Hứa Chi - Chương 5
Trong nhà hàng Paris nước Pháp, cô gái xinh đẹp mặc váy dài Chanel cười thản nhiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi rụt rè anh tuấn đối diện.
Mà người đàn ông kia, cũng là mặt mày ôn nhuận hàm chứa ý cười nhạt nhẽo.
Tôi nhìn cô gái trong ảnh, chính là cô gái trong ảnh hôm qua bà Triệu gửi tới.
Xinh đẹp đối với cô ấy mà nói chỉ là ưu điểm không đáng kể nhất.
Cái loại trăm năm phú quý thấm nhuần ra giáo dưỡng, tự nhiên thể hiện qua từng cử chỉ.
Cô ấy cùng Triệu Tây Hoài thoạt nhìn quả nhiên là trời sinh.
Tôi rời khỏi WeChat.
Mười một giờ tối theo giờ Paris, Triệu Tây Hoài vẫn gọi điện thoại video cho tôi như thường lệ.
Thật ra tôi rất muốn hỏi hắn về cô gái dùng bữa cùng hắn trong nhà hàng ban ngày.
Có phải thật sự có chút giống tôi hay không, hắn có thích không?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không hỏi ra miệng.
Một giờ sáng giờ Paris, Triệu Tây Hoài hẳn đã ngủ say.
Tôi đã gửi cho hắn một tin nhắn.
“Tam ca, anh sẽ cưới em chứ?”
27
Sáu giờ sáng giờ Paris.
Lúc Triệu Tây Hoài tỉnh lại, mới nhìn thấy tin nhắn đêm qua Hứa Chi gửi tới.
Trước tiên hắn chuẩn bị gọi điện thoại qua, rồi lại nghĩ đến Hứa Chi lúc này đang nghỉ trưa.
Hắn trầm tư một lát, trả lời tin nhắn: “Ngoan, chờ anh trở về.”
Để điện thoại xuống, Triệu Tây Hoài lập tức gọi thư ký và trợ lý tới.
Hành trình vốn còn phải một tuần, bị giảm xuống còn hai ngày.
Thậm chí hắn còn rút ra thời gian, tự mình đi đặt một viên kim cương cực kỳ hiếm có.
Paris là thủ đô thời trang, nhưng vì thời gian quá gấp.
Không còn kịp, Triệu Tây Hoài dứt khoát trực tiếp bỏ ra số tiền lớn mua một bộ châu báu mà nữ vương Anh thế kỷ trước từng đeo trong lễ đăng quang.
Chuyện cầu hôn như vậy, không nên để con gái mở miệng trước.
Cho nên hắn không trực tiếp trả lời cô, là hắn muốn cưới cô, ngay từ đầu hắn đã nghiêm túc.
Chỉ là hắn vẫn không thể cảm nhận được trái tim của cô.
Cô vẫn luôn né tránh phần tình cảm này.
Từ đầu đến cuối cô cũng không thử bộc lộ trái tim mình với hắn.
Cho nên hắn chưa từng mở miệng, sợ sẽ dọa đến cô, ngược lại sẽ đẩy cô đi xa hơn.
Hắn không hề hối hận cho đến khi nhận được tin nhắn này.
Cho nên, cho dù thời gian có khẩn trương hơn nữa, hắn cũng muốn dùng hết khả năng của mình cho cô một nghi thức cầu hôn long trọng.
Chỉ là sau khi sắp xếp thỏa đáng, Triệu Tây Hoài lại nhận được tin nhắn Hứa Chi trả lời.
“Tam ca, xin lỗi, là em có ý nghĩ kỳ lạ, sinh ra tâm tư không nên có, khiến anh khó xử.”
“Em đã quyết định đi Hồng Kông làm việc, sẽ không quay về Bắc Kinh nữa.”
“Gần một năm, được Tam ca ưu ái chiếu cố, Hứa Chi cả đời này đều khắc ghi trong lòng, mong Tam ca mọi chuyện thuận tâm như ý, cả đời viên mãn.”
Triệu Tây Hoài nhìn màn hình di động.
Mấy hàng chữ như vậy, hắn lại nhìn trọn vẹn mười phút.
Khi điện thoại gọi lại, số điện thoại đã trở thành số bỏ, không thể liên lạc được nữa.
Triệu Tây Hoài lại gọi điện thoại biệt thự.
Giọng nói người hầu nơm nớp lo sợ: “Hứa tiểu thư đã sớm rời đi…”
Triệu Tây Hoài cúp điện thoại.
Hắn lấy từ túi áo khoác ra một hộp nhẫn.
Kim cương đỏ bên trong sáng chói như lửa.
Hắn nghĩ không biết bao nhiêu lần, làm thành nhẫn cầu hôn đeo trên ngón tay cô sẽ đẹp biết bao.
Nhưng giờ phút này, một giây trước khi đạt được ước nguyện, bỗng nhiên tất cả đều thất bại.
Thì ra là hương vị như vậy.
