Hứa Chiêu Chiêu - Chương 5
20
Thủ tục du học đã hoàn tất, nhưng bên nhà họ Hứa bỗng xảy ra chuyện.
Đêm trước khi mẹ con Lục Nhiễm được đón về nhận tổ quy tông, việc mẹ Lục Nhiễm làm tiểu tam chia rẽ vợ chồng người khác bỗng truyền khắp thành phố.
Lúc đó, Hứa Kiến An ở Bắc Kinh lại có niềm vui mới với phong tình xinh đẹp, cô gái còn trẻ hơn cả mẹ Lục Nhiễm.
Rất nhanh đã khiến Hứa Kiến An choáng váng đầu óc.
Đã sớm quên mẹ Lục Nhiễm rồi.
Bà ta thân bại danh liệt, Hứa Kiến An lại chậm chạp không thực hiện lời hứa đón bà ta và Lục Nhiễm về nhà họ Hứa.
Bà ta lại la hét muốn nhảy lầu tự sát. Nhưng Hứa Kiến An chỉ lộ mặt ra một chút, tùy tiện khuyên vài câu.
Sau đó mang theo niềm vui mới nghênh ngang rời đi.
Ông ta mới vừa đi, bà ta đã mất khống chế cảm xúc nhảy lầu. Tuy không chết, nhưng đã trở thành người thực vật.
Hứa Kiến An có lẽ nể mặt con gái ruột Lục Nhiễm nên cho mẹ con cô ta một khoản tiền, sau đó không xuất hiện nữa.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hứa Kiến An vì muốn chấn hưng hùng phong trước mặt niềm vui mới nên uống không ít thuốc kích dục. Sau đó bị trúng gió trên giường, sau đó bị liệt nửa người.
Đến lúc này, Lục Nhiễm vẫn là con riêng không thể công khai, cũng không quay trở về nhà họ Hứa để nhận tổ quy tông.
Cho nên, người con gái ruột như tôi, kế thừa tất cả của Hứa Kiến An.
Lục Nhiễm từng nhiều lần không biết xấu hổ tìm tôi gây sự, nhưng không thể nhảy nhót trước mặt tôi vì đã bị vệ sĩ đuổi đi.
Tôi đã bán toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hứa để lấy tiền mặt. Một nửa số tài sản này được quyên góp cho Quỹ từ thiện Phụ nữ và Trẻ em, nửa còn lại được giao cho người đại diện chuyên nghiệp giúp tôi xử lý.
Trước khi ra nước ngoài, tôi đã đến nghĩa trang thăm mẹ, bà là mẹ ruột của Hứa Chiêu Chiêu.
Mặc dù trước đây bà ấy không liên quan đến tôi, nhưng hôm nay tôi chiếm hữu thân thể Hứa Chiêu Chiêu và tất cả những gì thuộc về bà ấy.
Bà ấy, tuyệt nhiên cũng chính là mẹ tôi.
Tôi quỳ trước mộ, dập đầu ba cái, rồi đặt hoa mà bà ấy thích nhất khi còn sống lên mộ.
Tôi nghĩ, dưới cửu tuyền, người phụ nữ đáng thương này cuối cùng có thể nhắm mắt. Còn đứa con gái mà bà không yên lòng nhất, sau này sẽ cố gắng sống tốt hơn, không bao giờ lặp lại số phận bi thảm đó nữa.
21
Tống Ninh Tự đã đến tìm tôi nhiều lần.
Hắn ta nói mình đã thích tôi từ lâu và muốn ở bên tôi, cùng nhau ra nước ngoài du học.
Hắn ta còn nói Lục Nhiễm bây giờ trở nên đặc biệt đáng ghét, giống như một người điên.
Cuối cùng, hắn nói: “Chiêu Chiêu, dòng dõi nhà họ Cố quá cao. Dù Cố Bình Kinh có thích cậu thế nào, trước lợi ích, cậu ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Nhưng tôi không giống vậy, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, xem như thanh mai trúc mã, cũng đã biết rõ ngọn ngành về nhau.”
“Cậu hiện tại lẻ loi một mình, lại kế thừa hai phần tài sản, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm cậu? Cậu ở bên tôi, ít nhất tôi và nhà họ Tống sẽ bảo vệ cậu chu toàn.”
