Hướng Tới Tình Yêu Và Tự Do - Chương 5
11
Anh ấy im lặng, đột nhiên thả ra một quả bom, tôi sốc đến mức không nhịn được dùng ngón tay đào một cái hố nhỏ trên mặt cát.
Thâm Hải? Biển Sâu?
Người đàn ông trước mặt quả thật rất có dáng vẻ của một ông chủ, giống như tổng tài trong truyện tranh. Cũng rất tương xứng với hình ảnh của ông chủ Thâm Hải trong cảm nhận của tôi, cũng rất tuyệt vời.
Nghĩ kỹ lại, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Thâm Hải trông như thế nào, chỉ tưởng rằng người đó là một ông chú giàu có, nhưng không ngờ thực tế lại tương phản lớn như vậy. Tôi đây có được tính là vô tri vô giác mà vơ trúng một món hời không?
“Lúc trước ngẫu nhiên xem được kênh phát sóng trực tiếp của em, cảm thấy em rất rạng rỡ, rất dịu dàng, tuy rằng chỉ làm những chuyện rất đơn giản nhưng khi nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, rất thả lỏng, dần về sau chỉ khi xem phát sóng trực tiếp của em, anh mới có thể ngủ ngon một chút.”
“Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở Tam Á, cho nên cho dù ngày đó em không mở camera, nhưng khi nghe người chung quanh nói, anh liền đoán được em cũng đến Tam Á.”
“Anh không nhịn được, muốn ra gặp em một lần, không nói chuyện với em là sợ quấy rầy em, tặng em vòng hoa, là nhìn em lúc ấy hình như có chút khổ sở.”
Lúc anh ấy nói chuyện vẫn có chút đau buồn, đại khái là còn chưa thoát ra khỏi hồi ức. Tôi không thể nói với anh ấy nỗi đau của tôi, tôi chỉ có thể nói, được.
“Cùng anh đi Bắc Kinh đi, nếu như em không sợ phiền toái.”
Bởi vì có Thâm Hải ở bên cạnh, tôi phát sóng trực tiếp cũng thuận tiện hơn rất nhiều, có anh ở đây, tôi không cần một tay giơ điện thoại di động chạy lên chạy xuống, anh ấy thật sự rất cao, ban đầu tôi cần leo lên cao mới có thể quay được, còn anh chỉ cần đứng thẳng giơ tay lên là được.
Người so với người thật khác biệt mà!
Tôi cố ý rót nước đậu cho anh, nhìn vẻ mặt anh ghét bỏ nhưng lại không thể không uống, uống xong bộ dạng chó con của anh ấy trông rất hài hước.
Tôi đưa anh ấy đến nơi tôi lớn lên từ nhỏ, đi thăm trường tiểu học, trung học cơ sở, còn có trường đại học của tôi.
Cuộc đời tôi không dài, chỉ quanh quẩn trong thành phố này, nếu đi nhanh, một ngày cũng sẽ đi hết. Trước kia sao không phát hiện không gian sinh tồn của mình lại nhỏ hẹp như vậy nhỉ?
Tôi cắn kẹo hồ lô, dẫn Thâm Hải đi sửa tên mình. Tôi đổi họ, họ Bạch.
Vì thế tôi còn bịa ra một người yêu không tồn tại, nói hắn đã chet, tôi muốn dùng họ của hắn thay hắn sống tiếp.
Từ nay về sau, tôi tên là Bạch Minh Nguyệt.
Tôi không muốn theo truyền thống gia tộc của Lý gia bọn họ, tòng minh tòng nữ. Tôi là tôi, sạch sẽ và không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào.
Tôi muốn chet trong tư thế tự do nhất. Tương lai của tôi có thể ngắn ngủi, nhưng cũng phải tươi sáng rực rỡ.
Sửa xong tên, còn phải mất một khoảng thời gian xét duyệt, tạm thời không thể rời khỏi nơi này, rất phiền toái.
Vừa mới chuẩn bị về khách sạn nằm nghỉ ngơi một ngày, Thâm Hải lái một chiếc xe mới đậu bên cạnh tôi.
Anh ấy hạ cửa sổ xe xuống, đeo kính gọng vàng, hất đầu về phía tôi, cực kỳ đẹp trai.
Trời ạ, sao anh ấy lại giống Doraemon như vậy!
Lái xe suốt đêm, chúng tôi đến Ô Trấn. Thâm Hải xem qua phát sóng trực tiếp của tôi, biết tôi thích Hán phục, đã sớm chuẩn bị cho tôi ba bộ Hán phục để tôi chọn.
Đường chế, Tống chế, Minh chế, bộ nào cũng khiến tôi vô cùng hưng phấn. Nếu tôi không tạo ra một tạo hình hoàn chỉnh thì thật không xứng đáng với ba bộ Hán phục mới tinh này!