Triệu Tây Hoài cất kỹ kim cương, gọi thư ký tới.
“Bắc Kinh bên kia hôm nay xảy ra chuyện gì, đi điều tra rõ ràng, một chữ cũng không được bỏ sót rồi nói cho tôi biết.”
28
Khí hậu Hồng Kông khác với Bắc Kinh.
Mùa đông chỉ là có chút ẩm ướt cũng không lạnh.
Nhận chức hai tuần, tôi đã dần dần thích ứng với nhịp sống nhanh ở đây.
Nghĩ đến lúc trước bởi vì những công tử bột kia để cho tôi lên đài khiêu vũ, còn gây ra một hồi phong ba.
Mà hôm nay vì kế sinh nhai, tôi cũng bắt đầu nhận danh sách biểu diễn lớn nhỏ.
Cúi người vì nắm gạo.
Thật đúng là thế sự thay đổi không ngừng.
Nhưng con người sống trên đời, đầu tiên chính là phải lấp đầy bụng.
Làm việc chăm chỉ để kiếm sống, không có gì đáng xấu hổ.
Lúc rời khỏi Bắc Kinh tôi cái gì cũng không mang theo.
Triệu Tây Hoài đối với tôi vô cùng tốt.
Tôi đã lợi dụng hắn ngay từ đầu.
Tôi không có mặt mũi nào để lấy đi tất cả những gì hắn đã cho tôi, vì vậy khi tôi đi, tôi chỉ lấy những gì tôi có.
Nhưng Triệu Tây Hoài hiển nhiên chiều hư tôi rồi.
Gần một năm nay ăn sung mặc sướng làm cho tôi vừa tới Hồng Kông ở tại căn hộ nhỏ lại có chút không thích ứng.
Năm mới sắp tới, đàn chị nhận được một phần công việc riêng lương vô cùng cao.
Nghe nói Hồng Kông sẽ bắn pháo hoa cả đêm.
Và chúng tôi sẽ biểu diễn trên du thuyền, bởi vì số tiền thù lao thật đáng kinh ngạc.
Toàn bộ vũ đoàn dứt khoát đều từ bỏ kỳ nghỉ đông.
Sau khi lên du thuyền, trong khoảng thời gian làm việc khẩn trương chuẩn bị trước khi biểu diễn.
Tôi nghe được mấy cô gái đang vui vẻ bàn luận.
“Nghe nói ở Bắc Kinh có một người giàu có vô cùng bí ẩn, hắn mua lại một ngọn núi ở Hồng Kông nha!”
Tôi cũng nghe nói, hình như đêm nay biểu diễn pháo hoa cũng là ý của hắn.
“Cả đêm biểu diễn bắn pháo hoa, quả thực mỗi phút mỗi giây đều là đốt tiền!”
“Cũng không biết đêm nay chúng ta có thể nhìn thấy người này hay không…”
“Nghĩ cái gì vậy, đại nhân vật như vậy, khẳng định bên người đều là bảo vệ cùng trợ lý, trong phạm vi trăm mét người lạ chớ gần có được hay không?”
Tôi nghe những lời bàn luận này, cũng chỉ cười trừ.
Người có tiền xa hoa lãng phí, là người bình thường căn bản không thể tưởng tượng.
“Các người biết hắn mua một ngọn núi muốn làm gì không?”
“Làm cái gì? Xây biệt thự, trang viên tư nhân? Biệt thự trên đỉnh núi?”
“Có phải điên rồi không?”
Cô gái vẻ mặt mê mang: “Nghe nói là muốn trồng đầy hoa Dành Dành.”
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng bỗng dưng chấn động.
Cả người đều giật mình.
Ý nghĩ điên cuồng kia cơ hồ lập tức tuôn ra.
Lại bị tôi liều mạng đè xuống.
Có lẽ là vì trong một đêm, đã nhìn hết được sự lạnh lùng và ấm áp.
Cho nên theo bản năng tôi sẽ không tin.
Bản thân cũng có thể hưởng hết sự ưu ái.
Nhưng mà, hoa Dành Dành……
Trong thời gian mấy tháng tôi ở tại biệt thự Triệu Tây Hoài kia.
Trong vườn đã trồng đầy hoa Dành Dành.
Hắn chưa bao giờ dễ dàng nói gì.
Đúng như lời hứa ban đầu của hắn với tôi.
“Hứa Chi, mặc kệ em muốn làm gì, anh cũng sẽ đáp ứng cho em.”
29
“Hứa Chi, em mau ra ngoài một chút, có người tìm em.”
Bỗng nhiên đàn chị vội vàng chạy tới, kéo tôi đi ra ngoài.
Trên người tôi còn mặc vũ y đơn giản, bị đàn chị kéo vào đại sảnh.
Đang nhìn thấy Triệu Tây Hoài nâng ly rượu, cười nói chào hỏi với người khác.
