Hướng Tới Tình Yêu Và Tự Do - Chương 3
6.
Tôi gọi một đĩa hải sản, thay quần áo ấm hơn và mở phòng phát sóng trò chuyện với fan, cũng may Lý Minh Thành không đi ra ngoài để tìm cảm giác tồn tại nữa.
Thật tốt khi trò chuyện với người hâm mộ và nói về mọi chuyện trên khắp thế giới. Ít nhất cũng thấy vui vẻ.
Bình luận bảy màu lại xuất hiện, Thâm Hải nói: [Cua có tính hàn, ăn ít lại thôi.]
Thâm Hải và Lý Minh Thành không giống nhau, anh ta là đại lão chân chính, tuy rằng anh ta không tặng quà cho tôi bao nhiêu nhưng khi thấy bình luận bảy màu này xuất hiện lại thấy có vẻ rất cao cấp.
Đại lão lên tiếng, tôi nhất định phải nghe theo. Tôi bẻ mấy cái càng cua xuống làm đồ ăn vặt, còn lại để sang một bên, chỉ để lại một chén canh hải sản, thỉnh thoảng uống một ngụm làm ấm dạ dày.
Đang phát sóng, điện thoại lại vang lên, nhưng lần này người gọi điện thoại không phải Lý Minh Thành, mà là mẹ ruột của tôi, Phương phu nhân.
Giọng nói của Phương phu nhân trước sau như một ôn hòa, đầu tiên là thao thao bất tuyệt phổ cập khoa học và thành tựu của Lý Minh Sính cho tôi, sau đó lại động viên tôi, nói hy vọng tôi cố gắng học theo Lý Minh Sính.
Học cái gì? Học theo tâm địa như rắn rết của coi ta, giet người không dao, hay là học cách cô ta khẩu mật phúc kiếm, kiếp trước chỉ nói dăm ba câu đã diệt đường sống của tôi?
“Tôi còn có việc, cúp máy trước đây.”
Trước khi cúp điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói của Phương phu nhân phập phồng, hẳn là có chút tức giận.
Không sao cả, cái nhà này không có tôi thì vốn dĩ cũng đã lộn xộn rồi. Tôi còn chưa trở về phòng phát sóng, điện thoại lại vang lên.
Tay run lên, tôi nhận điện thoại. Vẫn là của Phương phu nhân. Lúc này đây giọng điệu của bà ấy nhu hòa hơn rất nhiều, thái độ thay đổi rất nhiều, khiến tôi không thể không nghi ngờ có phải có người đoạt x//ác bà rồi hay không?
Nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức cách một chiếc điện thoại cũng có thể cảm nhận được mùi của nắng trên người bà ấy.
“Đình Đình, thân thể con có khỏe không? Gần đây ăn uống thế nào? Hay là cùng mẹ đi kiểm tra thân thể đi?”
Dạ dày không thoải mái, tôi không muốn tốn sức lấy lệ với mối quan hệ mẹ con dối trá này, vì vậy trực tiếp cúp điện thoại ném lên sô pha. Màn hình điện thoại di động lại sáng lên, sáng rất lâu.
Không nhận, chính là không nhận, ông trời có tới cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt tôi nghe điện thoại. Tôi và Thâm Hải nói chuyện phiếm câu được câu không, xoay quanh về vòng hoa tối nay người đàn ông xa lạ kia tặng tôi.
Chủng loại hoa hồng này rất đặc thù, cánh hoa trắng như tuyết, càng tới gần tâm thì càng tỏa ra màu xanh nhạt. Giống như con chó xù tôi đã bế chiều nay.
Thâm Hải bình luận: [Hardy phu nhân, rất xứng với cô.]
Tôi hứng thú nhìn vòng hoa này, cùng các fan suy đoán về nghề nghiệp của Thâm Hải. Nhìn một cái là biết chủng loại hoa cỏ, chẳng lẽ là một người làm vườn sao?
Không đúng, nhìn bình luận bảy màu kia thì ông chủ tôn quý của tôi không thể chỉ là thợ làm vườn. Tôi tin chắc rằng ông chủ thân ái của tôi nhất định có hàng trăm khu vườn.
Thâm Hải không bình luận tiếp, cụ thể anh ta làm cái gì chúng tôi cũng không đoán được, đề tài rất nhanh đã lệch khỏi quỹ đạo đến mười vạn tám ngàn dặm bên ngoài.
Cuối cùng, tôi đồng ý với fan ngày mai dẫn bọn họ ra bãi biển ngắm trai đẹp, bọn họ mới nguyện ý buông tha cho tôi.
