Hướng Tới Tình Yêu Và Tự Do - Chương 1
1.
“Cô bị ung thư dạ dày.” Bác sĩ cầm báo cáo xét nghiệm của tôi, trên mặt mang theo chút đồng cảm.
“Nhưng vẫn còn hy vọng chữa khỏi. Chỉ có điều chi phí sẽ tương đối cao, bệnh viện số 1 thành phố chúng ta đã chữa khỏi rất nhiều bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn đầu.”
Tôi đã được tái sinh vào ngày tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày. Đây cũng là ngày thứ 18 thân phận thiên kim hào môn của tôi bị phơi bày.
Tôi đến bệnh viện một mình, nghĩ về số tiền trong thẻ, không đưa ra quyết định giống như kiếp trước.
Kiếp trước sau khi tôi biết mình bị ung thư dạ dày, tinh thần tôi sụp đổ, đ//iên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại. Lý Minh Sính, cũng chính là thiên kim giả đang bận rộn cho tour lưu diễn toàn cầu của mình, hai gia đình cũng rất tự hào về cô ta, dù đi đến đâu cũng theo cô ta.
Tuy rằng năm đó chúng tôi bởi vì sai lầm của y tá mới bị ôm nhầm, nhưng tôi chỉ là một người bình thường không có gì lạ, làm sao so được với Lý Minh Sính ánh sao rạng rỡ?
Hai viên minh châu, tôi là người bị vứt bỏ. Quả thật, tôi là con ruột của nhà họ Lý, nhưng cuộc sống lại kém xa vị thiên kim giả Lý Minh Sính này.
Cô ta không phải là con ruột của nhà họ Lý, nhưng lại có được tất cả tình yêu và thiện ý của Lý gia. Sau khi được chẩn đoán chính xác bị ung thư dạ dày, tôi không ngừng đòi tiền Lý gia vì cần chữa bệnh.
Lý Minh Sính nói tôi tiêu xài vô độ, hoài nghi tôi nhiễm thói quen đánh bạc, người hai nhà đều không cho tôi tiền nữa. Để chữa bệnh, tôi phải tìm mọi cách để kiếm tiền, tôi đi phát sóng trực tiếp, cắt băng khánh thành, và tham dự tất cả các loại tiệc rượu để nổi tiếng.
Chữa bệnh cần rất nhiều tiền, cũng rất đau đớn, sau khi hóa trị tóc tôi rụng hết, cũng không thể ra ngoài làm việc nữa, rơi vào đường cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho Lý Minh Sính vay tiền.
Khi đó cô ta đang ở nước ngoài, sau khi nghe được yêu cầu vay tiền của tôi đã trực tiếp cúp máy. Tôi nói với cô ta, tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cần tiền chữa bệnh.
Cô ta không chỉ không cho tôi mượn tiền, thậm chí còn nói với ba mẹ ruột của tôi, nói tôi bị nghiện ma túy, hiện tại vì để kiếm tiền hít thuốc phiện mà dám lừa gạt cô ta nói tôi bị ung thư.
Đến lúc này không ai tin tôi nữa, cho dù tôi cầm giấy chẩn đoán ung thư dạ dày ra, bọn họ cũng chỉ lộ ra vẻ mặt trào phúng nhìn tôi, để cho tôi biết giữ chừng mực. Giữa hai gia đình, tôi ngoại trừ bản thân mình ra thì chỉ có hai bàn tay trắng, sống như một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.
Thoát khỏi hồi ức, ngoại trừ thư thông báo chẩn đoán chính xác vừa lấy được, trong thẻ đại khái còn lại hơn 10 vạn, nhìn qua thì rất nhiều, nhưng so với tiền điều trị ung thư thì có vẻ quá ít.
Tôi trở về biệt thự của Lý gia, Lý Minh Sính đang vui vẻ nói với mọi người chuyến lưu diễn toàn cầu của cô ta sắp bắt đầu.
Dàn nhạc mà cô ta muốn tham gia năm nay sẽ lưu diễn vòng quanh thế giới, Lý gia giúp cô ta tìm quan hệ, cô ta được chọn làm người thay thế đàn vi – ô – lông. Cả hai gia đình đều mừng cho cô ta. Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người cô ta.
Xem đi, bất kì thời khắc nào cô ta cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không có ai để ý đến tôi, ngoại trừ Lý Minh Sính.
“Chị, chị cũng mừng cho em phải không?” Lý Minh Sính mặc một chiếc váy xếp ly, mỉm cười nhìn tôi.
Những lời này như muốn đ//âm vào trái tim tôi một lần nữa.
