Hướng Tới Tình Yêu Và Tự Do - Chương 4
Tôi cười nhạo một tiếng, khoanh tay nhìn đôi vợ chồng đang nâng đỡ lẫn nhau trước mặt này. Hai người này nhìn qua thì ai cũng thấy là mối quan hệ vợ chồng ổn định, tình cảm hài hòa. Cộng thêm hai đứa con gái và một đứa con trai, rõ ràng chính là gia đình năm người hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng nhìn thế nào thì chuyện tốt cả nhà cùng nhau kiểm tra sức khỏe đều không liên quan nhiều đến tôi. Lý Minh Thành là như vậy, bọn họ cũng là như vậy.
Một ý nghĩ quỷ dị đột nhiên nảy lên trong lòng, không phải là như tôi nghĩ chứ? Đều sống lại láiao? Tổ chức thành đoàn thể sống lại? Gia tộc trọng sinh? Hiện nay sống lại đều tính theo đơn vị cả một nhà sao?
Cả nhà họ Lý sao lại giống như cao da chó, đã chet một lần rồi còn dính chặt không buông!
Tôi nhìn đôi vợ chồng trung niên trước mắt này, cảm thấy như có điều gì đó tan vỡ trong lòng.
Vốn cho là mình ngay cả chet còn không sợ, đời này sẽ vô kiên bất tồi, không nghĩ tới vẫn sẽ để ý…
Chắc phải tìm thời gian đi đổi tên lại, triệt để c//ắt đ//ứt sạch sẽ, bất kể như thế nào tôi cũng không muốn ngay cả sau khi chet trên bia mộ vẫn mang theo dấu vết của Lý gia.
Ngày mai đi.
Lý Khải Khác muốn nói lại thôi, người khác đến tuổi trung niên, khuôn mặt càng thêm tang thương, người ba gia trưởng nói một không nói hai trong trí nhớ của tôi dần dần bị người đàn ông có chút cẩn thận, dè dặt trước mặt này thay thế.
Đời trước Lý Khải Khác, là người cha nghiêm khắc, nghiêm khắc với một mình tôi, nhân từ với Lý Minh Châu, Lý Minh Sính, Lý Minh Thành. Ông ta đáp ứng tất cả yêu cầu của bọn họ.
Lý Minh Sính muốn một cây đàn violin cổ để cất giữ, ông ta không nói hai lời lập tức mua về, lúc ăn cơm Lý Minh Thành nói muốn siêu xe kiểu mới nhất, ông ta chỉ gật gật đầu, ngày hôm sau chìa khóa xe đã đến tay Lý Minh Thành, về phần chị cả Lý Minh Châu, ông ta ngay cả cổ phần công ty cũng cho.
Tôi chỉ muốn 20 vạn để chữa bệnh, tôi cho rằng đây cũng chỉ là chuyện chỉ động miệng, nhưng ông ta lại nói để cho tôi suy nghĩ một chút có phải nhất định cần số tiền này hay không.
Sao có thể không cần chứ, người sao có thể có tiêu chuẩn kép như vậy chứ. Ngay lúc tôi đối diện với ánh mắt của ông ta, khổ sở trong lòng không thể kìm nén được nữa, tôi ngơ ngác nhìn ông ta, ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không còn.
Rõ ràng đều là cách thức giống nhau, nhưng đến tôi thì không thành công. Chỉ có tôi, không phù hợp với ngôi nhà đó.
Tôi nhìn người đàn ông mặt lạnh trước mặt này, muốn nói những lời không hay với ông ta, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy bất lực.
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không quan trọng đến thế sao? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì tôi không được bọn họ nhìn thấy quá trình trưởng thành, cho nên mới tồn tại sự chênh lệch lớn như vậy sao?
Nhưng rõ ràng tôi cũng là đứa con mà các người mong chờ từng ngày sinh ra….
9.
Sau này tôi mới hiểu được, quan hệ huyết thống cũng không thể nói lên điều gì.
Lý Minh Sính và bọn họ không có huyết thống, lại thân như người một nhà, mà tôi, hai nhà đều không lấy lòng, hai nhà đều không thích. Sự khổ sở trong tâm trí cứ mãi đuổi theo, tôi vội vàng rút lại suy nghĩ.
Anh ấy đang đi đến chỗ tôi.
Người đàn ông lúc trước tặng tôi vòng hoa, giúp tôi cầm điện thoại di động truyền hình trực tiếp tới tìm tôi, tôi vẫn không biết tên của anh ấy, anh ấy bảo tôi gọi anh ấy là ‘Alo’, anh ấy nói tôi vừa gọi, anh liền biết đó là tôi đang gọi anh ấy.
Anh ấy là người đàn ông rất đặc biệt, vừa nhìn đã biết không thích hợp làm bạn trai lâu dài, đương nhiên, tôi cũng không có m//ạng để thử nghiệm mối quan hệ lâu dài với anh ấy.
Thanh tiến trình cuộc sống không đủ năng lượng để sạc.
