Hướng Tới Tình Yêu Và Tự Do - Chương 7
17.
Tôi biết nó và nó cũng biết tôi.
Tôi không muốn chơi trò đoán mò với họ nữa nên nhắm mắt lại, ngay cả liếc anh ta một cái cũng không muốn.
“Vì sao lại nhất định bắt tôi đi trị liệu? Kiếp trước lúc tôi cầu xin các các người, các người đang làm gì? Còn muốn tôi nhắc lại sao?”
“Đình Đình, sau này chúng ta mới biết được bệnh của em, nhưng khi đó đã quá muộn, em đã đi rồi.” Lý Minh Thành tự bào chữa.
Nhưng anh ta dường như biết tôi sẽ không vui khi anh ta nói như vậy, nên anh ta nhanh chóng thả lỏng người và nói nhẹ nhàng, giọng điệu giống như dỗ dành một đứa trẻ: “Đình Đình, em gọi anh một tiếng anh trai có được hay không? Anh biết kiếp trước anh đã làm ra nhiều chuyện không tốt với em, nhưng anh thật sự rất sợ hãi, anh luôn sợ em ngủ một giấc sau đó sẽ không tỉnh lại nữa…… Anh không muốn lại đánh mất em một lần nữa.”
Lý Minh Thành đặt con gấu bông trong tay lên gối tôi: “Con gấu nhỏ này là em ôm từ nhỏ, bây giờ anh trai tặng nó lại cho em, em không thích anh trai, không muốn thấy anh trai cũng không sao, để nó thay anh ở bên em được không?”
Tôi ném con gấu ra ngoài. Lý Minh Thành trầm mặc một lát, sau đó nở nụ cười nói với tôi: “Không thích gấu nhỏ sao? Vậy em thích cái gì?”
Tôi thích gì?
“Tôi thích anh cách xa tôi một chút. Đừng gọi tôi là Đình Đình, tôi đã đổi tên rồi.”
Lý Minh Thành ngơ ngẩn, như không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới tôi còn có thể đổi tên.
“Tên gì?”
“Tôi là Bạch Minh Nguyệt, tôi một chút cũng không muốn có quan hệ gì với mấy người, đáng tiếc DNA không thể sửa lại, nếu không tôi cũng sẽ sửa lại một chút.”
“Cả nhà các người, mỗi một người đều làm cho tôi ghê tởm. Các người chỉ cần quan tâm một chút, thì kiếp trước tôi sẽ không chet.”
“Ngày tôi chet, các người lại đoàn tụ với nhau trên bãi biển, còn tôi thì nằm một mình trong bệnh viện đau muốn chet đi.”
“Anh có biết hóa trị đau đớn biết bao nhiêu không? Anh đã từng thấy kim tiêm dài bao nhiêu chưa? Anh có biết tôi đau đến ngủ không yên, lăn qua lộn lại ngay cả hít thở cũng đau là cảm giác như thế nào không?”
“Lúc đau như vậy, tôi còn phải tính toán xem tiền của tôi có đủ để tiến hành cho đợt trị liệu tiếp theo hay không, tất cả bác sĩ đều nói với tôi muốn tôi vui vẻ, tích cực đối mặt trị liệu.”
“Anh nói, tôi phải tích cực như thế nào đây? Làm sao tôi có thể tích cực được? Tôi chỉ là muốn sống sót thôi mà.”
“Khi các người mở tiệc trên bãi biển, là lúc tôi chet, các người có biết tôi cảm thấy thế nào khi chứng kiến tất cả những người đến hóa trị đều có người thân ở bên cạnh không?”
“Cho dù là nhà nghèo họ cũng tình nguyện nằm dưới đất trước cửa phòng bệnh, ngủ trên ghế bệnh viện cũng phải làm bạn với người nhà của họ, các người đối xử với tôi như thế nào, các người còn nhớ không?”
“Đừng nói tất cả đều là lỗi của Lý Minh Sính, Lý Minh Sính đáng giận, nhưng các người đối với tôi cũng quá không tín nhiệm không phải sao?”
“Trong tiềm thức các người cảm thấy tôi không có kiến thức, không rõ tốt xấu, tôi nhìn thấy tiền của Lý gia nhất định sẽ sinh ác niệm, tôi nhất định sẽ trở nên xấu xa, cho nên chỉ cần Lý Minh Sính mở miệng, gieo một hạt giống, các người sẽ không ngừng hoài nghi tôi.”
