựa vào thành sắt lạnh như băng của toa xe, cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Công việc đầu tiên trong thành phố của tôi là rửa bát thuê.
Tiền không nhiều nhưng may ở chỗ bao ăn bao ở.
Tôi làm hai tháng, tích đủ tiền, chuyện đầu tiên tôi làm chính là gửi lại tiền cho cô Bạch.
Trừ chuyện đó ra, tôi viết thư nhận lỗi với cô giáo, cũng xin cô giáo giúp tôi đưa bà ngoại đến bệnh viện trên trấn, bà ngoại tôi mắc bệnh tiểu đường, nhất định phải uống thuốc đúng giờ, về sau mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền về.
Cô Bạch đồng ý.
Thậm chí cô ấy còn lặp đi lặp lại nhiều lần trong thư, cô ấy khuyên tôi rằng pháp luật trong thành phố rất tốt, nếu như tôi muốn thì nhất định có thể học lên được.
Cô ấy nói: “Chỉ cần em muốn, học phí và tiền sinh hoạt cô sẽ nghĩ cách giúp em.”
“Có gì khó khăn, em nhất định phải nói với cô, cô sẽ giúp em.”
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, cô ấy là một giáo viên vùng quê, một tháng lương được bao tiền chứ?
Huống chi còn có Dương Phán Phán, phần tiền trợ cấp người nghèo cũng không đủ để chi tiêu, tất cả đều do cô ấy cáng đáng.
Tôi không tiếp tục viết thư trả lời cô giáo nữa, mỗi lần chỉ đúng hạn gửi tiền, trừ chuyện đó ra thì tôi sẽ chủ động tăng giờ làm việc.
Chủ quán cơm rất hài lòng với tôi, thỉnh thoảng sẽ phát thêm tiền thưởng cho tôi, tôi cũng sẽ gửi hết về nhà.
Số tiền này tiêu cho Dương Phán Phán, dù sao người ta cũng học giỏi hơn tôi.
Thư của Dương Phán Phán luôn đến đúng ngày mỗi tháng, mỗi lần đều sẽ viết mấy câu nói cô ấy được rất nhiều giải thưởng toán học, được trường cấp ba duy nhất trong thôn tuyển thẳng, cũng sẽ giảm rất nhiều học phí cho cô ấy.
Còn lại thì đều viết về những chuyện liên quan đến trường học, chuyện trong thôn, còn có cả chuyện về bà ngoại tôi, nói sức khỏe bà không tệ, chỉ là bà rất nhớ tôi.
Việc làm ăn của tiệm cơm rất tốt, cả năm không ngừng, ngày nào cũng bận rộn, tôi chỉ có thể nói chờ, chờ tôi có thời gian rồi tôi sẽ về thăm họ, sẽ đứng trước mặt cô Bạch nói lời cảm ơn.
Thời gian cứ vậy trôi đi, cho đến một ngày, tiền tôi gửi từ thành phố về cho cô Bạch đột nhiên lại bị gửi lại.
Sau khi nghe ngóng tôi mới biết cô Bạch đã qua đời.
Chồng trước cô ấy uống say, nửa đêm đến trường muốn làm loạn, cô Bạch phản ứng vô cùng dữ dội, bị anh ta một dao cắt cổ.
May mà đêm xảy ra vụ án Dương Phán Phán đại diện cho trường học lên trấn thi toán nên mới tránh được một kiếp.
Tôi xin nghỉ, vội vàng chạy về trong thôn, vừa về đã thấy Dương Phán Phán đang ngẩn người ngồi đó nhìn di ảnh của cô Bạch mà ngẩn người.
Bà ngoại tôi ngồi bên cạnh, không ngăn được nước mắt của mình.
Dương Phán Phán thấy vậy thì chạy vội lại ôm lấy tôi, chờ khóc đủ rồi cô ấy lại cầm tay tôi tát vào mặt mình, miệng không ngừng mắng bản thân.
Lúc cô Bạch cần cô nhất thì cô lại không bên cạnh cô Bạch.
Người bên cạnh còn kể lại tình cảnh thảm khốc lúc đó, nghe nói hung khí là một con dao phay, nói là cắt cổ thì thà nói là chặt đầu còn hơn.
“Người đàn ông kia cắt cổ xong lập tức bỏ chạy, một chút manh mối để lại cũng không có, chắc chắn đã sớm có âm mưu rồi.”
“Chậc chậc, làm tôi sợ muốn chết.”
“Mấy người nói xem, Bạch Tuyết cứng đầu làm gì chứ, ngày nào cũng ở trường học, ngay cả nhà cũng không có, còn không bằng quay lại với người ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, ít nhất còn có thể giữ mạng.”
“Lần này máu me như vậy, con tôi cũng không dám đến trường học.”
Tôi nghe đám người không có tình người kia nói, khóe miệng cứng ngắc giật giật.
Di vật của cô Bạch rất đơn giản, cô ấy sống ở trường, chỉ có ít sách và quần áo cũ.
Ba mươi tuổi chính là độ tuổi phong nhã hào hoa nhất, mà cô ấy, một bộ quần áo xinh đẹp cũng không có, cô ấy chỉ có duy nhất một bộ quần áo bằng vải bông, thậm chí vạt áo còn phải khâu vá.
Di ảnh của cô Bạch chắc là ảnh được chụp mấy năm trước, trên bức ảnh cô ấy vẫn giống như trước, mắt ngọc mày ngài, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp.
Tôi đi về phía trước, sờ khuôn mặt trên bức ảnh.
Tôi muốn khắc sâu khuôn mặt này vào tâm trí mình.
Câu cô ấy nói nhiều nhất với tôi chính là: “Cô giáo sẽ giúp em.”
Nhưng lúc cô ấy gặp nguy hiểm nhất thì tôi lại không thể giúp đỡ gì.
Đương nhiên những lãnh đạo cả ngày chỉ biết nói đạo lý, những người lớn cả ngày ra vẻ đạo mạo cũng không làm được gì.
Tôi đấm mạnh xuống bàn, mặt bàn bằng gỗ lập tức xuất hiện vết nứt.
Đám người kia bị ánh mắt hung ác của tôi dọa sợ, lập tức ngậm miệng lại.
Những người đã từng chỉ trỏ tôi, lúc gặp kẻ ác thật sự lại nhát gan như chó, ngoài mồm mép ra thì không biết làm gì khác.
Tôi khác họ, tôi cắn chặt môi dưới, cổ họng nhanh chóng cảm nhận được vị tanh ngọt.
Từ nay về sau, cuộc sống tôi lại có thêm một nhiệm vụ nữa.
Đối tượng báo thù, lại có thêm một người nữa.