Tắm rửa một cái, quay đầu lại đến spa của khách sạn massage tinh dầu, ngày mai đi dạo phố tôi nhất phải vô cùng xinh đẹp!
Buổi sáng, lúc trên bờ biển có nhiều người nhất, tôi mở phát sóng trực tiếp.
7.
Biển xanh biếc mang theo bọt sóng trắng như tuyết, khi ánh mặt trời chiếu lên, một phần mặt biển sẽ hiện ra màu xanh biếc.
Khác với gió đêm lạnh lẽo ngày hôm qua, hôm nay ánh mặt trời vô cùng ấm áp, cát mịn không có dấu chân, tôi cầm một cái cào chín răng mini mua với số tiền khổng lồ 9.9 tệ, phát sóng trực tiếp trên biển.
Tôi quỳ trên mặt đất, cầm cái đinh cào nhỏ đào hố. Người đàn ông tặng hoa cho tôi ngày hôm qua lại xuất hiện, anh ta chỉ vào một cái lỗ nhỏ nói với tôi, bên trong có vỏ sò.
Đối diện với khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của anh, tôi quyết định tin anh một lần, anh giúp tôi giơ điện thoại di động, tôi quỳ trên mặt đất đào cát không màng đến hình tượng.
Không tìm được vỏ sò, ngược lại cái cào chín răng đã bị hỏng một cái.
Trên màn hình lại hiện lên hiệu ứng pháo hoa nhiều màu sắc khác nhau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông giúp tôi cảm ơn người đã tặng quà, nhưng điều này lại khiến đối phương nổi giận.
Vừa nhìn xem người tặng, ồ, Lý Minh Thành.
Anh ta bị tôi chặn, bây giờ vẫn còn nằm trong danh sách đen, không biết đã mượn chứng minh thư của ai để mở một acc nhỏ tới đây, sau khi tặng mấy cái pháo hoa liền bắt đầu giả mạo nhân viên quản lý cố gắng khống chế phòng phát sóng trực tiếp của tôi.
Thật sự là có bệnh.
Tôi nhận lấy điện thoại và nói lời cảm ơn với người đàn ông kia, đi đến một nơi hơi xa một chút, mặt không chút thay đổi nói với Lý Minh Thành trong phòng truyền hình trực tiếp: “Lý Minh Thành, em gái anh đang ở nước ngoài, nếu anh không có chỗ thể hiện tình thân thì có thể trực tiếp bay ra nước ngoài cả nhà đoàn tụ, ở đây kiếm chuyện với tôi làm gì?”
“Đừng nói tình cảm của chúng ta sâu đậm bao nhiêu, tổng cộng cũng chưa gặp qua mấy lần, không đến mức đó, thật sự không đến mức đó.”
“Sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, đừng nói với tôi cái gì mà không có tôi thì không được, đời này chưa từng thấy qua có lúc các người cần tôi.”
Tôi cảm thấy Lý Minh Thành chính là thèm mắng. Hy vọng tôi có thể mắng cho anh ta tỉnh lại, để lần sau anh ta không dám đến tìm tôi nữa.
Lý Minh Thành không nói gì nữa, chỉ im lặng tặng pháo hoa cho tôi, hết cái này đến cái khác, đều là màu xanh lá cây.
Có bệnh!
Tôi vừa định mắng chửi người, ông chủ thân ái của tôi lại ra tay. Ông chủ trực tiếp tặng một lâu đài mộng ảo, lâu đài mộng ảo màu tím nhạt đã vượt qua cả hiệu ứng pháo hoa.
Sau khi màu xanh biếc kia biến mất, tâm tình tôi cũng thoải mái hơn nhiều.
Tôi tiêu chuẩn kép, trước mặt Lý Minh Thành dùng giọng nói ngọt ngào nói với Thâm Hải: “Cảm ơn anh trai Thâm Hải đã tặng lâu đài mộng ảo! Anh trai thật tuyệt vời! Anh trai cố lên!”
A, có một nói một, làm nũng hình như là một môn kỹ thuật sống, tôi đại khái là không có thiên phú này. Nhưng Thâm Hải lại ăn bộ dáng này, tay run lên, lại là một đống lâu đài mộng ảo xuất hiện.
Lý Minh Thành tức giận, sau đó cũng tặng lâu đài mộng ảo. 99 lâu đài mộng ảo, sẽ kích hoạt quả trứng màu nhỏ của nền tảng phát sóng trực tiếp.
Trong lâu đài màu tím mộng ảo, một cô gái mặc váy công chúa đi ra, một bạch mã hoàng tử từ trên trời bay xuống ôm lấy cô, hai người nắm tay đi vào lâu đài.
Rất tốt, hình ảnh này rất giống cuộc sống sau khi kết hôn của nữ phát thanh viên và anh trai nhất bảng.
