Phần 1 - Hứa Nhất Và Lớp Học Ma - Chương 3
10
Chúng tôi liếc nhau, đều dừng bước.
Rõ ràng, vẫn còn rất nhiều sự thật trong câu chuyện chưa được nhìn thấy.
Đột nhiên có tiếng cửa ký túc xá đóng lại ở phía trên. Tôi cắn răng, ném cho Chung Nhiên một câu rồi chạy thục mạng về phía ký túc.
“Tôi phải đi kiểm tra lại lần nữa.”
Anh ta vừa rồi có một câu nói rất đúng.
Nhân quả có đạo, không nên dễ dàng đồng tình với bất kỳ kẻ nào.
Vậy thì tôi không nên nghĩ rằng những học sinh bị phạt trong lớp là vô tội.
Đâu là nơi buôn chuyện nhiều nhất trong trường?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là ký túc xá nữ.
Tôi chạy thục mạng. May mắn thay, đó là nơi gần tòa nhà giảng dạy nhất, tôi chen được vào giây cuối cùng trước khi cánh cửa ký túc xá đóng lại.
Theo thông tin sinh viên mà Chung Nhiên bảo tôi ghi nhớ, tôi dễ dàng tìm được ký túc xá nơi mình ở.
Tuy nhiên, vừa đẩy cửa bước vào, một chậu nước bất ngờ đổ vào người tôi.
Tôi bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa kịp lau mặt, đầu đã bị thứ gì đó đập mạnh.
Ly thủy tinh vỡ nát dưới chân, trán tôi lập tức rách da.
Một cô gái nổi giận đùng đùng đi tới, kéo tóc tôi ấn xuống đất: “Ai cho phép mày không quỳ đã vào cửa? Quy củ phòng ngủ đều đã quên rồi phải không?”
Tôi bị lôi vào nhà vệ sinh, lúc này mới nhìn thấy trên tường viết một đoạn văn:
[Quy tắc phòng 302.]
[Một: Ngoại trừ Chu Kiều và Lý Na, những người còn lại trước khi vào cửa đều phải quỳ xuống.]
[Hai: Mỗi ngày chọn ra một người rửa chân cho Chu Kiều và Lý Na, là dùng mặt lau chân.]
[Ba: Giường trong phòng ngủ chỉ có Chu Kiều và Lý Na được sử dụng, những người còn lại ngủ ở nhà vệ sinh và ban công.]
[Bốn: Lúc Chu Kiều và Lý Na nghỉ ngơi, không được gây ra tiếng động, nếu không sẽ bị tát 100 cái.]
[Năm: Trong phòng ngủ cần chú ý vệ sinh, tàn thuốc của Chu Kiều cần được xử lý kịp thời.]
[Sáu: Lý Na muốn uốn tóc mái vào buổi sáng. Vui lòng dùng cánh tay của bạn để điều chỉnh nhiệt độ của máy uốn tóc.]
[Bảy: Xin đừng đem chuyện xảy ra trong phòng nói cho người khác, kết cục có thể tham khảo Lý Thanh Thanh.]
11
Xem xong đoạn văn này, trong đầu tôi chỉ nghĩ một chuyện.
Chu Kiều và Lý Na rốt cuộc là ai mà trâu bò như vậy?
Kết cục của Lý Thanh Thanh, chẳng lẽ cũng có liên quan đến hai người bọn họ?
Tôi đẩy cửa bước ra thì thấy một cô gái tóc thẳng đang ngồi ở bàn, người vừa đánh tôi đang băng bó vết thương cho cô ta.
Người này chính là bạn cùng bàn bị nhổ móng tay trong lớp.
Nhưng cô ta hoàn toàn khác với người run rẩy trong lớp. Cô ta trừng mắt nhìn tôi dữ tợn: “Ai cho phép mày đi ra?!”
“Sớm hôm nay trên giường đầy tàn thuốc lại bị tra xét, mày dọn dẹp cái kiểu gì vậy?!”
Chu Kiều mắng, lại móc ra một điếu thuốc châm lửa.
Lý Na lập tức đi tới, kéo cánh tay của tôi ấn xuống bàn.
Tôi chưa kịp phản ứng thì cảm thấy cánh tay đau nhói vì tàn thuốc ép chặt vào da, cánh tay tôi lập tức bị bỏng đến chảy máu.
“Kêu cái gì kêu! Cút vào nhà vệ sinh đi!”
