Hương Thôn Diễm Tình - Chương 4
11
Ta mang theo một tảng mỡ heo lớn đến nhà họ Tiêu. Phần tóp mỡ có thể làm đồ ăn vặt, còn mỡ heo sẽ giúp họ qua mùa đông dễ chịu hơn.
Nhị thẩm của Tiêu Truy nuốt nước miếng, không chậm trễ mà đem vào bếp ngay lập tức. Đại tỷ của Tiêu Vân vẫn còn ở nhà, lặng lẽ làm việc, nhìn đóa hoa mà ta tặng, mắt đỏ hoe.
Đợi họ đi rồi, ta mới đẩy túi tiền về phía Tiêu đại phu nhân, nói: “Đây là số tiền Tiêu Truy kiếm được nhờ bào chế thảo dược. Lần đầu tiên chàng ấy kiếm được tiền, đương nhiên nên mang về hiếu kính mẫu thân.”
Bốn chữ “bào chế thảo dược”, ta nhấn mạnh thật kỹ, muốn bà hối hận một chút vì những chuyện trước kia.
Nhưng bà chỉ thở dài vuốt ve túi tiền, rồi ánh mắt sắc bén nhìn ta, nói: “Thẩm Cô nương đã quan tâm đến Truy Nhi như vậy, nghĩ rằng sau này dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng sẽ không để nó khó xử.”
Tim ta chùng xuống, cảm giác bất an một lần nữa trào dâng, đặc biệt là khi nhìn thấy đại ca của Tiêu Truy xuất hiện.
Đó là một kẻ cho dù muốn giấu tài cũng không thể giấu được, hắn còn đẹp hơn cả Tiêu Truy. Nhưng khi nhìn thấy hắn, người ta sẽ không nghĩ đến từ “đẹp”, mà chỉ thấy “nguy hiểm.”
Tiêu đại phu nhân thấy hắn xuất hiện, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn, không đồng tình nói: “Sách nhi, hà tất phải phải để nàng ta gặp được con, dù sao cũng chỉ là một đoạn duyên phận thoáng qua.”
Hắn lại mỉm cười: “Nhị đệ vốn mềm lòng, nàng lại bảo vệ nhị đệ như vậy, e rằng mẫu thân không muốn nhận cũng không được. Thế thì chi bằng để nàng chuẩn bị tinh thần trước.”
Nói xong, hắn nhìn ta nói: “Thẩm cô nương, cảm ơn cô nương đã chăm sóc cho đệ đệ và muội muội của ta trong thời gian qua. Tương lai cô nương nhất định sẽ có thể trải qua những ngày tốt đẹp.”
Nhưng đầu óc ta đã tỉnh táo lại, ta nhìn gương mặt Tiêu Sách, giọng vô thức trở nên lạnh lẽo: “Tiêu phu nhân, bà đã từng nghe đến loại người gọi là ‘gian phụ’ chưa?”
Người bị lưu đày khổ sở không chỉ vì lao dịch và mất tự do, mà còn bởi họ có quá nhiều thứ mà vùng đất khổ hàn không có: tài học, tay nghề, kiến thức, tướng mạo, nhưng lại mất đi thân phận có khả năng bảo vệ bản thân mình.
Những thứ trước, nếu có cùng lắm cũng chỉ bị bóc lột, nếu may mắn sẽ được chiêu mộ, nhưng nhan sắc lại hoàn toàn là một bi kịch.
Từ khi luật cho phép thông hôn, trong những gia tộc xuất hiện một loại người gọi là “gian phu” hoặc “gian phụ.” Bọn họ dùng thân phận dân lành để kết hôn với những nam nữ có ngoại hình xuất chúng, sau đó bán lại cho các lầu xanh để kiếm một khoản lớn.
Có gia tộc trước khi bị lưu đày đã biết trước việc này, nên giấu kỹ người có ngoại hình đẹp, nhưng từ khi có một đôi nam nữ nổi danh ở Giang Nam hai năm trước, giấu cũng không còn tác dụng. Bọn họ sẽ lén lút vào nhà xem xét, ai có ngoại hình đặc biệt đẹp thì dù không muốn bán cũng bị ép bán, như trường hợp của huynh đệ Tiêu Truy.
Khi Tiêu Truy đến gõ trống khua chiêng như vậy, ta cứ nghĩ bọn họ không biết gì. Nhưng giờ nhìn kỹ lại gương mặt của Tiêu Sách, rồi nhớ đến cái ngày ta vào thôn, hắn đã làm cho bản thân trở nên lấm lem đến nỗi không ai để ý đến.
