Hương Thôn Diễm Tình - Chương 5
14
Ông trời cũng không quá bất công với ta, hai ngày trước khi người nhà họ Tiêu tìm đến, ta nôn mửa đến độ trời đất quay cuồng. Tiêu Truy bắt mạch cho ta, bàng hoàng một lúc rồi lắp bắp nói: “Thẩm… Thẩm Tú, nàng mang thai rồi, chúng ta sắp làm cha mẹ rồi.”
“Ta… ta thực sự sắp làm cha rồi!”
Hắn khi thì đặt tay lên cổ tay ta, khi thì đặt lên bụng ta, cuối cùng thì không màng gì nữa, áp cả mặt vào bụng ta mà nói: “Nghe đi, bên trong có đứa trẻ.”
Ta hài lòng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, không tệ, giữ hắn lại đã giúp ta thêm một phần chắc chắn.
Ta thắp một nén nhang cho cha, cầu nguyện ông phù hộ cho mọi chuyện như ý. Cha con trong nhà, không cần giấu giếm gì, ta nói với ông rằng, nếu thành công, sau này cả gia đình ba người chúng ta sẽ đến thăm mộ ông. Nếu không thành, ít nhất đứa trẻ xinh đẹp ta sẽ giữ lại, nhà họ Thẩm của chúng ta cũng không thiệt.
Ngày Tiêu đại phu nhân dẫn Tiêu Sách đến là ngày đầu tiên tuyết tan, có thể ra khỏi núi. Tiêu Truy vẫn còn trong tâm trạng phấn khởi vì sắp làm cha, lo chuẩn bị bữa sáng cho ta nên rời đi hơi muộn.
Tiêu đại phu nhân nhìn đôi tay đang cầm cái xẻng nấu nướng của hắn, thản nhiên nói: “Các con thu dọn đi, vài ngày nữa lên đường, có thể về kinh rồi.”
Tiêu Vân mừng rỡ muốn gọi “mẹ” nhưng bị nghẹn lại trong cổ họng, mãi một lúc sau mới kéo tay ta, phấn khích nói: “Tẩu tẩu, chúng ta có thể về nhà rồi! Không phải lo tính toán từng đồng bạc nữa. Khi về, tẩu ở bên cạnh viện của muội có được không?”
Ta không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tiêu Truy.
Hắn có chút bối rối, nói: “Viện ở nhà ta không to không nhỏ, theo quy tắc sẽ có tám nha hoàn và tám người hầu, khi đứa trẻ sinh ra sẽ có vú nuôi. Chi tiêu hàng ngày đều do phủ chi trả, mỗi tháng nàng còn có năm lượng bạc tiền tiêu vặt. Nàng có thích cuộc sống như vậy không?”
Năm lượng bạc, là số tiền ta phải rượt hươu, trốn sói trong núi suốt nửa năm mới kiếm được. Đúng là giàu sang như Tiêu Sách đã nói. Ta chỉ xoa bụng hỏi hắn: “Lấy tiền nhà chàng để nuôi, liệu đứa trẻ này còn giữ được họ Thẩm không?”
Chúng ta giờ đã là vợ chồng yêu thương nhau, chuyện của cha ta ta đã sớm kể cho hắn nghe.
Giống như trút được một gánh nặng, ánh mắt mờ mịt của hắn biến mất, hắn quả quyết trả lời Tiêu đại phu nhân: “Mẹ, con đã là ở rể nhà nương tử, chỉ có thể theo nàng. Các người về đi, con sẽ không về nữa.”
Hai chữ “ở rể” khiến Tiêu đại phu nhân đau đớn. Cuối cùng, khuôn mặt bà ta cũng lộ ra một chút cảm xúc, buồn bã nói: “Có phải nàng ta đã nói gì với con không? Khi đó mẹ cũng không còn cách nào khác, dù sao con cũng là máu mủ của mẹ. Mẹ thà chịu khổ một mình còn hơn.”
Ta vội vàng lắc đầu với Tiêu phu nhân. Chuyện đó ta chưa bao giờ có ý định kể cho Tiêu Truy. Ta không muốn hắn biết mình lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa.
Tiêu Truy nhìn chúng ta với vẻ nghi hoặc, rồi đột nhiên cười: “Thẩm Tú, nàng đừng lắc nữa. Ta ngốc thế này, không đoán ra được mẫu thân đã làm gì đâu. Trên đời này có lẽ chỉ có nàng mới dành nhiều tâm tư như vậy để giữ lại kẻ vô dụng như ta.”
