Hướng Dương Báo Thù - Chương 4
10
“Đồ trời đánh, mày đã làm gì với Diệu Tổ nhà chúng tao?
“Diệu Tổ nhà chúng tao!”
Tiếng khóc thét của mẹ tôi vang lên khắp làng, ngọn lửa bốc cao bao trùm nhà họ Trần.
“Gốc rễ nhà họ Từ chúng tao…”
Lúc này, mẹ tôi hoàn toàn quên mất tôi, bà ta chỉ quan tâm đến Từ Diệu Tổ, bảo bối trong lòng bà ta.
Theo kế hoạch của tôi, Từ Diệu Tổ bị Trần Minh hủy hoại. Thấy con mồi tự dâng đến cửa, hắn tất nhiên không từ chối.
Con mồi mới luôn hấp dẫn hơn đồ chơi cũ.
“Đến lúc rồi, chúng ta hành động thôi.”
Mỗi người chúng tôi có nhiệm vụ khác nhau, tôi phụ trách đi “tiền tuyến” cản đám người kia, còn họ có nhiều thời gian để làm những việc cần thiết.
Tôi xé nát quần áo, lăn vài vòng trong rừng, sau đó khập khiễng bước về làng.
“Cái đồ chó đẻ, mày chạy đi đâu đó!”
Bàn tay của bà ta giáng xuống, tôi tránh sang bên, ngồi bệt xuống đất khóc lớn: “Mẹ, con tỉnh dậy ở cái hố đất trên núi, suýt chút nữa thì chết mất rồi! Có người muốn chôn sống con…
“Con không biết gì cả! Chuyện gì đã xảy ra? Hôm nay là ngày cưới của con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ! Cứu con, có người muốn giết con…”
Nghe thấy vậy, mắt mẹ tôi đỏ lên: “Tao giết mày, đồ khốn! Mày muốn hủy hoại gia đình chúng tao!”
Bà ta cầm dao nhào vào Trần Minh.
Đây là địa bàn của người khác, tất nhiên bà ta không thể thoát được, lập tức bị đè xuống đất. Dù mắt bà đỏ lên chửi rủa, người nhà họ Trần vẫn chỉ lạnh lùng nhìn.
Đối với họ, sai lầm của Trần Minh chỉ đơn giản như đá vào một viên đá bên đường.
“Hai vạn, hai vạn đủ chưa?” Cha Trần Minh hút thuốc, vứt hai cục gạch đỏ ra.
“Nếu không phải thằng nhóc nhà mày nằm lên giường con tao, thì sẽ không xảy ra chuyện này. Đừng nói con mày thiệt, con tao cũng thấy ghê tởm!”
“Chúng ta nhường nhau một bước, tốt cho cả hai.”
“Cút mẹ mày đi! Trần Minh đồ súc sinh, hai vạn đồng muốn đuổi chúng tao? Mười vạn! Tao muốn mười vạn!”
Trần Minh tiếp tục giả ngốc, trốn sau lưng mẹ hắn, ánh mắt hoảng sợ nhìn mẹ tôi: “Mẹ, con sợ quá, trên giường chính là cô dâu của con mà, đúng rồi…”
Tôi cúi đầu, cố nhịn cười.
Tôi cười vì lúc này, mẹ tôi thật sự bị tiền thuyết phục.
Hai vạn đối với bà ta quá ít, bà ta cần nhiều hơn, bà ta cần mười vạn.
Nhưng Từ Diệu Tổ sao có thể chịu đựng được?
Vai tôi run lên.
Người không biết còn ôm tôi, an ủi.
“Từ Chiêu Đệ, nhà mày tiêu rồi.”
“Nhà mày xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cha mày không biết chạy đi đâu rồi nữa!”
“Đúng là tạo nghiệt, một đứa con trai tốt đẹp bị hủy hoại, nhà mày tiêu rồi.”
“Không ngờ con trai trưởng làng lại ngốc như vậy, nhưng cũng ngốc đến đáng sợ, sao có thể không phân biệt được nam nữ chứ?”
Nghe như an ủi, thực ra là mỉa mai.