Chu Kiều đập bàn, lại đau đến nhe răng trợn mắt.
“Con mụ già đó hôm nay lại dám rút móng tay của tao, mày nói có phải bả đã phát hiện ra tụi mình rồi không?”
“Làm sao có thể!”
Lý Na trừng mắt: “Tin tức không phải vừa nói là Lý Thanh Thanh mất tích, còn chưa tìm được sao? Làm sao có thể phát hiện là tụi mình?”
“Tao nghĩ bả điên rồi, đừng quản mấy cái quy tắc, tụi mình trực tiếp báo cho hiệu trưởng đi!”
“Không được!”
Chu Kiều đột nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
“Hôm trước đã có người nói đi tìm hiệu trưởng, nhưng lúc trở về cả người vừa run rẩy vừa nói gặp ác quỷ, còn nói…”
Cô ta ngập ngừng rồi hoảng sợ hạ giọng: “Bọn họ còn nói ác quỷ kia giống Lý Thanh Thanh, tới đây để báo thù chúng ta.”
Nói tới đây, trên mặt hai người liền hiện ra vẻ chột dạ.
12
Chu Kiều lau mồ hôi, cứng ngắc ngồi xuống: “Cho dù nó biến thành quỷ, cũng không thể tìm chúng ta!”
“Ngày đó là chính nó chạm vào bật lửa và nhóm lửa, chúng ta có lòng tốt đem nó chôn. Nó còn phải biết ơn chúng ta mới đúng.”
Cô ta nói xong lại nhìn giường bên cạnh, thấp giọng mắng: “Hơn nữa, còn không phải tại nó báo với mẹ nó nên hại chúng ta càng ngày càng nhiều bài tập sao?”
“Bạn học đều không muốn gặp nó, chúng ta là vì dân trừ hại thôi.”
Lý Na hồi lâu không nói chuyện, nhìn bàn tay bị thương của mình: “Nhưng mụ già kia như thế nào bỗng nhiên thay đổi tính tình? Lúc trước không phải vẫn là một kẻ nhát gan như chuột sao? Có chắc là không biết cái gì…”
Chu Kiều trừng mắt liếc cô ta một cái: “Ai không biết mụ già kia ở trường không được chào đón, cho dù phát điên cũng không nhất định là bởi vì chúng ta, nói không chừng là đám thầy cô giáo khiến bà ta nổi điên.”
“Vậy tiếp theo làm sao bây giờ?”
“Nếu bà ta còn điên nữa thì nói không chừng thật sự sẽ giết chúng ta đấy.”
Vừa nghe lời này, Chu Kiều lập tức lộ ra vẻ mặt nham hiểm: “Bà ta dám!”
“Không ai biết chuyện trong phòng học, nếu như bà ta thật sự dám ra tay với chúng ta…”
Cô ả nói xong, đột nhiên đi tới ngăn tủ, lấy ra một con dao găm: “Vậy chúng ta đi trước một bước giết chết bà ta. Dù sao cũng là bà ta hành hạ thân thể chúng ta trước!”
Tôi hít sâu một hơi, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ánh mắt hai người nhìn về phía tôi, trong nháy mắt nhướng mày: “Mày còn ngây ngốc ở đây làm gì? Không muốn vào nhà vệ sinh thì cút ra ngoài!”
Tôi đang lo lắng ở đây không ổn nên nghe câu này liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước ra khỏi cửa.
“Được rồi, hai người ngủ ngon nhé!”
Ký túc xá đã sớm đóng cửa, tôi cắn răng dứt khoát từ lầu năm nhảy xuống.
Chờ tỉnh lại, Chung Nhiên đã tìm được tôi.
13
“Tôi nói này, cô có thể chết một cách đàng hoàng được không?”
Anh ta lau mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Lúc tôi tới đã nhìn thấy trái một khối, phải một khối, thật sự là không thể chấp nhận. Rất sốc đó.”
Máu trên mặt tôi đã được anh ta lau sạch, nhớ tới chính sự, vội vàng tiến lại gần: “Tôi ở ký túc xá có phát hiện mới.”
Khi tôi kể lại mọi chuyện vừa nghe được, sắc mặt Chung Nhiên trở nên lạnh lùng.
“Trước khi sự việc xảy ra, chúng tôi quả thực đã nhận được tin báo mất tích của Lý Thanh Thanh, nhưng không lâu sau, vụ ấy bị hủy bỏ và người ta nói rằng cô ấy đã được tìm thấy.”