Tôi yêu quá!
Thật sự rất yêu!
Nhưng là bông hồng có gai ở thế kỷ 21, tôi vẫn phải dè dặt một chút. Tôi nói với anh ấy, ông chủ, cái này không thích hợp.
Anh ấy nói, những Hán phục này coi như quà tặng của anh ấy trong phòng phát sóng trực tiếp. Cũng đúng, một lâu đài mộng ảo một vạn một cái, nhưng lâu đài mộng ảo nào mà tốt bằng Hán phục được!
Xông lên nào!
Tôi gọi fan trong phòng phát sóng trực tiếp nói lời cảm ơn với ông chủ về món quà. Lý Minh Thành không nói một lời, yên lặng tặng pháo hoa.
Một, hai, ba, pháo hoa đã chặn toàn bộ bình luận về Thâm Hải trên màn hình. Đại khái là tặng đến mấy chục vạn, đến khi trong tay tôi có khoảng 10 vạn, anh ta mới dừng lại, để lại bình luận đầu tiên trong mấy ngày nay.
[Đình Đình, chờ đến khi em từ Ô Trấn trở về, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra có được không? Bệnh của em thật sự không thể kéo dài nữa.]
12
Mắt thấy tên chó Lý Minh Thành này muốn nói chuyện xấu, tôi nhanh tay lẹ mắt đá anh ta ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Nhưng fan trong phòng phát sóng trực tiếp và Thâm Hải đều đã nhìn thấy bình luận bảy màu của Lý Minh Thành.
“Bệnh của em, rốt cuộc là thế nào?” Thâm Hải hỏi ra vấn đề tất cả mọi người muốn hỏi.
Người khác tôi đều có thể qua loa cho xong, thế nhưng khi đối mặt với Thâm Hải tôi lại có chút khó nói. Tôi im lặng không nói, tên chó Lý Minh Thành này lại dùng một acc khác để vào, trực tiếp đổi ID của mình thành Lý Minh Thành số hai. Sau đó đ//iên cuồng bình luận.
[Xin mọi người giúp đỡ khuyên nhủ em gái tôi một chút, em ấy được chẩn đoán chính xác bin ung thư dạ dày, nhưng vẫn không muốn đi bệnh viện, người trong nhà chúng tôi đều rất sốt ruột, đều hy vọng đưa em ấy đi bệnh viện điều trị.]
[Mặc dù mọi người có thể không tin tôi là anh trai em ấy, nhưng điều duy nhất tôi có thể nói chính là, tôi và Lý Minh Đình thật sự là anh em ruột có quan hệ huyết thống.]
[Lúc trước tôi đã làm một số chuyện, khiến cho em ấy không vui, em ấy không nhận tôi tôi cũng không trách em ấy, nhưng hiện tại nguyện vọng duy nhất của tôi chính là em ấy có thể nhanh chóng nhập viện tiếp nhận trị liệu.]
Những dòng bình luận của Lý Minh Thành tựa như một con d//ao sắc bén, cắt đứt mọi sự bình yên mà tôi đã nguỵ trang trước đó.
Tại sao mọi người lại đồng cảm với tôi? Tại sao lại biến phòng phát sóng trực tiếp mà tôi đang kinh doanh thành thứ mà tôi không muốn thấy nhất? Tại sao lại phá hủy sự bình yên khó kiếm được của tôi?
Phòng phát sóng trực tiếp nho nhỏ này, là một trong số ít nơi an tĩnh của tôi. Tại sao, họ thậm chí còn không để lại cho tôi một nơi sạch sẽ cuối cùng?
Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều rất sốt ruột, nhao nhao hỏi tôi tất cả có phải là sự thật hay không. Bình luận chạy rất nhanh, tôi cũng nhìn không ra.
Muốn tôi nói thế nào đây? Có một số việc, không phải nói không tồn tại thì sẽ thật sự không tồn tại. Thâm Hải giúp tôi tắt phát sóng trực tiếp, tôi đứng bất động tại chỗ.
Nếu như nói từ khi sống lại tới nay có chuyện gì hối hận nhất, vậy nhất định chính là chuyện tôi không thể tự tay làm thịt tên ngu xuẩn Lý Minh Thành này.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có. Thâm Hải đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Anh ấy rất cao, lồng ngực rất rộng, cũng rất ấm áp.
Trong thời tiết đầu thu như vậy, có vẻ rất vừa vặn. Nhưng tôi không tốt. Mọi người đều biết, người đang ấm ức thì không thể chịu nổi sự dỗ dành.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, căn bản không kìm lại được. Nước mắt làm ướt áo sơ mi của Thâm Hải.
“Em không muốn khóc.” Là chúng nó tự mình chạy ra. Cảm giác bất lực ngày càng lớn giống như một ngọn núi lớn đang đè tôi xuống.
Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Ban đầu tôi chỉ muốn bắt đầu phát sóng trực tiếp để ghi lại khoảng thời gian thoải mái nhất trước khi chet. Tại sao lại… khó khăn đến thế?
Sống mệt mỏi quá.
“Thâm Hải, sống mệt mỏi quá…”
Thâm Hải vốn yếu ớt vô cùng trong mắt tôi, hiện tại lại là trụ cột chống đỡ cảm xúc của tôi. Ít nhiều cũng có chút có lỗi với anh ấy, nhưng tôi nhịn không được, thật sự nhịn không được.
Nước mắt chảy dài trên chóp mũi, bị tôi xoa khắp nơi. Hóa ra khi con người vô cùng khó chịu, nước mắt không thể kiềm chế được, từ đôi mắt nhỏ có thể chảy ra rất nhiều nước mắt.
“Em không muốn chữa bệnh, em không muốn hóa trị… Hóa trị quá đau, thật sự quá đau, Thâm Hải, sẽ đau chet mất!”
“Em không muốn đi chữa bệnh, em muốn chet nhẹ nhàng thôi cũng không được sao? Vì sao ngay cả chet cũng không cho em chet thật tốt…”
“Tại sao nhất định phải bắt em chữa bệnh, rõ ràng ban đầu người không cần em cũng là bọn họ! Là bọn họ không cần em trước mà!”
Cho tới bây giờ…… Cho tới bây giờ cũng không có ai quan tâm tôi, bọn họ đều là kẻ lừa đảo, bọn họ…… Bọn họ cho tới bây giờ cũng không yêu tôi.
Tôi gục ở trong lòng Thâm Hải khóc đến nỗi nói năng lộn xộn, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, như muốn trút hết tất cả những ấm ức mà tôi đã từng phải chịu ra.
Thâm Hải, thật sự là một người dịu dàng như đại dương. Anh ôm tôi, vỗ lưng tôi như dỗ trẻ con.
Lần trước được người ta dỗ như vậy là khi nào? Không nhớ được.
Khóc xong, không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng khóc xong cảm thấy rất mất mặt. Tôi kéo ống tay áo Thâm Hải, nói tôi muốn ăn cháo hải sản.
Thân phận bệnh nhân không thể nào che giấu, nên tôi trực tiếp ngả bài. Thâm Hải cau mày, mở điện thoại tìm kiếm, một lát sau lại bỏ xuống.
“Chúng ta đi bệnh viện.”
13
Bước chân của tôi dừng lại, Thẩm Hải nắm lấy tay tôi, muốn đưa tôi đến bệnh viện gần nhất, tôi đứng yên không nhúc nhích.
“Chỉ là đi hỏi em có kiêng ăn món gì hay không thôi.”
Thâm Hải không rõ tôi vì sao lại không muốn đi bệnh viện, nhưng vẫn giải thích một chút lý do anh ấy muốn dẫn tôi đến bệnh viện.
“Trên mạng nói không nhất định chính xác, vẫn là đi bệnh viện xem một chút thì tốt hơn.”
“Được.” Tôi cúi đầu đi theo Thâm Hải.
“Đã nói rồi, chỉ xem kiêng ăn món gì thôi đó.”
Thâm Hải ừ một tiếng, khoác lên người tôi một chiếc áo. Trên đường, chúng tôi chút trao đổi một chút nguyên nhân tôi vì sao lại không muốn đi bệnh viện, tôi không thể nói với Thâm Hải, tôi đã trọng sinh.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lấy lý do tôi sợ đau.
“Sống sót không tốt sao? Tuy rằng sẽ đau, nhưng có thể có rất nhiều tương lai.”
Đêm khuya nói chuyện luôn ngắn gọn, lời ít ý nhiều, chủ đề rõ ràng. Tôi lắc đầu, không muốn thử lại một lần nữa những đau khổ của kiếp trước khi hóa trị.
Kỳ thật đứng ở góc độ lý trí mà nói, tôi hẳn là nên đi trị liệu, nhưng từ góc độ tình cảm mà nói, tôi không muốn sống, không muốn gặp lại cả nhà Lý gia.
Thật ra tôi không dũng cảm như vậy, hành động của tôi đều là trốn tránh, lảng tránh tình thân, cũng lảng tránh khả năng bị tổn thương.
Không kỳ vọng và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là điều mà một người theo chủ nghĩa bi quan như tôi nghĩ đến nhiều nhất.
Có thể chữa trị, nhưng sau đó thì sao? Sau khi trị liệu xong lại dây dưa với nhà họ Lý à? Cả đời tôi dường như cũng không thoát khỏi bóng ma của Lý gia.
Mở lại đi.
Tất cả về 0.