Bọn họ hoàn toàn lấy Tiêu Truy làm mồi nhử, khiến người khác không nhận ra Tiêu Sách còn nổi bật hơn, tiêu hao hết sự chú ý vào Tiêu Truy. Nếu không phải Tiêu Vân xảy ra chuyện trước, ta đến đủ sớm, nếu không phải ta sống trong núi sâu đến mức đến trưởng thôn còn không biết chính xác nhà ta ở đâu…
Tiêu đại phu nhân hiểu câu hỏi của ta, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, nói: “Vân nhi là con gái, nếu bị hành hạ sẽ không có đường sống. Sách nhi giỏi mưu tính, có thể đưa chúng ta về kinh, chỉ có nó là có thể dùng được. Ta không chỉ là mẫu thân của mình nó.”
Bà ta yêu thương con cái, nhưng chỉ có Tiêu Truy là đứng giữa, quan trọng hơn một chút so với cô tiểu thư dòng thiếp kia, trở thành kẻ thứ hai thì bị mang ra làm vật hy sinh.
Nếu họ đã coi hắn là thứ không quan trọng, vậy thì ta sẽ giữ lại.
Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu ta, rồi lan ra không thể kiểm soát.
Ta muốn giữ Tiêu Truy ở lại.
Ta đã hiểu hàm ý của hai mẹ con bọn họ.
Mưu kế của Tiêu Sách đã thành công, họ sắp được hồi kinh nên muốn mang Tiêu Truy đi cùng.
Nhưng tại sao lại như thế? Đó là tướng công của ta, là người của Thẩm gia.
Tiêu Sách nhìn nét mặt của ta cũng hiểu ra mọi chuyện, hắn cười nhạt, nói: “Thẩm cô nương, ta lợi dụng nhị đệ của ta, nhưng lẽ nào cô nương thực sự nghĩ rằng, những ngày tháng bình yên vừa rồi đều là nhờ bản thân ư?”
Hắn nhẹ nhàng nói, nói hắn chỉ muốn lợi dụng Tiêu Truy để tranh thủ thời gian một tháng để thực hiện mưu đồ. Cho dù trong tháng đó có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi thành công hắn vẫn có thể cứu Tiêu Truy về.
Giống như nửa năm qua, thực ra có rất nhiều nhóm người đã đến tìm ta, định ép ta bán Tiêu Truy đi. Tất cả đều bị hắn dùng kế đánh lạc hướng.
Hắn bình tĩnh nhìn ta, nói: “Một bên là gia đình cùng vinh hoa phú quý nơi kinh thành, một bên chỉ có mình cô. Thẩm cô nương thật sự chắc chắn bản thân sẽ giữ được hắn sao?”
12
Ha, ta quả thật không có chút tự tin nào.
Nhưng không sao, Tiêu Sách không biết xấu hổ, ta cũng không cần phải quá giữ thể diện.
Tự cổ, muốn chiếm được người phải chiếm được trái tim. Ta đã tham luyến sự ấm áp của Tiêu Truy, nên trước khi hắn biết bản thân có thể về kinh, ta phải làm cho hắn đặt ta ở một vị trí quan trọng trong lòng.
Ta xoa xoa tay, kéo năm túi thảo dược đi thẳng đến hiệu thuốc trong thành. Tiêu Sách nói rằng đám người thanh lâu đã bị hắn đuổi đi, vậy ta cũng không cần phải giữ Tiêu Truy trong núi nữa, còn có thể bàn thêm một giao dịch khác với hiệu thuốc.
“Tiểu nương tử mang số thuốc còn lại tới rồi à, thật đúng lúc, sắp vào đông rồi, ta muốn thu thêm mấy loại thuốc trị thương hàn.”
Ta mỉm cười ngắt lời chưởng quầy: “Không vội, hôm nay ta tới để bàn một vụ làm ăn lâu dài. Số thuốc này là do tướng công của ta bào chế. Hắn từng học qua một ít, nhưng tiếc rằng sau đó bị gián đoạn. Giờ ta muốn để hắn học lại, không biết ở đây có nhận học trò không?”
Chưởng quầy nhướn mày: “Nhận thì nhận, nhưng cháu chắt nhà ta cũng đủ đông rồi, chưa đến lượt người ngoài.”