Ngôi làng này có “truyền thống tốt đẹp” là châm thêm dầu vào lửa, chỉ cần một tia lửa, sẽ bùng cháy dữ dội.
Không phân biệt được?
Chính vì hắn phân biệt quá rõ, hắn thích thứ trắng trẻo mập mạp, còn tôi như cây đậu khô gầy gò là lựa chọn cuối cùng của hắn.
Haha…
Tâm địa con người, mới là điều ác độc khó lường nhất.
Còn cha tôi, đã bị bắt vì nợ nần cờ bạc…
Một người cha đóng vai trò vô hình trong gia đình mới là kẻ đáng ghét nhất, ông ta chỉ nhìn những gì ông ta thấy, còn lại, ông ta đều bỏ qua.
“Tao liều mạng với mày!”
Khi mọi người không ngờ tới, em trai tôi ôm mông, từ sau lưng lật ngược Trần Minh, vung nắm đấm vào khuôn mặt nó căm hận.
“Đồ súc sinh!
“Mày chết đi! Tao toi đời rồi, mày cũng đừng mong sống tốt!”
Chỉ sau vài cú đấm, khuôn mặt ngây thơ của Trần Minh dần vỡ ra: “Là mày dụ dỗ tao, mày còn giả vờ cái gì nữa? Mày không thích tao, vậy nằm trên giường cưới của vợ chồng tao làm gì?
“Trước đây tao cho mày tiền, mày cũng nhận, chẳng phải thích tao sao?”
Lời của Trần Minh lập tức đảo ngược tình thế. Cha mẹ hắn như được chứng cứ xác thực, nhanh chóng kéo Từ Diệu Tổ xuống.
“Nếu không phải con tao nói, tao còn tưởng mày thiệt thòi thật đó chứ. Không ngờ mày nhỏ tuổi mà biến thái như vậy!”
“Con tao nói đúng, nếu không có ý đồ, sao mày nằm trên giường của nhà tao! Mày cố ý! Đừng nói hai vạn, bây giờ một xu cũng đừng mong nhận!”
Cha mẹ Trần Minh lời qua tiếng lại, nhanh chóng đảo ngược tình thế.
“Đồ trời đánh, mày nghĩ mình là trưởng làng thì muốn làm gì cũng được à? Tao không phục, tao sẽ báo cảnh sát! Tao sẽ cho chúng mày chết! Tất cả đều chết!” Mẹ tôi mắng.
Cha Trần Minh xưa nay bá đạo, vì không để bà ta đi báo cảnh sát, ông ta gọi mấy gã trai tráng, trói em trai tôi và mẹ lại, ném vào phòng chứa củi.
11
“Không xong rồi! Không xong rồi! Trưởng làng, hầm nhà các ông cháy rồi!”
Phản ứng của Trần Minh còn lớn hơn cha mẹ hắn, hắn chạy thẳng vào hầm.
Khói dày cuồn cuộn từ hầm bốc lên, Trần Minh điên cuồng muốn nhảy vào, miệng hét: “Xong rồi, xong rồi! Mấy cục cưng của con đi đâu rồi! Tụi nó đâu? Tụi nó đi đâu rồi?”
Trần Minh phát cuồng muốn nhảy vào hầm, hắn to khỏe, sức lại mạnh, chỉ một cái hất tay đã đẩy ngã mẹ hắn rồi nhảy xuống.
“Con ơi, mày điên rồi! Trong hầm làm gì có vàng bạc gì, chỉ có củ cải thôi!”
Người mẹ coi con là bảo bối, thấy con mình vậy thì cuống cuồng.
Kêu gào tìm thầy cúng, trách nhà chúng tôi xui xẻo, làm nhà họ Trần gặp xui.
Trần Minh rơi xuống chẳng mấy chốc đã im bặt, mọi người vội vã múc nước dập lửa.
Khói càng lúc càng dày, nụ cười của tôi càng rạng rỡ.
Đứng trong đám đông dõi theo tình hình, tôi lạnh lùng nhìn rồi quay đi.
