Hứa Chi - Chương 4
Hắn chật vật không chịu nổi, đau đến toát mồ hôi lạnh, cố gắng chống đỡ mới miễn cưỡng đứng lên.
Nhưng còn chưa đứng vững, lại bị một cước đạp ngã xuống đất.
Lúc này đây, mặt Chu Nhiên đập mạnh vào bàn trà, máu tươi chảy ròng, người trực tiếp ngất đi.
21
Tôi sợ tới mức không dám khóc nữa, co rúm ở góc sô pha, sợ hãi nhìn Triệu Tây Hoài.
Cả người run rẩy.
Triệu Tây Hoài nhìn tôi một cái, mới dặn dò thư ký: “Chuyện bên này cậu xử lý sạch sẽ đi.”
“Vâng, Triệu tiên sinh.”
Thư ký hiển nhiên cũng bị dọa, giọng nói có chút run rẩy.
Triệu Tây Hoài rũ mắt, sửa ống tay áo một chút, mới đi tới trước mặt tôi.
“Tam ca……”
“Có bị thương không?”
Tôi vội lắc đầu: “Không có.”
Nhưng quần áo rách nát trước ngực lại rơi xuống đúng lúc, vừa vặn lộ ra vết cắn trước ngực.
Trên một mảnh trắng như tuyết, thấm ra vết máu đỏ tươi.
Con ngươi Triệu Tây Hoài bỗng dưng căng thẳng, sắc mặt đã lạnh lẽo.
Tôi vội vàng giơ tay ngăn cản, hắn lại khom người trực tiếp ôm lấy tôi.
“Tam ca, xin lỗi……”
Tôi nhỏ giọng nói, nước mắt lại rơi xuống liên tiếp.
Triệu Tây Hoài không lên tiếng, nhưng cánh tay ôm tôi lại siết rất chặt.
Tôi gần như không thở nổi, nhưng cũng không dám giãy dụa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cho đến khi lên xe, xe chạy về biệt thự trên đỉnh núi.
Dọc theo đường đi Triệu Tây Hoài đều không nói gì.
Nhưng cũng chưa bao giờ để cho tôi rời khỏi người hắn.
Bầu không khí áp lực đến cực điểm, đáy lòng tôi hoảng loạn như cỏ dại mọc thành bụi.
Kỳ thật tôi rất rõ ràng, chút thủ đoạn của mình.
Ở trước mặt Triệu Tây Hoài thật sự hoàn toàn không đủ nhìn.
Nhưng trừ lần đó ra, tôi thật sự không có cách nào khác đi trả thù Chu Nhiên.
Từ đầu đến cuối, tôi nuốt không trôi cục tức này.
Sau khi Hứa gia gặp biến cố, thái độ của Chu Nhiên đối với tôi chuyển biến đột ngột, tôi cũng có thể hiểu được.
Điều duy nhất không thể vượt qua là mẹ tôi nhảy lầu tự sát trong bệnh viện.
Chết thảm trước mặt tôi.
Chu Nhiên không phải là hung thủ giết người trực tiếp, nhưng cái chết của mẹ tôi và hắn chắc chắn có liên quan với nhau.
Dựa vào chính mình, cả đời cũng không có khả năng trả thù Chu Nhiên.
Nhưng tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục làm một tên công tử ngang ngược được chứ.
Làm gì cũng không cần trả giá.
Cho nên tôi đê tiện lựa chọn lợi dụng Triệu Tây Hoài.
Lợi dụng sự thích và mê luyến nông cạn của hắn đối với tôi.
22
Xử lý vết thương xong, tôi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, Triệu Tây Hoài đang hút thuốc trên sân thượng.
Tôi do dự hồi lâu, mới đi tới phía sau hắn, giọng nói nhỏ như muỗi: “Tam ca.”
Hắn chậm rãi xoay người, tựa vào lan can nhìn tôi.
Giữa ngón tay kẹp điếu thuốc dài nhỏ kia, chợt sáng chợt tắt, ẩn chứa hương mộc mát lạnh.
Đứng ở trước mặt hắn, tôi như không có chỗ ẩn thân.
Căn bản không dám ngước mắt nhìn hắn.
Nửa phút ngắn ngủi, dài như nửa thế kỷ.
Triệu Tây Hoài dập tắt điếu thuốc giữa ngón tay, chậm rãi đi về phía trước một bước.
Tôi theo bản năng muốn lui về phía sau, hắn lại trực tiếp chống tôi lên cửa kính.
“Hứa Chi.”
Ngón tay có mùi thuốc lá nhàn nhạt, vuốt ve cánh môi tôi.
Tim tôi đập như trống, chân mềm nhũn cơ hồ muốn đứng không vững.
Triệu Tây Hoài cúi người, hơi thở nóng rực lướt qua tai tôi: “Sau này muốn làm chuyện gì, có thể trực tiếp mở miệng với tôi.”
“Dù sao tôi cũng sẽ đáp ứng cô.”
“Cô không cần làm như vậy, không cần giày vò chính mình như vậy, Hứa Chi, hiểu chưa?”