“Các người, thật ghê tởm.”
Cửa phòng bệnh được mở ra, ba mẹ tôi, chị em tôi đều đứng ở ngoài cửa. Bọn họ lệ rơi đầy mặt, muốn khóc lớn nhưng rồi lại không dám lên tiếng.
Chỉ có Thâm Hải, anh ấy không cố kỵ cảm xúc căng thẳng trong phòng bệnh, bước nhanh tới bên cạnh tôi, ôm lấy tôi.
Anh ấy không khóc, chỉ ôm tôi thật chặt, như muốn cọ xát tôi vào cơ thể anh ấy.
Anh ấy cảm thấy bất lực. Anh ấy đang sợ.
Tôi có thể cảm nhận được cơ thể của Thâm Hải đang run nhẹ, ngay cả hơi thở phà lên cổ tôi cũng lộn xộn.
Thâm Hải, anh quả nhiên là mặt trăng của em.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi cùng Thâm Hải trò chuyện một chút. Lúc ấy anh ngủ trên ghế dài ở cửa, lúc bị tôi đánh thức, trên mặt còn mang theo nước mắt.
“Lại đau sao?”
“Em không đau, em đau lòng cho anh, thật ngốc.”
“Sau khi em đi, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt. Em chet không phải vì anh, anh có thể hiểu em đây là t//ự s//át.”
Trong màn đêm yên tĩnh anh ấy không nói lời nào, thân thể cao lớn như vậy ngồi xổm bên giường của tôi, giống một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
“Nhưng sau khi em đi rồi, anh sẽ không còn mặt trăng nữa.”
Anha áy nói không đầu không đuôi, nhưng tôi hiểu ý của anh ấy. Em không biết, em cũng là mặt trăng của anh.
“Anh biết rồi, anh sẽ nhớ ăn cơm, nghỉ ngơi thật tốt, trước đây em nói muốn đi Thụy Sĩ và Pháp, nếu em không đi được… Anh sẽ mang em đi.”
“Em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, anh sẽ giúp em.”
Mặt trăng treo cao trên bầu trời, hiện tại, anh ấy đã đi tới nhân gian. Tôi cúi người, nâng mặt Thâm Hải lên: “Chúng ta cùng nhau trị liệu, được không?”
Chúng ta là mặt trăng của nhau, em làm sao nỡ để cho thế giới của em không còn ánh trăng nữa, em không nỡ để cho người tốt như vậy mãi mãi sống trong bóng tối.
18.
Tôi bắt đầu được điều trị và cùng Thâm Hải đến bệnh viện số 1. Tới hơi muộn, đã chuyển biến xấu thành ung thư dạ dày giai đoạn 2.
Phẫu thuật rất đau, nhưng tôi không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì Thâm Hải cũng đang khổ sở thay tôi. Tôi không muốn nỗi đau của mình trở thành cảm giác tội lỗi của anh ấy.
Sau khi phẫu thuật còn phải phối hợp hóa trị.
Mỗi một lần đều là Thâm Hải đẩy tôi đến phòng hóa trị. Người của Lý gia lại đến gặp tôi, tôi đã không còn sức lực ngăn cản.
Đau quá.
Thâm Hải chủ yếu được điều trị bằng thuốc và tư vấn tâm lý, nên anh ấy vẫn có thể lo liệu cơm ăn, quần áo và sinh hoạt hàng ngày cho tôi. Chúng tôi ở trong một phòng bệnh, khi tôi đau đến không ngủ được, anh ấy sẽ đọc truyện cho tôi nghe.
Vui vẻ thì anh ấy đọc truyện cổ của Andersen, không vui thì đọc truyện ma, nhất định phải dọa tôi núp vào trong lòng anh ấy mới bỏ qua.
Anh ấy thích tựa cằm mình vào vai tôi, dựa nhẹ vào, sợ tôi đau thắt lưng.
Tôi nói với anh ấy tôi muốn ăn cháo hải sản, anh ấy nói không được, bây giờ vẫn không thể ăn.
Anh ấy cố ý hạ giọng, ghé sát vào tai tôi nói sau khi bệnh tình tiến triển tốt hơn sẽ dẫn tôi đi Tam Á, mang tất cả những thứ tôi muốn ăn hay không ăn thử hết một lần.
Đây vẫn là con người sao? Anh ấy ngay cả bệnh nhân cũng quyến rũ. Chet tiệt, đây là sự quyến rũ chet tiệt.