Anh ấy đứng đợi tôi ở cửa khách sạn, tôi không thể chờ đợi để thoát khỏi nơi ngột ngạt này. Sau khi nói qua loa vài câu với vợ chồng Lý gia, tôi xoay người lôi kéo người đàn ông kia rời đi.
“Cô không vui?” Anh rất ít nói chuyện, ít đến mức có đôi khi tôi cũng hoài nghi liệu có phải anh ấy mắc chứng tự kỉ hay không.
Tôi không muốn tiếp tục đề tài này nữa, qua loa lấy lệ với anh: “Tạm được, buổi trưa chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?”
Anh ấy suy nghĩ một chút, dẫn tôi đến quán cháo hải sản. Những nhà hàng tốt nhất xung quanh Tam Á không nhất thiết phải là những nhà hàng lớn. Ngoài ra còn có những món ngon tuyệt thế được ẩn giấu trong những cửa hàng nhỏ này ở khắp mọi nơi.
Tuy rằng thời gian ở chung với người đàn ông này rất ngắn, nhưng hình như anh ấy biết dạ dày tôi không tốt, đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống của tôi.
Quán cháo chúng tôi tới rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, chủ tiệm là một đôi vợ chồng già, chỉ ngồi ở cửa nói chuyện phiếm với bạn bè hai tiếng, trải qua khoảng thời gian yên bình.
Tuy rằng tôi nghe không hiểu tiếng địa phương của bọn họ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bình thản và vui vẻ của bọn họ.
Cháo hải sản nóng hổi, hạt gạo trắng như tuyết được nấu nhừ, giống như những đóa hoa gạo, điểm xuyết thêm ít hải sản được thái hạt lựu cùng tôm bóc vỏ lớn, trộn lẫn một chút hành hoa.
Cháo hải nóng hổi như ấm cái gọi là tình thân.
Sau khi được chẩn đoán ung thư dạ dày, tôi rất ít khi ăn uống vui vẻ như vậy.
Quả nhiên, thế gian chỉ có mỹ thực là không thể phụ lòng. Ăn cháo xong, tôi trực tiếp mua vé xe về Bắc Kinh.
Chữ Lý trong tên này nhìn vừa già vừa khó chịu, hôm nay nhất định phải đổi lại!
Nhìn thấy tôi mua vé, người đàn ông ngồi đối diện tôi dường như có chút ngượng ngùng, thân hình cao lớn của anh ấy che khuất tầm mắt của những người khác, nhưng không ngăn được tôi, liếc mắt nhìn tôi, sắc mặt anh ấy đột nhiên đỏ bừng.
Không biết, còn tưởng rằng tôi đã làm gì với chàng trai cao 1m8 này nữa. Tôi thật sự không có, tôi không phải lưu manh, tôi là người dân lương thiện của thế kỉ 21!
“Cô… muốn đi?” Cả người anh ấy hồng hồng, đôi mắt to không tự chủ chớp chớp, giống như một con chó sữa nhỏ.
Người đàn ông này thật là…Độc thân suốt hai đời, tôi có chút không nhịn nổi.
Lý Minh Đình mày phải bình tĩnh một chút, mày là người sắp chet, không thể gây tai họa cho người ta!
Tôi gật đầu: “Phải về quê một chuyến.”
Vẻ mặt anh ấy trong nháy mắt trở nên ủ rũ. Trời ạ, hóa ra thay đổi sắc mặt trong phim hoạt hình thật sự tồn tại!
Tôi vội vàng bổ sung một câu: “Có việc, nhất định phải đến đồn công an ở quê mới có thể làm.”
Người đàn ông nhíu mày, tựa như có chút không nỡ, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi giữa do dự cùng không cam lòng.
“Tôi… đi cùng cô?” Anh ấy đột nhiên đứng lên, thậm chí còn đi một vòng tại chỗ, nhìn qua thấy không thông minh lắm.
“Tôi có thể giúp cô chuyển hành lý.” Lúc anh ấy nói ánh mắt sáng ngời, làm sao bây giờ, tôi cảm thấy anh ấy càng ngày càng giống chó con!
“Sao anh nói ít vậy?” Tôi tò mò.
Phải nói anh ấy thật ngây thơ, những câu nói lúc trước của anh ấy thoạt nhìn thì rất giống cặn bã, nhưng hiện tại lại thấy anh ấy thuần khiết như một chú cún con.
Sắc mặt vốn có chút hồng của anh ấy nhanh chóng tái nhợt, thậm chí hơi trắng bệch, tôi không biết chữ nào của tôi đã đ//âm trúng chỗ đau của anh ấy, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh ấy bỗng nhiên trông rất khổ sở.
Cảm xúc trong mắt anh ấy vô cùng chán nản, thân hình cao lớn đứng bất động tại chỗ, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng, giống như đột nhiên rơi vào một thế giới chỉ thuộc về mình.
Không thể nào, tôi sẽ không phải đã trêu chọc trúng kẻ có tinh thần bất ổn chứ?