Tôi vẫn luôn im lặng, chỉ chờ hắn ta nói đến câu này rồi mới cười nhạt: “Tống Ninh Tự, nếu tôi đoán không sai, lúc trước cậu chọn Lục Nhiễm vì Hứa Kiến An muốn nhận lại cậu ta, cưng chiều cậu ta. Cậu cưới cậu ta thì gia sản nhà họ Hứa sẽ rơi vào tay cậu. Mà cậu cũng có thể mượn chuyện này tiến thêm một bước.”
Tôi nhớ lại kết cục cuối cùng của họ trong cuốn sách. Sau khi Tống Ninh Tự cưới Lục Nhiễm thì luôn cưng chiều cô ta. Sản nghiệp nhà họ Hứa và nhà họ Tống, đều do hắn ta quản lý.
Mà Lục Nhiễm chỉ phụ trách cắm hoa, uống trà, đi dạo, sinh con.
Tất nhiên, câu chuyện kết thúc ở đây, hoàng tử và công chúa đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng hiện thực thì sao, Lục Nhiễm sẽ bị nuôi dưỡng thành một phế vật.
Mà Tống Ninh Tự, sau khi một bước lên mây có thể yêu cô ta bao lâu?
Hiện tại Lục Nhiễm không chịu nổi chán nản.
Giờ đây, khi sản nghiệp nhà họ Hứa rơi vào tay tôi, Tống Ninh Tự lại quay lại nói yêu tôi. Hắn ta quả thật là một người rất giỏi trong việc tính toán.
Tống Ninh Tự nhíu mày: “Chiêu Chiêu, cậu không phải xem thường tôi. Tôi chưa bao giờ dựa vào phụ nữ để thăng tiến. Huống chi, nhà họ Tống chúng tôi cũng không kém nhà họ Hứa.”
“Tôi chỉ nhớ tình cũ, không muốn thấy tương lai cậu bị người ta ức hiếp.”
Tôi nhìn khuôn mặt ra vẻ thâm tình chân thành của Tống Ninh Tự, không khỏi tự hỏi: đàn ông như vậy sao lại là nam chính trong sách? Dù sao, một quyển tiểu thuyết ngôn tình vừa điên vừa nhàm, với những nhân vật kỳ quái đến đâu cũng không làm người ta bất ngờ.
“Tống Ninh Tự, tôi không cần cậu nhớ lại tình cũ.”
“Cũng không cần cậu. Tôi nói rồi, tôi đã sớm không thích cậu.”
“Cậu không phải vẫn còn trông cậy vào Cố Bình Kinh đấy chứ? Người ta có vị hôn thê môn đăng hộ đối rồi. Hứa Chiêu Chiêu, cậu nghĩ mình có tư cách gì để đoạt đàn ông với một thiên kim giàu ba đời?”
Tôi không trả lời.
Ngày đó tôi bảo quản gia mang đến cho Cố Bình Kinh một phong thư.
Trên thư chỉ có một câu: “Cố Bình Kinh, em không thích anh nữa.”
Kỳ thật, trên đời này, chỉ có tôi và Cố Bình Kinh biết.
Sau khi Cố Bình Kinh nói những lời này vào tối hôm đó.
Tôi trả lời hắn là: “Cố Bình Kinh, nếu có một ngày em nói với anh những lời này. Anh nhất định không nên tin, cũng đừng quên đi tìm em.”
Yêu là thành toàn, là buông tay. Nhưng yêu cũng là ích kỷ, là đem hết toàn lực cũng phải ở bên đối phương.
22
Năm thứ hai sau khi ra nước ngoài du học.
Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, lúc cùng bạn bè tụ tập chúc mừng, Tống Ninh Tự bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Hắn ta áo mũ chỉnh tề, cầm hoa hồng. Đôi mắt thâm tình của hắn ta nhìn tôi, khiến cho mọi người dâng trào cảm xúc. Bạn bè xung quanh ồn ào chúc mừng, nhưng tôi không thèm liếc hắn ta một cái, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Tống Ninh Tự đuổi theo tôi, mãi khi đến bên cạnh xe của tôi vẫn không chịu bỏ qua.