“Vui.”
“Cố lên.”
“Làm tốt lắm.”
Dù sao thì cô cũng là người dự bị, cả chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới cũng chỉ lên sân khấu một lần mà thôi.
Tôi thờ ơ bỏ đi, quay trở lại phòng và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, tôi muốn giữ lại cho mình những kỷ niệm đẹp.
2.
Tôi không có ý định chữa bệnh cho mình, vào thời gian cuối cùng của cuộc đời, tôi muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.
Hóa trị rất đau.
Cho dù là chet, tôi cũng không muốn trải qua sự đau khổ và tuyệt vọng như vậy một lần nữa.
Điểm dừng chân đầu tiên của tôi là Vân Nam, tôi đã phát sóng trực tiếp suốt quãng đường đi, điều này khá thú vị.
Tôi đã đặt phòng ở một nhà dân địa phương đánh giá rất tốt, bên trong được trang trí rất đáng yêu, giống phong cách của “The Wizard of Oz”.
Tôi hiếm khi chụp ảnh và đăng lên weibo.
Lúc ăn cơm tôi cũng phát sóng trực tiếp, nói chuyện phiếm cùng mấy fan lẻ tẻ.
“Vân Nam có rất nhiều món ăn ngon, hoa quả cũng rất ngọt.”
Tôi rất thích ăn hoa quả, hơn 10 tệ một hộp rất to, còn rất tươi mới, mọng nước, vị chua ngọt bùng nổ trong miệng, tuyệt vời đến mức làm cho thể xác và tinh thần người ta sảng khoái.
Trong bình luận có người nói sắc mặt tôi không tốt lắm, tôi cười cười, đánh chút má hồng cho mình.
Ở Vân Nam có rất nhiều nơi để chơi, tôi phát sóng trực tiếp mình đi hái hoa quả, đan vòng hoa, thậm chí còn bỏ tiền đi theo người hái nấm lên núi hái nấm.
Canh nấm rất tươi, tôi uống ba bát lớn, sau đó nôn ra.
Fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều chê cười tôi tham ăn, chỉ có tôi tự mình biết đó là bởi vì cái gì.
Sau khi ở Vân Nam nửa tháng, ba mẹ ruột của tôi mới nhớ tới sự tồn tại của tôi, gọi điện thoại cho tôi.
“Con đang ở đâu? Sính Sính bây giờ phải đi lưu diễn toàn cầu, con mau trở về đi.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút không kiên nhẫn, còn xen lẫn giọng điệu làm nũng của Lý Minh Sính. Người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang nghe tôi gọi điện thoại, tôi cười cười sau đó đi qua một bên.
“Mọi người đi đi, tôi sẽ không đi đâu, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Mày thì có thể có chuyện gì quan trọng?”
Người nói chuyện là anh hai Lý Minh Thành của tôi. Kiếp trước, anh ta vì Lý Minh Sính mà đã tát tôi một cái.
Lúc đó tôi đã bệnh rất nặng, vì sống sót tôi vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin Lý Minh Sính cho tôi tiền đi chữa bệnh, anh ta kéo tôi dậy rồi tát tôi một cái, nói Lý gia không chứa chấp nổi loại người như tôi.
Tôi chẳng hề để ý, giọng nói thoải mái như thể không hề liên quan gì đến sống chet của mình: “M//ạng của tôi, có chuyện gì quan trọng hơn m//ạng của chính tôi nữa đây?”
Lý Minh Thành bị tôi làm nghẹn họng, tức giận bỏ đi.
“Nếu con không trở về, ta sẽ c//ắt đ//ứt tiền tiêu vặt của con.” Lần này người nói chuyện chính là ba ruột trên danh nghĩa của tôi, Lý Khải Khác.
Tôi vẫn không thèm để ý chút nào: “Được, ba muốn làm gì thì làm.”
Tôi ngay cả chet cũng không quan tâm, còn quan tâm tiền tiêu vặt ông gửi cho tôi sao?
Khi tôi ngồi trở lại chỗ phát sóng trực tiếp, một vài người hâm mộ mềm lòng hỏi tôi có phải đang nói đùa không, tôi mỉm cười và cho một miếng xoài lớn vào miệng.
“Đúng vậy, đây là một căn bệnh hiểm nghèo, hiện tại tốt nhất mọi người nên trân trọng tôi đi.”
“Một thiếu nữ xinh đẹp như tôi, chỉ là liếc mắt một cái đã thiếu một người rồi.”
Trong tiếng cười nói, những đề tài trí mạng kia dễ dàng bị vạch trần. Tất cả mọi người đang nói tôi tự kỷ, chạy mau, nữ nhân này không thích hợp.
