Hướng Tới Tình Yêu Và Tự Do - Chương 6
14
Sau khi đi bệnh viện xem những món cần kiêng ăn, Thâm Hải bắt đầu đi theo tôi không rời, phòng ngừa tôi lén lút ăn đồ ăn vặt sau lưng anh.
Trong nhóm fan nghe nói có một fan trên đường vì quá khát đã trộm dưa leo do nông dân trồng rau ở Hoàng Sơn nuôi, bị chó đuổi cả nửa ngọn núi, lúc này tôi kéo Thâm Hải nói muốn đi leo núi Hoàng Sơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy đường núi Hoàng Sơn, tôi đã nôn ra. Tôi nhìn thấy gia đình tôi làm cho mắt tôi đau nhức. Vợ chồng Lý gia và ba đứa con của họ.
Ngay ngắn chỉnh tề, tôi đoán đời trước khi dự đám tang của tôi bọn họ cũng không được như vậy.
Thật sự là xui xẻo!
Đời này chưa từng xui xẻo như vậy.
Thâm Hải nắm chặt tay tôi, lặng lẽ an ủi tôi, tôi không giải thích với Thâm Hải tại sao tôi lại bài xích gia đình ruột thịt của mình như thế, nhưng anh ấy dường như có thể đoán ra được sự việc.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, tối hôm đó anh ôm tôi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta mới không phải là đứa trẻ không ai muốn, chúng ta đều rất yêu em.”
Thứ vẻ đẹp nhỏ bé này còn quý hơn cả ngọc trai. Đó là vẻ đẹp ngắn ngủi không thể nào loại bỏ được trong cuộc đời khốn khổ của tôi.
Những lời này giống như tiếp thêm sức mạnh cho tôi, tôi nắm tay Thâm Hải, mắt không chớp đi lên đường núi. Khoảng 1 giờ sau, dạ dày bắt đầu nhói đau.
Tôi thuần thục lấy thuốc giảm đau từ trong ba lô ra uống, bị Thâm Hải ngăn cản. Anh ấy lấy một cái bình giữ nhiệt từ trong ba lô của mình ra, bên trong là cháo rau dưa anh ấy học nấu.
“Ăn cháo lót dạ trước đã.”
Tôi nhìn đôi mắt thâm quầng của anh, cảm thấy nghiệp chướng của mình nặng nề. Sớm biết vậy đã không trêu chọc anh ấy.
Anh ấy vốn có chứng rối loạn của người sống sót, nếu tôi lại rời đi trước mặt anh ấy, anh ấy có phải sẽ sụp đổ một lần nữa hay không?
Cháo rất ấm áp, không có người Lý gia ở gần nên không nôn ra, chỉ là ăn không cảm nhận được vị.
Vừa rồi tôi còn tưởng rằng vẻ đẹp nhỏ bé trong ký ức của tôi chính là viên kẹo mà tôi sẽ trân trọng suốt đời. Bây giờ nghĩ lại, viên kẹo của tôi chính là thạch tín của anh ấy.
Nhưng anh ấy vẫn vui vẻ chịu đựng……
Tôi phải trả lời anh ấy thế nào đây? Càng trả lời càng lún sâu, từ chối…… Tôi không thể từ chối.
Thâm Hải là ánh sáng duy nhất trong hai cuộc đời tôi, anh ấy là mặt trăng của tôi.
Ăn xong cháo, Thâm Hải cùng tôi leo núi. Anh ấy dường như biết nguyện vọng của tôi, cố gắng hết sức để cùng tôi hoàn thành mọi điều tôi mong muốn.
Các điểm đến du lịch trong danh sách của tôi lần lượt được đánh dấu, sự tiếc nuối không giảm bớt đi mà thay vào đó là ngày càng nhiều.
Tôi được Thâm Hải dẫn đến chỗ chiếc xích đu, dây an toàn được thắt chặt trên người và đu trên đỉnh núi cao nhất.
Người của Lý gia đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm tôi, như sợ tôi sẽ biến mất trong chớp mắt.
Ngồi trên xích đu, gió núi thổi qua tai, qua mặt nhưng không lạnh. Tôi nhìn Thâm Hải giúp tôi đẩy xích đu, bỗng nhiên cảm thấy tôi hẳn sẽ không thể không vướng bận mà rời đi.
15
“Nếu như… anh xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi…”
Nếu như kiếp trước chúng ta đã gặp nhau, kết cục nhất định sẽ không giống nhau. Tôi ngồi trên xích đu ngây ngốc thật lâu, Thâm Hải vẫn giúp tôi đẩy xích đu.
Đang miên man suy nghĩ, một tay rơi khỏi xích đu. Người Lý gia bên kia truyền đến một tiếng thét chói tai, là Phương phu nhân.
Tôi ngước mắt nhìn bà ấy, mới phát hiện không biết từ lúc nào bà ấy đã lệ rơi đầy mặt.
Khóc cái gì? Lý Minh Sính không phải đang ở bên cạnh bà ấy sao?
Thật kinh tởm.
Rõ ràng kiếp trước đối xử với tôi lạnh lùng như vậy, hiện tại lại biểu hiện quan tâm tôi như thế. Sự thay đổi của tôi là do tái sinh, còn sự thay đổi của họ là vì cái gì? Cũng tái sinh à?
Vậy cuộc phiêu lưu này chỉ để tôi bù đắp những tiếc nuối, hay là để họ đạt được điều mình mong muốn và xóa bỏ chút áy náy trong lòng? Không muốn bị cảm giác tội lỗi dày vò nữa phải không?
Cho nên lần này mọi người đều bắt đầu để ý đến tôi, cứ luôn nói muốn đưa tôi đi bệnh viện?