“Triệu tiên sinh bỏ ra số tiền lớn mua một ngọn núi, nghe nói là muốn trồng đầy hoa Dành Dành, cho phép tôi hỏi một câu là có duyên cớ gì không ạ?”
Ánh mắt Triệu Tây Hoài lướt qua mọi người, dừng lại ở một chỗ nào đó.
Lòng bàn tay của tôi ẩm ướt dính dính tràn đầy mồ hôi, trái tim giống như muốn ngưng đọng.
“Cũng không có duyên cớ gì, muốn dỗ người ta hồi tâm chuyển ý mà thôi.”
Cả hội trường xôn xao.
“Là vị tiểu thư nào may mắn lớn như vậy, để cho Triệu tiên sinh tốn công làm cho người khác vui vẻ?”
“Triệu tiên sinh, cả gan hỏi một câu, vị tiểu thư này có ở đây không?”
“Là tôi có chuyện không làm tốt, chọc cô ấy tức giận.”
“Là tôi không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn, không nói cho cô ấy biết tâm ý của tôi.”
“Cô ấy ở đây, chỉ là không biết cô ấy còn giận tôi hay không, có chịu gặp tôi hay không.”
Tất cả mọi người đang xì xào bàn tán, nhìn xung quanh tìm kiếm.
Mà Triệu Tây Hoài từ đầu đến cuối chỉ nhìn tôi, rốt cuộc dẫn tới tầm mắt của mọi người ở đây, đều rơi vào trên người tôi.
Đàn chị nhẹ nhàng đẩy tôi: “Hứa Chi, mau qua đó đi.”
Nhưng tôi đứng ở nơi đó, hai chân giống như bị đóng đinh, nước mắt lại liên miên rơi xuống, không ngừng không ngừng.
“Hứa Chi.”
Đàn chị đỏ mắt, nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Yêu không phải muốn treo ở bên miệng, yêu là thường xuyên cảm thấy mắc nợ.”
“Hứa Chi, Triệu tiên sinh, thật sự rất yêu em.”
Cuối cùng tôi cũng bước đi.
Nhưng khi tôi bước những bước đầu tiên.
Triệu Tây Hoài đã đặt ly rượu xuống, bước nhanh về phía tôi.
Bầu trời đêm Hồng Kông, pháo hoa nở rộ đầy trời.
Triệu Tây Hoài ôm chặt tôi vào lòng, ghé vào tai tôi nói một câu: “Hứa Chi, em chỉ cần đi bước đầu tiên về phía anh, đoạn đường còn lại, anh sẽ thay em đi hết.”
Tôi ở trong lòng hắn khóc thật lâu, chỉ là khóc xong, còn không quên hỏi hắn.
“Cô gái xinh đẹp cùng anh ăn cơm khi anh đi công tác ở Pháp đâu?”
“Cô ấy có người trong lòng rồi, lần đó gặp mặt đã thương lượng xong, trở về nói rõ ràng với trưởng bối trong nhà, không nên chia rẽ đôi uyên ương nữa.”
“Anh không gạt em?”
“Hứa Chi anh chưa từng nói dối em một câu.”
Tôi nhịn không được cười, cười cười nước mắt lại rơi xuống: “Tam ca, em luôn cảm thấy, chính mình căn bản không xứng với anh…”
“Em vừa xấu vừa ích kỷ, một lần lại một lần lợi dụng anh.”
“Tuy rằng anh cam tâm tình nguyện cho em lợi dụng, nhưng Hứa Chi, anh càng hy vọng em có bất cứ chuyện gì đều có thể trực tiếp nói cho anh biết, trực tiếp tìm anh.”
“Bởi vì anh mặc kệ, như thế nào cũng sẽ cho em.”
“Ngay từ đầu, anh đã nói với em.”
“Hứa Chi, chỉ cần em mở miệng với anh, chỉ cần là suy nghĩ của em anh đều sẽ làm cho em.”
Triệu Tây Hoài cúi đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt tôi: “Những lời này, mãi mãi giữ lời, mãi mãi sẽ không thay đổi.”
Mà từ đó về sau dài dằng dặc cả đời, quả nhiên là như thế.
Triệu Tây Hoài chưa từng nuốt lời với tôi.
Hắn đúng như lời đàn chị nói, chưa từng treo chữ yêu ở bên miệng.
Nhưng tình yêu thấm nhuần trong từng chi tiết của cuộc sống.
Nhưng đối với Triệu Tây Hoài mà nói, hắn giống như mãi mãi đều cảm thấy làm không đủ.
Bởi vì nỗi khổ sinh đẻ, cho con bú, hắn không thể chia sẻ với tôi.
Hắn càng cảm thấy mắc nợ tôi.
Hào môn thế gia coi trọng nhiều con, tôi lại chỉ có một đứa con.
Hắn không chịu để cho tôi lại trải qua một lần sinh đẻ, bướng bỉnh làm cho người ta rung động.
Mà tôi có thể trả lại cho hắn, chính là tình yêu chân thành.
n ái trọn đời trọn kiếp bên nhau.
– Hết –