“Ồ? Vậy trong đám cháu chắt nhà ông, có ai bào chế thuốc giỏi hơn cái này không? Mọi thứ đều cần thiên phú, tướng công của ta ít ra có năng khiếu không tồi trong việc bào chế thuốc. Ta cũng hiểu ông lo lắng điều gì, như thế này, trong mấy năm đầu học việc, chúng ta sẽ làm không công cho ông. Sau này, nếu có khám bệnh cũng sẽ làm tại hiệu thuốc của ông, ông hưởng ba phần, ông thấy sao?”
Y thuật là thứ quý giá, thường chỉ truyền lại cho con cháu trong nhà. Nhưng ta còn nhớ ánh mắt kinh ngạc của chưởng quầy khi lần đầu nhìn thấy thuốc do Tiêu Truy bào chế, cộng thêm lao động miễn phí, ta không tin ông ta không động lòng.
Quả nhiên, ông ta vuốt râu suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên, liền lộ ra vẻ mặt con buôn gian xảo: “Đã là người nhà rồi thì phí bào chế thuốc không tính nữa, chỉ tính giá nguyên liệu thôi, mỗi cân chỉ trả nửa tiền. Nếu đồng ý, giờ này ngày mai gọi tướng công của cô nương đến đây làm việc.”
Ta không chút do dự đồng ý ngay lập tức, lấy tiền xong thì vội vàng trở về báo tin vui cho Tiêu Truy.
Hắn nhìn ta thật lâu, như muốn khắc hình ảnh của ta vào đáy mắt mình, sau đó khẽ nói: “Cảm ơn nương tử.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta là “nương tử,” cũng hiếm khi hắn không dựng gai lên để tự vệ, dịu dàng bày tỏ tình cảm của mình. Mặc dù bây giờ ta đã hiểu vì sao hắn hay cứng miệng như vậy, một đứa trẻ luôn bị hạ thấp và bỏ rơi, cần phải giữ lại chút tính khí để bảo vệ bản thân.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ, ta muốn hắn càng ngày càng không thể rời xa ta.
13
Làm học việc không được khám bệnh, thế nên ta bèn tìm đến trưởng thôn. Người trong làng không có tiền, nếu đau ốm thì chỉ chịu đựng hoặc dùng mấy bài thuốc dân gian không chính xác. Chi bằng để Tiêu Truy – người đang học việc – khám miễn phí cho họ.
Mỗi ngày, hắn đều tràn đầy năng lượng, bận rộn khắp nơi từ trong thành đến trên núi, trong làng. Viện trưởng thái y viện, Lưu thái y, là người hắn từng muốn bái sư. Tuy hai người họ chỉ có một tháng tình nghĩa thầy trò, hắn rất trân trọng điều đó.
Khi những bàn tay gầy guộc của người trong làng kéo lấy hắn mà gọi là “thần y,” “phật sống,” ánh mắt của hắn sáng rực như muốn thiêu đốt người đối diện.
Dù ngại ngùng, nhưng không giấu được niềm tự hào: “Chỉ là mấy bệnh lặt vặt thôi, ta còn chưa xuất sư, còn xa mới được gọi là thần y được.”
Thật giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được ăn kẹo.
Đến khi tuyết lớn phủ kín núi, không thể ra ngoài nữa, hắn mới có thời gian dành cho ta.
Tiêu Vân chu môi nói: “Hai người đều là người bận rộn, ngày nào cũng để một mình ta ở nhà loay hoay. Có còn coi ta là trưởng bối không đây?”
Cuộc sống thật kỳ diệu, khi mới tới, nàng còn không chịu thừa nhận thân phận. Giờ đây lại quen dùng danh phận trưởng bối để đè ép người khác. Tiêu Truy lấy ra một đôi hoa tai bạc nhỏ xíu, mới khiến nàng cười vui vẻ rời đi.
Khi chỉ còn lại hai chúng ta, hắn ngượng ngùng lấy ra một đôi hoa tai khác, nói: “Chưởng quầy đã ép giá dược liệu, sau này khi xuất sư rồi, ta nhất định sẽ mua cho nàng một bộ trang sức hoàn chỉnh.”
Ta cười hì hì, ấn hắn xuống: “Đợi sau này làm gì, trang sức sao bằng gương mặt của chàng được. Tiêu Truy, chúng ta sinh một đứa con đi.”
Ngoài trời gió lạnh gào thét, nhưng trong phòng lại là cảnh xuân ấm áp. Đến khi mọi chuyện kết thúc, ta thì thầm bên tai hắn: “Nói, chàng là người của ai?”
Hắn ngơ ngác, theo phản xạ đáp: “Thẩm Tú, nương tử của ta.”
Vậy nên ta an tâm mà ngủ tiếp.