Một bình luận bảy màu đột nhiên hiện ra: [Sắc mặt của cô rất tệ, có thời gian thì hãy đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.]
3.
Tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi Vân Nam đi tới địa điểm thứ hai: Tô Châu.
Vừa đến Tô Châu đã nhận được điện thoại giống như đòi m//ạng của ba mẹ ruột.
Tôi không nhận, bọn họ chắc hẳn là muốn cho tôi xem trực tiếp khoảnh khắc đặc sắc của Lý Minh Sính ở nước ngoài.
Tôi không có hứng thú.
Du khách đến lâm viên Tô Châu không nhiều cũng không ít, lúc tôi đến đã đặc biệt mặc Hán phục, còn tìm Hán phục quán tạo hình.
Nói một câu tự luyến, tôi hiện tại chính là tiểu thư khuê tú cổ đại xuyên qua thời không mà đến đây.
Tôi giơ điện thoại di động phát sóng trực tiếp, thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của fan. Tay này mỏi thì đổi tay khác, mặt tôi vô tình lọt vào ống kính.
Bình luận bảy màu lại hiện lên: [Đi bệnh viện chưa?]
Thấy bình luận của người nọ, tôi không tránh khỏi tò mò mà vào trang chủ của vị hảo hán này xem một chút.
Thâm Hải, biển sâu, avatar cũng là biển, rất u ám và buồn bã.
Tôi thu hồi tầm mắt, giơ hoa kết ngạnh vừa mua và trả lời: “Đi rồi, bác sĩ nói vấn đề không lớn, có thể không nằm viện.”
Ung thư dạ dày, nằm viện hay không nằm viện đều không quan trọng.
Người kia yên tĩnh, tôi hài lòng gật đầu. Vốn cho rằng mọi chuyện sẽ cứ như vậy trôi qua, không nghĩ tới bất ngờ ngoài ý muốn tới không kịp đề phòng.
Trên màn hình lại xuất hiện một cái acc nhỏ, avatar là hình của hệ thống đ//iên cuồng hỏi tôi đang ở đâu. Các fan thay tôi trả lời, nhưng người kia giống như không nhìn thấy, chỉ đ//iên cuồng hỏi tôi.
[Em đang ở đâu?]
Bình luận kia đột nhiên nói ra tên tôi. Tôi nhìn màn hình, cảm thấy lạnh sống lưng.
Sẽ là ai đây? Tôi không nghĩ ra rốt cuộc là ai có thể tìm thấy tôi trên một kênh phát sóng trực tiếp nhỏ như vậy.
[Bạn là ai?]
Người kia không nói gì, ngược lại liên tục đ//iên cuồng bình luận.
[Em đừng rời khỏi đó, chờ anh tới đón em, anh đưa em đi bệnh viện.]
“Bệnh viện?” Tôi nhìn chằm chằm hai chữ này rơi vào trầm tư.
Từ đời trước đến đời này, tôi không thể tìm được ai để ứng với người đang bình luận kia.
Kiếp trước tôi liều mạng muốn nằm viện, muốn sống sót, nhưng không ai nguyện ý giúp tôi. Kiếp này tôi không muốn nằm viện, vậy mà lại xuất hiện một người vô danh nói muốn dẫn tôi đi bệnh viện.
Thật ấm áp, nhưng không sưởi ấm được cho tôi. Tôi là một người chet đuối, khao khát chet đuối, và không muốn được cứu.
“Tôi không sao, chỉ là bị thiếu máu, không cần đi bệnh viện.” Tôi lại cầm hoa kết ngạnh lên, không nhanh không chậm đi dạo trong lâm viên Tô Châu.
Bình luận bảy màu lại xuất hiện, Thâm Hải hỏi tôi: [Thân thể cô thật sự không sao chứ?]
Tôi mỉm cười mua cho mình một que kem: “Tôi có thể có chuyện gì, chuyện của mỹ nữ anh bớt quản lại đi.”
Trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện từng đợt hiệu ứng pháo hoa, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, bảy màu sắc nổ tung.
Một cái pháo hoa 1 vạn, bảy cái pháo hoa là 7 vạn.
Anh ta còn đang tặng quà, những màu sắc khác nhau của pháo hoa nở rộ trên màn hình, vô số fan tràn vào phòng phát sóng để xem hiệu ứng pháo hoa.
Mà người có avatar của hệ thống sau khi tặng pháo hoa đã bình luận một câu: [Đừng đi đâu hết, ở yên đó, anh trai dẫn em đi bệnh viện.]