Hắn đã hiểu, hiểu những gì ta làm trong suốt thời gian qua.
Ta đáp lại: “Ngốc thì sao? Cha ta còn ngốc hơn, nếu không phải vì tính nhút nhát ngốc nghếch đó, ta có khi chưa chắc đã cần chàng đâu.”
Từ lần đầu gặp, ta đã biết hắn không phải là bậc đại trượng phu trong mắt người đời. Nhưng ta cần loại đại trượng phu như Tiêu Sách để làm gì? Chẳng phải ta cũng sẽ bị hắn bán đi thôi sao? Ta chỉ thích những kẻ ngốc như Tiêu Truy.
15
“Đã biết mình ngốc, làm đại ca thì giúp đệ quyết định vậy. Về thôi, dẫn theo Thẩm Tú. Tiêu gia sẽ không làm mất mặt con của đệ đâu.”
Từ khi bước vào, Tiêu Sách chưa nói lời nào. Một khi mở miệng, hắn đã muốn quyết định toàn bộ cục diện. Hắn vung tay lên, lập tức bên ngoài xông vào rất nhiều thanh niên khỏe mạnh. Hiển nhiên là ngay từ đầu hắn đã không có ý định bàn bạc gì cả. Đúng là một kẻ cầm quyền độc đoán.
Tiếc là ta cũng là một kẻ cầm quyền độc đoán không kém gì. Trước khi bọn họ kịp hành động, ta đã nhanh tay hơn, đặt mũi tên vào cổ họng của hắn.
“Tiêu đại nhân, ngài phải còn sống trở về kinh thì những mưu kế của ngài mới có thể phát huy được. Chỉ vì một người đệ đệ mà ngài cho là vô dụng, không đáng đâu.”
Tiêu Sách mỉm cười: “Dù sao ta cũng là đại ca của nó, nó sẽ căm ghét ngươi thôi.”
Ta cũng mỉm cười: “Dù sao ta cũng là nương tử của hắn, chỉ cần dỗ một chút là sẽ hết giận thôi.”
Hắn dường như không tin ta thực sự dám làm, nên ta đã đẩy mũi tên tiến thêm một chút. Máu bắt đầu chảy ra.
Tiêu Truy vội vàng nói: “Thẩm Tú, đợi chút, để ta nói vài lời với huynh ấy.”
“Đại ca, ta hỏi huynh, nếu ta theo huynh về kinh, vậy việc ở rể sẽ không còn tính nữa sao? Ta còn có thể học y không?”
Tiêu Sách nhíu mày, nhưng vẫn thành thật đáp: “Không thể, nhà họ Tiêu không thể có một đứa con trai ở rể, cũng không thể có y sư. Có lẽ rất lâu sau này sẽ được, nhưng hiện tại thì không. Tất cả những gì đã xảy ra ở đây, ta sẽ giấu hết đi. Nếu đệ không theo chúng ta, ta chỉ có thể tuyên bố đệ đã chết.”
Nghe có vẻ như hắn muốn về kinh làm việc lớn, lớn đến mức cả gia tộc không thể có bất cứ điều gì không phù hợp. Những việc như thế chắc chắn rất nguy hiểm.
Ta nheo mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
“Tiêu đại nhân, nghe ra việc ngài đưa chúng ta về kinh cũng chỉ là nuôi thêm hai kẻ ăn bám. Vậy không bằng thế này, chúng ta bàn một vụ làm ăn, nếu thành công, có lẽ mọi người sẽ không phải khó xử nữa.”
Tiêu Vân nhanh chóng đáp lời: “Tẩu tẩu, tẩu nói đi, tẩu mau nói, tẩu và đại ca như vậy làm muội sợ.”
Ta hạ mũi tên xuống, tiến tới trước mặt Tiêu Sách nói: “Đại ca, thực ra huynh cũng không chắc chắn về việc trở về để làm gì đúng không? Vậy chi bằng thận trọng hơn, huynh để Tiêu Truy ở lại đây. Nếu một ngày nào đó nhà họ Tiêu không còn, ta hứa sẽ sinh cho huynh một đứa con mang họ Tiêu. Thế nào?”
Với kiểu người cứng rắn như hắn, lợi ích luôn có trọng lượng hơn tình cảm. Ta đang nói cho hắn biết, ta là một đường lui.
Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó lại vung tay, đám nam nhân ngoài cửa sổ liền lặng lẽ biến mất.