“Tránh ra! Chúng tôi nhận được báo án…”
Cảnh sát đến kịp thời theo sau là một nhóm bé trai rách rưới, mặt mũi lấm lem, chỉ còn vài mảnh vải trên người.
Chúng run rẩy trốn sau lưng cảnh sát, đầy sợ hãi nhìn cảnh tượng này.
“Trần Minh đâu?”
Mọi người chỉ vào miệng hầm, tranh nhau nói hắn nhảy xuống rồi.
“Các người còn không mau cứu người, đứng đây nhìn làm gì!” Cảnh sát mắng: “Trông chừng bọn trẻ, trước hết cứu nghi phạm!”
Ba cảnh sát ở lại trông bọn trẻ, những người còn lại gia nhập đội cứu hỏa.
Khi Trần Minh được cứu ra, hắn chỉ còn thở ra, chứ không thể hít vào nổi nữa.
Dù vậy, hắn vẫn khiến bọn trẻ khóc thét.
Tất cả chứng cứ lúc này đều không quan trọng, phản ứng của bọn trẻ đã chứng minh tội ác chúng phải chịu.
Có lẽ là trời có báo ứng, vì làng chúng tôi cách xa thị trấn, khi Trần Minh được đưa đến bệnh viện, hắn đã bị chảy máu não do hít quá nhiều khói, trở thành người thực vật suốt đời.
Qua điều tra của cảnh sát với những bức ảnh tôi chụp, cha mẹ Trần Minh cũng bị bắt giam vì dung túng tội phạm, chờ đợi họ là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Từ Diệu Tổ và mẹ tôi được thả ra, về nhà thì thấy cha tôi nằm nửa sống nửa chết.
Ông ta bị đánh gãy chân vì nợ cờ bạc, lợi dụng bọn xã hội đen ra ngoài ăn đêm, lén trốn về.
Cha tôi không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết đánh chửi họ. Vừa trải qua chấn thương, Từ Diệu Tổ sao chịu nổi, nó lập tức phản kháng lại cha tôi.
Lần này, mẹ tôi không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn.
Bà ta hát bài ru thường hát cho Từ Diệu Tổ khi còn nhỏ: “Ánh trăng sáng, chiếu xuống đất…”
Tiếng hát và tiếng gào hòa lẫn, trong đêm mưa dần tắt.
Họ dường như quên mất sự tồn tại của một người khác.
Nấp ngoài cửa, tôi cuối cùng cũng bật cười.
Không có ánh mặt trời, nhưng tôi cảm thấy ấm áp.
12
Bốn cô gái sau khi vượt qua bài kiểm tra, đã được vào trường, họ học cùng lớp với tôi.
Chúng tôi cùng nhau học từ sáng sớm đến tối muộn, vì chúng tôi biết thứ duy nhất thay đổi số phận là tri thức.
Tri thức giúp chúng tôi, cũng thay đổi chúng tôi.
Chúng tôi học muộn hơn người khác, nên càng chăm chỉ hơn.
Chúng tôi cố gắng thoát khỏi bóng tối, không bao giờ trở lại ngôi làng ám ảnh chúng tôi.
Trong kỳ nghỉ, chúng tôi làm việc bán thời gian, chăm chỉ kiếm sống.
Với sự giúp đỡ của những người tốt và học bổng, chúng tôi đã hoàn thành việc học.
Trong tương lai, chúng tôi sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực yêu thích.
Đôi khi chúng tôi lại tụ họp, chia sẻ những chuyện vui trong cuộc sống.
Chúng tôi sống rất tốt, đó là vì chúng tôi xứng đáng.
“Từ Quỳ, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã kéo chúng tôi một tay. Nếu không có cậu, có lẽ chúng tớ vẫn ở một ngôi làng nào đó, trở thành hạt bụi vô hình.”
Tôi cười nắm tay họ, như khi chúng tôi nắm tay trong đêm đó.
Tôi là Từ Quỳ, Quỳ trong hoa hướng dương, luôn hướng về mặt trời!
“Các chị em, chúng ta đến nhà mẹ Hách ăn cơm thôi!”
Ừ! Lần này, tôi thật sự có mẹ…