Giờ khắc này, tôi giống như bỗng nhiên đã tìm được cách trả thù bọn họ.
Tôi buông lỏng tay ra, mặc cho xích đu vung lên thật cao, cười không kiềm chế, tầm mắt luôn tập trung vào mỗi người Lý gia, sợ bỏ sót một chút biểu cảm thống khổ của bọn họ.
Vợ chồng Lý gia đỏ mắt, Phương phu nhân không thể duy trì bộ dáng cao quý ôn nhu nữa, lảo đảo chạy về phía Thâm Hải.
“Biến đi! Bà đừng chạm vào anh ấy!”
Tôi giống như một con mèo bị xâm phạm lãnh địa, dùng hết khả năng giương nanh múa vuốt.
Bà ấy nghe tiếng thì dừng lại, đứng yên tại chỗ, bối rối khóc lên.
Bà ấy cầu xin tôi xuống đó. Thâm Hải tựa như hiểu được suy nghĩ của tôi, tôi được đẩy càng ngày càng cao, ngồi cũng càng ngày càng không vững.
Lý Minh Thành cũng khóc, anh ta đỏ mắt đ//ấm vào vách núi, m//áu theo vết thương chảy ra, tay anh ta run rẩy, nhưng ánh mắt anh ta cũng không dám rời khỏi tôi.
Cho nên, rốt cuộc là nguyên nhân gì, mới khiến cho bọn họ quan tâm tôi như thế. Tôi không hiểu. Nhưng tôi thích nhìn họ đau khổ.
Tôi dang rộng hai tay, ôm lấy gió núi mây mù, thế gian tốt đẹp. Người của Lý gia trừng mắt như muốn nứt ra, hận ý trong mắt Lý Minh Sính như sắp biến thành thực thể.
Nếu như ánh mắt có thể giet người, tôi hẳn là đã chet trăm ngàn lần rồi.
“Cô hận tôi lắm sao?”
Tôi không biết vì sao cô ta lại chán ghét tôi, nhưng tôi càng không biết cô ta chán ghét tôi đến mức ép tôi đi tìm cái chet.
Lý Minh Sính đứng trong góc, cảm giác tồn tại rất thấp. Rõ ràng cô ta là kẻ khát vọng được người khác nhìn chăm chú, nhưng hiện tại lại chủ động hạ thấp cảm giác tồn tại?
Tôi lại không muốn cô ta toại nguyện. Tôi chỉ vào chỗ cô ta đang đứng, hét to với đám người Lý gia: “Dẫn cô ta đến, là chê tôi chet chưa đủ sớm sao?”
Lý Minh Sính đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tôi vô cùng hung ác, người Lý gia rất nhanh đã nhìn theo hướng ngón tay tôi.
Cô ta lập tức cúi đầu cụp mắt, làm bộ vô hại, ngoan ngoãn nói: “Chị, em biết sai rồi, chị tha thứ cho em được không?”
Vẻ mặt này, thật sự là làm cho người ta buồn nôn. Tôi từ trên xích đu đi xuống, chân hơi yếu, phải tựa vào thân cây để ổn định lại.
Lý Minh Sính chậm rãi đi tới, đối mặt với ánh mắt mong chờ của người Lý gia, nói với tôi: “Chị gái, trước kia đều là em không hiểu chuyện, chị tha thứ cho em được không?”
Tôi đẩy tay cô ta ra, cô ta tỏ ra ấm ức hai mắt rưng rưng, trông mong nhìn về phía ba mẹ Lý gia.
Không ai để ý đến cô ta. Mọi người đều đang nhìn tôi.
16
Đây là những lần hiếm hoi tôi biểu hiện sự công kích sau khi bị bệnh, Thâm Hải đi theo phía sau tôi, như sợ Lý Minh Sinh sẽ vì tức giận mà làm tổn thương tôi.
Lý Minh Sính vừa mở miệng chuẩn bị khóc, tôi liền ôm dạ dày từ từ ngồi xổm xuống.
Đau quá.
Vừa rồi cười quá lớn tiếng, gió lạnh tràn vào trong miệng, thời gian ngồi trên xích đu quá dài, ít nhiều có chút cảm lạnh.
Thâm Hải ôm lấy tôi chạy xuống chân núi, Lý Minh Thành đi theo sau Thâm Hải, theo sau đó là vợ chồng Lý gia.
Lý Minh Sính? Hình như đã bị bỏ rơi ở trên đỉnh núi.
Lúc đến bệnh viện, tôi vẫn mơ hồ. Ý thức của tôi vẫn dừng lại ở giọt nước mắt rơi trên quần áo tôi khi ngồi cáp treo.
Anh ấy…
Sự hối tiếc giống như nước nhỏ giọt vào hồ, tạo nên từng gợn sóng.
Tôi không ngờ có một ngày khi đối mặt với cái chet tôi lại chùn bước. Tôi chet rồi, anh ấy sẽ thật sự sụp đổ.
Tôi để mặc anh ấy đưa tôi đi kiểm tra. Lúc nằm trên giường bệnh, ánh mắt người Lý gia nhìn Thâm Hải cũng sắp bốc khói luôn rồi.
Nhất là Lý Minh Thành, lần trước phát sóng trực tiếp còn yên lặng đấu đá cùng Thâm Hải, hiện tại thì luôn đi theo Thâm Hải, luôn miệng gọi anh trai Thâm Hải.
Ừm… có quan hệ huyết thống với anh ta, thật đáng xấu hổ.
Đại khái là vào một buổi chiều, tôi vừa mới tỉnh ngủ trưa, Thâm Hải không ở bên cạnh, Lý Minh Thành ôm một con gấu bông bằng vải ngồi trông chừng tôi.