Như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, hắn cúi người trước ta: “Vậy ta xin giao đệ đệ bất tài này cho đệ muội. Chỉ là ta muốn thêm một điều kiện, nếu ngày đó thực sự đến, ta sẽ cố gắng đưa Vân nhi trở về, lúc đó xin nhờ đệ muội chăm sóc.”
Thấy không, thế giới này có người tốt hay không, thực sự khó nói.
16
Tiêu Vân còn lưu lại trong núi vài ngày nữa, lúc ra đi, mũi đỏ hoe vì khóc. Tiêu Truy cũng cảm thấy buồn bã, dù sao đó vẫn là người thân của hắn.
Nhưng rất nhanh hắn không còn tâm trí để nghĩ đến điều đó nữa. Ta đã mang thai nhiều tháng, gần một năm không thể vào núi, tiền bạc trong nhà phải tính toán kỹ càng từng chút một. Hắn chỉ có thể tập trung hơn vào việc tìm kiếm những loại thảo dược có thể tìm thấy.
Tiêu Sách nói rằng hắn sẽ không giúp chúng ta. Chỉ có chúng ta tự lực cánh sinh thì mới đủ tư cách để nói rằng mình có thể trở thành đường lui của nhà họ Tiêu.
Cuộc sống trôi qua bận rộn, không hề dễ dàng chút nào. Đôi lúc ta muốn hỏi hắn có hối hận không, có hối hận khi từ bỏ cuộc sống giàu sang từ nhỏ để cùng ta nuôi dưỡng một đứa trẻ mang họ Thẩm không.
Nhưng vào ngày Thẩm Triều Dương tròn một tháng, hắn uống một chút rượu, ôm lấy ta mà vừa cười vừa khóc, nói: “A Tú, thật tốt quá, chúng ta có thể tự mình nuôi dưỡng đứa nhỏ này. Cảm ơn nàng, cảm ơn hai người đã cần đến ta.”
Khoảnh khắc đó, ta chợt hiểu ra, hắn đã mang đến cho ta sự ấm áp của gia đình, còn ta đã cho hắn sự khẳng định và quan tâm mà từ nhỏ chưa ai từng cho hắn.
Giữa thế giới rộng lớn này, chúng ta chính là một cặp trời sinh.
Nhiều năm sau nữa, chúng ta sẽ tiếp tục nắm tay nhau, đi hết con đường đời.
17. Phiên ngoại
Việc đầu tiên sau khi tiếp tục bước về phía trước chính là nuôi con.
Khi đó đã hứa với tiệm thuốc mấy năm đầu không có tiền công, chúng ta quả thật không có chút tiền công nào. Hầu hết tâm sức của Tiêu Truy đều đặt vào việc học y thuật.
Học rồi phải dùng, các làng xung quanh đều là phạm vi mà hắn khám chữa bệnh miễn phí, thời gian hái thảo dược ngày càng ít.
Khi ta đang tính toán làm sao để kiếm tiền, có một hôm, hắn vui vẻ trở về, nói: “A Tú, A Tú, ta nghĩ ra cách kiếm tiền rồi.”
Hắn giơ một túi nhỏ đựng gạo lứt trong tay lên, nói: “Hôm nay ta khám bệnh cho Lý đại thúc, ông ấy cứ khăng khăng đưa cho ta thứ này, không nhận thì ông ấy không cho ta chữa bệnh nữa. Thực ra nhiều bà con đều như vậy, không có tiền, họ luôn muốn đưa thứ gì đó khác cho ta. Nhưng trứng gà, lương thực là thứ họ dựa vào để sinh tồn, ta thật sự không nỡ nhận.”
Ta khích lệ nhìn hắn: “Vậy nên, ngươi đã nghĩ ra cách gì hay?”
“Haha, hôm nay khi nhìn Lý đại thúc phơi nắng, ta đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Ta bận rộn quá không có thời gian đi khắp nơi hái thuốc, nhưng bọn họ có thời gian mà. Ta định dạy họ cách nhận biết thảo dược và cách bào chế đơn giản. Những việc bào chế phức tạp vẫn để ta làm, vừa hay rèn luyện thêm tay nghề. Sau đó, họ có thể bán cho tiệm thuốc, ta sẽ lấy một phần hoa hồng để bù cho việc khám chữa bệnh và giảng dạy.”
Thật là một cách lợi mình lợi người, thế nên ta cũng thuận tay mà áp dụng.
Khi Thẩm Triều Dương được một tuổi, ta cắn răng để lại cha con bọn họ ở nhà, bắt đầu khảo sát tính cách con người, tập hợp một đội thôn dân mạnh mẽ, tự mình dẫn họ vào núi săn bắn. Đã có nhiều người thì đến cả bầy sói ta cũng không còn sợ nữa.