Nhìn thấy cảnh sát tuần tra gần đó, tôi suýt nữa lớn tiếng hô lên, nhưng giữa dòng người tấp nập nơi nước ngoài, mọi thứ trở nên mờ ảo.
Lòng tôi rối bời khi bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện.
Tống Ninh Tự cũng bị mấy người đàn ông dáng dấp vệ sĩ kéo qua một bên xe rồi cho xe nhanh chóng chạy đi.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Cố Bình Kinh ăn mặc chỉnh tề, toàn bộ đều là âu phục màu đen. Áo khoác màu đen mặc ở trên người hắn không lộ vẻ vướng víu chút nào, ngược lại càng tôn lên vẻ rụt rè và anh tuấn của hắn.
Cô gái gốc Hoa đi cùng bóp chặt tay tôi thấp giọng thét chói tai.
“Trời ạ trời ạ, người đàn ông kia đẹp trai điên rồi.”
“Chân của hắn còn dài hơn cả mạng của tôi.”
“Chiêu Chiêu, hắn có phải đang nhìn chúng ta không?”
“A a a, hắn thật sự không phải người nổi tiếng sao?” Tôi khẽ lắc đầu, cả người như đắm chìm trong sương mù London.
Chóng mặt đến mức gần như đứng không vững.
“Không phải, anh ấy không phải người nổi tiếng.”
“Vậy hắn là ai? Cô biết hắn sao?”
“Tôi biết.”
“Anh ấy là người tôi thích.”
“Cũng là bạn trai của tôi.”
“Hứa Chiêu Chiêu.” Cố Bình Kinh dừng bước.
Hắn vươn tay với tôi: “Lại đây.”
Hình như tôi đang giẫm lên bông vải, bước chân đều là phù phiếm.
Tối nay tôi có uống chút rượu, có lẽ do tác dụng của rượu lòng bàn tay tôi rất nóng, mặt cũng rất nóng.
Cố Bình Kinh nắm tay tôi, kéo tôi vào trong lòng hắn.
Tôi lại ngửi thấy mùi gỗ mát lạnh quen thuộc kia.
Thời gian tựa như lưu chuyển trở lại kỳ nghỉ hè kia, gian phòng học kia.
Tôi ở trong lòng hắn ngẩng mặt lên: “Cố Bình Kinh, cậu vẫn thường xuyên xem ảnh của tôi sao?”
Hắn khẽ nhếch khóe môi: “Chiêu Chiêu.”
“Cậu chịu nổi sao?”
“Chịu không nổi, cho nên tới tìm em, Hứa Chiêu Chiêu.”
“Vì sao lâu như vậy mới đến?” Không biết tầm nhìn của tôi đã mờ từ lúc nào.
Cố Bình Kinh cúi đầu hôn tôi: “Bởi vì không muốn em ở cạnh anh phải chịu bất kỳ ấm ức nào.”
23
Trong hơn một năm qua, hắn luôn đấu tranh giữa hai nhà Cố và Chu.
May mắn thay, hắn không phải chờ đợi quá lâu.
Cố Bình Kinh nhận ra rằng phần thắng của mình đến từ tình yêu thương thật sự của gia đình. Chính vì yêu hắn nên họ đã chọn thỏa hiệp.
Khi hắn đến tìm tôi, mẹ Cố đã hỏi: “Bình Kinh, con không thể sống thiếu con bé sao?”
Hắn ôm mẹ và chỉ nói một câu: “Từ nhỏ, cha mẹ không phải luôn dạy con như vậy sao?”
Nghe vậy, mẹ Cố liền rưng rưng nước mắt. Bà ấy và chồng đã sống cả đời bên nhau, họ đã kiên định lựa chọn lẫn nhau. Vì vậy, trong khoảnh khắc ấy, bà ấy cũng cảm thoải mái thành toàn cho họ.
24
Cố Bình Kinh đưa tôi về nhà ở London.
Ngôi nhà đó, ngày đầu tiên tôi đi du học, đã bắt đầu trang hoàng lại.
Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ chính của chúng tôi, đối diện với một khu vườn nhỏ. Cố Bình Kinh tắm rửa xong đi ra sân thượng tìm tôi.