Sau khi hóa trị, tóc tôi rụng rất nhiều. Tóc rơi rụng từng nắm, tôi dưới cơn nóng giận đã cạo trọc đầu.
Lần này không còn tóc để rụng, tôi mỗi ngày bắt Thâm Hải tìm đủ loại tóc giả giúp tôi. Có một số đã không còn là tóc giả nữa, nói là mũ trùm đầu của phim cổ trang cũng không quá đáng.
Anh ấy còn học cách chải búi tóc phối hợp với Hán phục, nói chờ tôi khỏe lại, chúng tôi lại đến Ô Trấn một lần nữa.
Ngoài cửa có người tới, là chị cả kiếp trước tôi chưa từng gặp mặt, Lý Minh Châu.
Viên ngọc quý trên tay Lý gia, cô con gái trưởng. Kiếp trước tôi đến chet cũng chưa gặp qua chị ta.
Chị ta trông khác so với lần trước ở Hoàng Sơn. Tóc ngắn hơn nhiều.
Thiên kim Lý thị ở bên ngoài tỏa sáng rực rỡ giờ đây lại thận trọng, ngay cả khi gõ cửa cũng phải nhìn vào ánh mắt của những người bên trong.
Chị ta đời trước tuy rằng chưa từng gặp qua tôi, nhưng chuyện nhục nhã cũng làm không ít. Chỉ là hiện tại tôi cũng lười phản ứng lại bọn họ.
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm bộ tóc giả trên đầu tôi, ánh mắt không chớp một cái.
Không phải chứ? Tôi đưa tay sờ sờ tóc giả của mình, ừm, không lệch.
Thâm Hải hỏi chị ta đến có chuyện gì không, chị ta lấy ra một cái hộp, nói đó là tóc giả chị ta tự làm, đặc biệt mang đến tặng cho tôi.
Không phải là chị ta tự cắt tóc của mình chứ?
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy có chút chán ghét.
Kiếp trước địa vị của tôi ở Lý gia đã khó xử, địa vị ở bên ngoài càng xấu hổ hơn. Công lao chính phải thuộc về người chị cả này.
Lúc trả lời phỏng vấn chị ta nói, chị ta chỉ nhận Lý Minh Sính là em gái, mặc dù không có huyết thống, nhưng tình cảm của họ sâu đậm, đã vượt qua liên hệ huyết thống.
Tôi nói tôi bị ung thư dạ dày cần tiền chữa bệnh, còn chưa nói xong, điện thoại đã bị chị ta cúp. Ngẫm lại chị đời trước phân biệt đối xử, lại nhìn chị ta hiện tại, cũng khá hả giận.
Thâm Hải rất lễ phép nhận lấy hộp quà. Lý Minh Châu được voi đòi tiên, hỏi tôi có thể đội thử một chút hay không. Tôi suy nghĩ một lát, nói thẳng tôi dị ứng với người nhà họ Lý.
Đụng một chút nhẹ thì nôn mửa, nặng thì cả người nổi mẩn đỏ, phàm là người nhà họ Lý tôi đều không tiếp cận được, cần duy trì khoảng cách an toàn.
Bước chân Lý Minh Châu dừng một chút, lui ra ngoài cửa. Trước khi rời đi, chị ta nói với tôi lời xin lỗi.
Chị ta cũng tái sinh, chị ta muốn chuộc tội. Chị ta nói khi còn bé thật ra chị ta rất hy vọng có một người em gái, chỉ có điều chị ta đã đi nhầm đường, chị ta không cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng tôi có thể cho chị ta một cơ hội bù đắp.
Loại chuyện tình cảm này, vẫn là đừng dây dưa không dứt thì tốt hơn. Muốn đứt, thì phải đứt sạch sẽ.
Ngày xuất viện, Lý Minh Thành mang theo Lý Minh Sính tới tìm tôi. Lý Minh Thành đè Lý Minh Sính quỳ gối trước giường tôi, trong mắt Lý Minh Sính đầy oán hận, lại nhẹ giọng nhỏ giọng nói xin lỗi tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy tay phải không được tự nhiên của Lý Minh Sính.
Tôi nhìn Lý Minh Sính, lại nhìn Lý Minh Thành, người trước giận mà không dám nói gì, người sau mang theo sự hung ác và thù địch không đè nén được.
Trời ạ, người Lý gia gây chiến với nhau sao?