Tôi vội vàng đưa tay kéo kéo tay áo anh ấy, muốn anh ấy tỉnh lại. Anh ấy bỗng nhiên nắm chặt tay tôi không buông, ánh mắt nhìn tôi mang theo vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.
10
Anh ấy nắm rất chặt, chặt đến mức tôi có chút đau. Tôi không rõ tại sao anh ây bỗng nhiên thay đổi nhưng tôi lại bắt gặp ánh mắt giống như nhìn cọng rơm cứu mạng của anh ấy.
Trong ánh mắt của anh ấy, tôi giống như là một người có thể kéo anh ấy ra khỏi vực sâu. Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?
Tôi có chút không dám hỏi, sợ lại chạm đến thần kinh mẫn cảm của anh. Anh nhìn tôi, tôi và anh nhìn nhau.
Tôi cố gắng tỏ ra dịu dàng hơn, giải phóng những tín hiệu dịu dàng nhất mà tôi có thể thể hiện, đồng thời nắm lấy bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi.
Theo bản năng, tôi cảm thấy như vậy có thể cho anh ấy thêm sức mạnh.
Tiệm cháo không lớn, người bên trong không ít, người xung quanh đều vây xem chúng tôi, tôi cũng không dám buông tay anh ra, sợ cảm xúc của anh ấy lại mất khống chế, rơi vào tình cảnh quên mình này.
Dần dần cảm xúc của anh ấy dường như đã ổn định lại, nhưng vẫn là dáng vẻ mất mát. Anh ấy dắt tôi ra khỏi quán cháo, dọc theo đường đi cũng không buông tay.
Nắm rất chặt, chính anh ấy cũng không phát hiện, tôi cũng không nhắc. Sau đó tôi đi cùng anh ấy đến nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.
Tôi tìm một nơi tránh gió, dựa lưng vào đá, nghe lời anh ấy nói với tôi. Anh ấy nói anh ấy có hội chứng tội lỗi của người sống sót.
Ngày anh ấy tròn 18 tuổi, cả nhà bọn họ vốn đã hẹn nhau cùng đến khách sạn ăn mừng. Ngày hôm đó, họ gặp tai nạn xe hơi liên hoàn vô cùng nghiêm trọng, bảy chiếc xe cùng tông vào đuôi xe.
Chiếc xe của họ đã bị biến dạng và anh ấy đã thoát khỏi vòng tay của anh trai mình, được cứu sống. Còn người anh trai, chet ở ngay trên người anh ấy.
Bố anh ấy bị ống thép văng ra từ xe tải phía trước đ//âm vào phổi, mẹ ánh bị thương nặng ở đầu và chet ngay tại chỗ.
“Nếu không phải lúc trước tôi ầm ĩ đòi tổ chức sinh nhật, bọn họ đã không gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn.”
Hội chứng tội lỗi của người sống sót, như tên gọi của nó, là cảm giác tội lỗi phát sinh từ cái chet của người khác bởi những người sống sót sau thảm họa.
Những người sống sót cảm thấy rằng nếu họ có thể thực hiện một số thay đổi, họ có thể làm cho thảm họa không xảy ra nữa, hoặc những người đã chet trong thảm họa không chet nữa.
Bây giờ anh ấy là người duy nhất còn lại trong gia đình họ. Anh ấy bởi vì vụ tai nạn xe cộ kia mà sinh ra chướng ngại tâm lý.
Anh ấy cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, cảm thấy nếu như không phải lúc trước anh ấy tùy hứng yêu cầu nhất định phải đến nhà hàng kia làm lễ trưởng thành, bố mẹ cùng anh trai cũng sẽ không gặp phải tai nạn xe cộ.
Sự khổ sở của anh ấy gần như hiện thực hóa. Anh ấy đau đớn ngồi xổm xuống và ôm chặt lấy mình, thân hình cao lớn gần như cuộn tròn thành một quả bóng.
Tôi không biết làm thế nào để an ủi anh ấy, tôi dường như có thể nhìn thấy linh hồn anh ấy đang đấu tranh trong đau đớn, nhưng tôi không thể làm gì được.
Cảm giác bất lực này cũng giống như tôi đang cố gắng tự cứu mình trong bệnh viện một mình. Nhưng làm thế nào một người đã từ bỏ chính mình có thể cứu người khác?
Tôi ở cùng anh ấy rất lâu, lúc đầu anh ấy ngồi xổm trên mặt đất, sau đó dứt khoát ngồi phịch xuống dựa vào tảng đá lớn tránh gió của tôi, thất thần nhìn biển rộng.
Có thể mục đích anh ấy đến Tam Á cũng giống như tôi, đều muốn biển rộng chữa lành vết thương tâm hồn. Nhưng đã quá muộn, một số vết thương đã thối rữa sinh mủ, không loại thuốc nào có thể cứu.
Anh ấy và tôi đều là những linh hồn đang đau khổ đấu tranh.
“Anh là Thâm Hải.”