Anh ta nhíu mày.
“Tôi không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này.”
Từ những gì chúng tôi đã thấy và đã nghe tối nay, chúng tôi có thể suy ra đại khái câu chuyện như sau.
Mẹ của Lý Thanh Thanh chính là chủ nhiệm lớp 2 năm 3, nhưng bản thân Lý Thanh Thanh lại vì thân phận này mà bị bắt nạt ở trường.
Thậm chí hai người Chu Kiều và Lý Na, thường xuyên bởi vì chủ nhiệm lớp cho nhiều bài tập mà đem lửa giận dồn lên người cô ấy.
Các học sinh khác cũng bàng quan ngầm đồng ý, không ai tìm kiếm sự giúp đỡ của giáo viên khác.
Trong một lần bị bắt nạt, Chu Kiều và Lý Na lại thiêu chết cô ấy, sau đó lén chôn xác.
Nhưng bọn họ không biết, Lý Thanh Thanh không chết, còn được giáo viên chủ nhiệm đưa về nhà.
Tôi chỉ cảm thấy tức giận và tiếc hận, nắm chặt tay: “Cho nên, chủ nhiệm lớp bây giờ tính tình thay đổi là để trả thù đám học sinh?”
“Đúng vậy.”
Chung Nhiên gật đầu, chợt nhớ tới những quy tắc đó cũng tương ứng với những gì Lý Thanh Thanh đã phải chịu.
“Ví dụ không được trang điểm, hình như nhắm vào Chu Kiều và Lý Na.”
“Đinh trên chỗ ngồi, hẳn là Lý Thanh Thanh đã từng bị bắt nạt.”
“Tố cáo và truyền đau đớn hẳn là vì trừng phạt những kẻ im lặng bàng quan.”
“Về phần ba nữ sinh không thể cùng nhau vào nhà vệ sinh…”
Chung Nhiên nhíu mày, tôi lại trả lời trước một bước: “Hẳn là Chu Kiều và Lý Na thường xuyên dẫn Lý Thanh Thanh đi WC bắt nạt.”
14
Tôi và Chung Nhiên im lặng hồi lâu, sân thể dục không có ai, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng sáng.
Đây lẽ ra là nơi sạch sẽ nhất, nhưng lại tích tụ quá nhiều oán niệm.
Người trẻ không hiểu được ranh giới của tội ác, càng không kiêng nể làm tổn thương người khác.
Vậy loại hận thù nào có thể khiến cả lớp chôn vùi người khác cùng bản thân mình?
Tôi cảm thấy không đáng.
“Nếu Lý Thanh Thanh còn sống, vậy tại sao không báo cảnh sát, mà lại lựa chọn ngọc đá vỡ nát?”
“Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ cảm thấy căm hận như vậy?”
Tôi nhìn về phía tòa nhà giảng dạy, đột nhiên tóm lấy Chung Nhiên: “Lúc tan học, anh có thấy chủ nhiệm lớp rời đi không?”
Anh ta gật đầu.
“Vậy cô ta có mang theo cái rương nào không?”
Chung Nhiên lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Ý của cô là…”
“Đúng! Lý Thanh Thanh rất có thể còn bị nhốt trong ngăn tủ.”
“Bây giờ chúng ta đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi có thể hỏi cô ấy.”
Chúng tôi cùng nhau chạy tới văn phòng, cũng may khóa cửa lỏng lẻo, mấy năm nay tôi vì trốn đông trốn tây mà học được chút bản lĩnh cạy khóa, không lâu sau liền mở được cửa.
Tủ được khóa từ bên ngoài, khi chúng tôi đến gần thì bên trong có tiếng động nhẹ.
“Lý Thanh Thanh, là cậu sao?”
Tôi nín thở, bước lại gần, thận trọng nói: “Đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cậu.”
“Là Chu Kiều và Lý Na bắt nạt cậu phải không? Chúng tôi có thể gọi cảnh sát giúp cậu.”
Bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn, dường như đang đuổi chúng tôi đi.
Cũng may chủ nhiệm lớp vì phòng ngừa cô ấy chạy trốn đã dùng xích giữ lại.
Tôi đã nói rất nhiều, cố gắng chứng minh rằng tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy.
Mãi đến cuối cùng tôi mới nói mình là người lớp bên cạnh, bên trong mới truyền ra một giọng khàn khàn: “Báo cảnh sát cũng vô ích.”
“Không ai làm chứng cho tôi.”