Anh vừa ngồi xuống sofa bên cạnh tôi. Tôi tựa như ở trong phòng học đêm đó ngồi ở trên đùi anh.
“Cố Bình Kinh, hiện tại em đang ở trong lòng anh, anh không cần nhìn ảnh chụp như vậy nữa…”
Tầm mắt của anh từng tấc từng tấc trượt xuống, cuối cùng rơi vào chiếc đùi trần trụi của tôi.
Tôi đã mặc chiếc váy ngắn đêm đó. Khi ngồi xuống, cả chân tôi lộ ra bên ngoài.
Gần như ngay lập tức, tôi lại nhìn thấy hình ảnh của cái gì đó cao chót vót trong sa mạc. Anh chỉ tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm quanh thắt lưng, nhưng chiếc khăn mỏng manh đó, liệu có che được điều gì không?
“Hứa Chiêu Chiêu.”
Tay Cố Bình Kinh dừng ở sau lưng tôi, hơi dùng sức ấn một cái, cả người tôi liền nhào vào trong ngực anh.
“Hiện tại cho dù em từ trên người anh đi xuống, cũng đã muộn rồi.”
Anh nắm lấy gáy của tôi, không cho tôi lui về phía sau.
Nụ hôn kia cũng rất sâu, sâu đến mức tôi có chút sợ, kế tiếp không biết Cố Bình Kinh sẽ điên cuồng thế nào.
Mà anh quả thật cũng chứng minh phần phỏng đoán này của tôi.
“Cố Bình Kinh… Em sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ nó.”
Cố Bình Kinh cầm tay tôi: “Chiêu Chiêu, anh đã nói rồi, em sẽ yêu nó đến chết…”
Đây là lần đầu tiên Cố Bình Kinh gạt tôi, bởi vì kích thước thực sự không phù hợp, rất đau đớn.
Tôi cũng không nhịn được khóc, dường như anh cũng không hoàn toàn lừa dối tôi. Bởi vì đêm thứ ba, hình như tôi thật sự có chút yêu nó.
“Chiêu Chiêu, thích không?”
Tôi bị hôn đến ý loạn tình mê, chỉ có thể ở dưới thân anh gật đầu lung tung.
“Thích… Vậy chúng ta cứ như vậy mỗi ngày, được không?”
Tôi bị đụng đến mức thanh âm vỡ vụn: “Được.”
“Một lần nữa.”
Cố Bình Kinh chế trụ thắt lưng tôi, để tôi ngồi lên thắt lưng bụng anh.
Đêm đó, tôi vẫn mặc chiếc váy đồng phục ấy, chỉ có vậy.
Cố Bình Kinh thật sự rất điên rồi.
Giờ đây, tôi mới hoàn toàn tin vào câu nói ‘mỗi ngày’ ấy.
Anh dường như không bao giờ biết mệt mỏi, giống như, vĩnh viễn cũng sẽ không chán.
Cuối cùng, trời đã gần sáng, tôi ở trong lòng anh buồn ngủ nhắm mắt lại.
Trước khi đi ngủ, tôi hỏi anh: “Cố Bình Kinh, anh thích em lúc nào?”
“Ngày đầu tiên chuyển trường.”
“Vì sao lại thích em?”
“Anh cũng nói không rõ. Lần đầu tiên gặp em, có cảm giác rất quen thuộc. Giống như kiếp trước anh đã biết em vậy. Dường như cả cuộc đời của anh, chính là vì gặp em…”
Tôi có một khoảnh khắc giật mình, nhưng sau đó lại nghĩ lại và nở một nụ cười thoải mái. Làm sao tôi lại không như vậy?
“Cố Bình Kinh…”
“Hửm.”
“Em không muốn kiếp sau.”
“Không cần trọng sinh, chuyển thế cái gì hết.”
Tôi cọ cọ trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất.
“Em chỉ cần đời này, chỉ cần hôm nay có rượu hôm nay say.”
“Được, chúng ta chỉ cần cả đời này.”
Mặc kệ cái gì ngàn năm vạn năm sau hay kiếp sau, anh chỉ cần Hứa Chiêu Chiêu.
(Hết)