Bàn tay tặng quà của Thâm Hải dừng lại, nhưng Lý Minh Thành không dừng lại. Anh ta cũng tặng 99 lâu đài mộng ảo để kích hoạt trứng màu hiệu ứng đặc biệt.
Tôi nôn.
“Lý Minh Thành, anh cút cho tôi!”
Bỏ qua nhân tố không xác định Lý Minh Thành này, hành trình ở Tam Á vẫn rất tuyệt vời, ánh mặt trời, bãi cát, rừng dừa, còn có vô số trai đẹp gái đẹp trên bãi cát.
Tôi là chó đất, tôi thích xem ảnh chụp trai đẹp gái đẹp!
Ngày thứ năm vui vẻ chơi đùa ở Tam Á, tôi gặp được hai người không ngờ tới.
8.
Ba mẹ ruột của tôi. Bọn họ phong trần, mặc âu phục cùng lễ phục giá trị xa xỉ, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi không che giấu được.
Lý gia sắp phá sản à? Bọn họ không phải nên ở nước ngoài cùng Lý Minh Sính đi lưu diễn toàn cầu sao?
Tôi còn chưa kịp mở miệng hỏi, trong nháy mắt Phương phu nhân nhìn thấy tôi đã xông tới ôm lấy tôi.
Có bệnh? Hay thật sự bị đoạt x//ác?
Cổ ướt sũng, nước mắt Phương phu nhân rơi vào cổ tôi. Nóng hổi, nhưng sẽ lập tức lạnh lẽo.
Phương phu nhân ôm tôi rất chặt, khiến tôi sinh ra một loại ảo giác dường như tôi rất quan trọng. Nhưng khi nhìn thấy Lý tiên sinh đứng ở đối diện, loại ảo giác này lại biến mất.
Cái này là đang làm gì? Lý gia lại đang chơi trò gì đây?
Không được, Lý Minh Đình mày phải tỉnh táo lại, không nên bị viên đạn bọc đường của kẻ địch mê hoặc.
Kiếp trước bị biến thành cái dạng gì đã quên rồi sao? Cảm giác chet một mình, cô đơn trong bệnh viện chưa đủ sao?
Tình thân này không đáng!
Tôi kéo tay Phương phu nhân đang siết chặt trên người tôi xuống, lui về phía sau vài bước, sau khi xác định khoảng cách xã giao an toàn với nhau, mới nói với bọn họ: “Có chuyện gì vậy?”
Không có việc gì thì tôi phải đi rồi, anh đẹp trai lần trước tặng vòng hoa cho tôi còn đang chờ tôi trên bãi cát.
Trả lời tôi chính là đôi mắt đẫm lệ dịu dàng của Phương phu nhân.
Đây là tật xấu gì vậy, vừa gặp không nói lời nào đã ôm khóc một trận, Lý gia thật sự đã phá sản sao?
Không phải là phá sản không có tiền, cho nên muốn lấy lại mấy chục vạn trong thẻ của tôi chứ? Không đến mức đó chứ? Tùy tiện lấy một cây đàn violin trong phòng âm nhạc của Lý Minh Sính cũng cao hơn số tiền trong thẻ tôi đó.
“Đình Đình, con nghe lời mẹ, cùng mẹ đến bệnh viện kiểm tra có được không? Bệnh của con không thể kéo dài thêm nữa!”
Bệnh của tôi? Lý Minh Thành đã kể về bệnh tình của tôi khắp nơi sao?
Kiếp trước biết tôi bị ung thư cũng không khổ sở như vậy, lúc ấy bọn họ còn lộ vẻ mặt thất vọng bảo tôi đừng náo loạn nữa.
Phương phu nhân khóc rất tao nhã, không nói gì mà nước mắt đã chảy trước, tôi nhìn bà ấy khóc như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn, sao tôi lại không di truyền cái này chứ? Nếu tôi được di truyền điểm này, đời trước phát sóng trực tiếp cũng sẽ không đến mức kiếm không được tiền.
Nếu tôi học được, tôi sẽ trực tiếp ôm máy quay phim mỗi ngày phát sóng trực tiếp đón gió rơi lệ. Bỗng nhiên, ba ruột của tôi lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Ông cẩn thận nhìn tôi, giọng nói mang theo thăm dò: “Đình Đình à, mấy ngày gần đây ba đi công tác, thân thể không thoải mái, con đưa ba đi bệnh viện một chút được không? Vừa lúc cả nhà chúng ta đều kiểm tra sức khỏe một chút.”
Bệnh viện? Sao lại là bệnh viện? Nhà họ Lý và bệnh viện cãi nhau đúng không?