Mạnh thành không thể tiêu thụ hết số hàng này, sau hai năm hàng hóa đã được chuyển đi khắp nơi, đoàn tiểu thương của chúng ta cũng đã mở rộng thông suốt mấy tòa thành rồi.
Đồng thời, ta cũng giúp Tiêu Truy tiêu thụ bớt thảo dược. Mặc dù mỗi năm vẫn có ba bốn tháng ta không ở nhà, nhưng nhân lực đã quen việc, phần lớn thời gian ta không cần tự mình vào núi nữa.
Tiêu Truy cũng yên tâm hơn nhiều, không còn phải giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì lo ta bị thú dữ nuốt chửng.
Đến khi Thẩm Triều Dương được năm tuổi, Tiêu Vân vẫn chưa trở về. Tiêu Sách gửi thư báo rằng đã tìm cho nàng một gia đình ổn định, chúng ta không thể đến, nhưng lòng lại yên ổn đi nhiều. Họ bình an là tốt rồi.
Năm đó, chúng ta đã dựng nhà trong thành. Khi không còn chạy buôn, ta mở một cửa hàng bán những món đồ có nguồn gốc hoang dã.
Tiêu Truy cuối cùng cũng hoàn thành thời gian làm việc không công cho tiệm thuốc, trở thành một vị đại phu trẻ tuổi tài cao được dân chúng Mạnh thành hết lời khen ngợi. Lúc rảnh rỗi, sở thích lớn nhất của hắn là dẫn Thẩm Triều Dương đi khắp nơi dạo chơi, nghe hàng xóm khen ngợi.
Tiếc là Thẩm Triều Dương lại không để ý đến những lời khen của hắn, nhìn thấy thảo dược là bịt mũi chạy đi, nhưng vừa đến cửa nhà ông đồ già bên cạnh thì lại không thể bước tiếp, dựng tai lên nghe những tiếng đọc sách dễ khiến người ta buồn ngủ.
Tiêu Truy không thể tin vào mắt mình nhìn đứa con trai, dường như thấy một bản thân khác mà đôi lúc bản thân hắn cũng tưởng niệm nhưng đã đè nén suốt nửa đời người. Hắn nhăn nhó nói: “Con à, chúng ta thích cái gì khác có được không?”
Thẩm Triều Dương liền làm bộ người lớn, nhíu mày nói: “Hôm qua, cha của Đường Tiểu Bàn không cho cậu ấy học nghề mổ heo, cha còn nói cha của cậu ấy không tôn trọng con cái. Vậy ra cha cũng là một người cha như vậy sao?”
Tiêu Truy “con con con” một lúc lâu, chắc hẳn nhớ lại chính mình năm mười hai tuổi học y không thành, cuối cùng đành cúi đầu nói: “Thôi được, thôi được, thích gì không quan trọng, chỉ cần chọn được con đường của chính mình là tốt.”
Sau đó bịt mũi đi nộp học phí cho lão tú tài bên cạnh, từ đó ta và hắn lại càng có thểm động lực cùng nhau kiếm tiền chăm chỉ hơn.
Ai bảo nuôi một người học hành tốn kém đến thế.
Đến khi miệng lưỡi của Thẩm Triều Dương trở nên lợi hại hơn, Tiêu Truy cãi không lại, hắn bắt đầu ngày ngày quấn lấy ta đòi sinh thêm đứa con gái. Hắn nói con gái tính tình dịu dàng, chắc chắn sẽ giống hắn.
Ta nghĩ một lúc, sinh thêm một Tiểu Tiêu Truy cũng không tệ, ta không nhịn được nhớ lại những ngày ngọt ngào thuở mới cưới.
Thẩm Thường Hoan trông cũng khá giống cha nó, nhưng không biết sao lại khỏe mạnh hơn hẳn. Mới ba tuổi đã biết đuổi chó, năm tuổi đã có thể rượt trâu. Nó chẳng muốn đến trường tư thục, mà lại thích đứng trước cửa võ quán nhìn chăm chăm cặp sư tử đá uy phong.
Ừm, một văn một võ, ta với Tiêu Truy đúng là cặp cha mẹ giỏi giang.
Còn về suy nghĩ thực sự của vị lão cha kia, không quan trọng, hắn hiểu rõ hơn ta, cuộc đời của con cái nên do chính chúng lựa chọn. Dù sao thì kiếp này, người thực sự có thể đồng hành cùng chúng ta chỉ có nhau mà thôi.
(Hết)