Tôi như vô cùng xấu hổ.
Nước mắt lập tức tràn mi.
“Xin lỗi, Tam ca, tôi xin lỗi……”
“Tôi không thích cô nói xin lỗi với tôi, Hứa Chi.”
“Tôi cũng không thích cô nói cảm ơn tôi.”
Triệu Tây Hoài bóp chặt cằm tôi, ép tôi nhìn về phía hắn.
Trong nước mắt, khuôn mặt anh tuấn của hắn đều trở nên mơ hồ.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng lại như thiêu đốt trong lòng tôi.
23
Rất lâu sau đó, tôi không gặp lại Chu Nhiên nữa.
Ngay cả tên của hắn, cũng giống như kiêng kị không người nhắc lại.
Cho phép tôi gặp một lần.
Sau khi nhà chúng tôi xảy ra chuyện, vốn là một nhà bác cả bám theo chúng tôi, rất nhanh liền giật gấu vá vai.
Lúc trước Hứa Khả bám được vào Chu Nhiên.
Nhưng hôm nay Chu Nhiên tự thân khó bảo toàn, Hứa Khả lại càng lâm vào tình cảnh gian nan.
Nghe nói hôm nay cô ta làm tiểu tam cho một người chồng đã có vợ lớn tuổi.
Vẫn mặc vàng đeo bạc như trước, nhưng người thoạt nhìn lại hơi có chút tiều tụy.
Khóe mắt dường như còn mang theo vết thương.
Chỉ là lúc đó chúng tôi không nói chuyện, không tâm sự.
Giống như người xa lạ từ đầu đến cuối.
Tôi không quan tâm tình hình của những người này sẽ như thế nào.
Bởi vì trong lúc khó khăn nhất, lúc bọn họ bỏ đá xuống giếng.
Trong lòng tôi, những người này đều đã chết hết rồi.
Tất cả mọi chuyện, đến đây như bụi bặm mà kết thúc.
Tôi giống như mọi sinh viên đại học, từng bước hoàn thành luận văn tốt nghiệp, bảo vệ lấy được bằng tốt nghiệp.
Trong trường học quen biết một đàn chị, hiện giờ ở Hồng Kông mở trường huấn luyện.
Chúng tôi đã từng ở trong đoàn nhảy của trường.
Cô ấy mời tôi đi Hồng Kông, trả lương coi như hậu hĩnh.
Tôi có chút động tâm.
Dù sao tôi cùng Triệu Tây Hoài sớm muộn gì cũng phải tách ra.
Muốn sống sót trên đời này, sống tốt, luôn phải học cách cố gắng mưu sinh.
Không có gia tộc cùng người thân có thể dựa vào, tôi có thể dựa vào lại chỉ có một kỹ năng này.
Chỉ là Triệu Tây Hoài đối xử với tôi rất tốt.
Muốn tách ra thật sự khó mở miệng.
24
Khi cửa ải cuối năm sắp tới, lần đầu tiên tôi gặp được mẹ Triệu Tây Hoài.
Chúng tôi uống trà ở một quán trà rất riêng tư.
Bà Triệu nói chuyện vô cùng hiền lành, giống như trưởng bối từ ái.
Nhưng trái tim của tôi, lại vẫn nâng cao, không thể buông xuống.
Trà uống được một nửa, bà Triệu buông chén trà xuống, thở dài một tiếng.
“Tây Hoài qua năm mới đã hai mươi chín rồi.”
“Hôn sự của nó vẫn là tâm bệnh của tôi và ba nó.”
“Trước đây không lâu tôi có hỏi qua nó, nó vẫn nói không có dự định kết hôn.”
Bà Triệu nói tới đây, nhìn về phía tôi: “Hứa chi, cô cùng Tây Hoài ở cùng cũng gần một năm, có phải hay không?”
Tôi gật đầu: “Phải, đến mùa xuân năm tới thì tròn một năm rồi.”
Bà Triệu cười nói: “Mấy năm nay Tây Hoài bận rộn công việc, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua, cô là cô gái đầu tiên nó thích, tôi và ba nó vốn đều cho rằng, sắp có thể ôm cháu trai rồi…”
Tôi rũ mắt, nhìn chằm chằm lá trà chìm nổi trong chén trà trước mặt.
Ngón tay đặt trên đầu gối, lại không biết từ lúc nào gắt gao xoắn lại, lại nhẹ nhàng run rẩy.
Tuy rằng tôi vẫn luôn rất tỉnh táo, rất lý trí.
Biết tôi cùng Triệu Tây Hoài sẽ không có kết quả.
Biết rằng chúng tôi luôn phải chia tay.
Nhưng hôm nay chính tai nghe được hắn nói không có dự định kết hôn.
Tôi lại vẫn buồn cười có chút khó chịu.
“Cô là một cô gái tốt, tôi biết chuyện nhà cô, cũng rất thương cô.”
Bà Triệu có chút thương hại nhìn tôi: “Tôi là sợ, Tây Hoài sẽ chậm trễ cô, dù sao tuổi thanh xuân của con gái rất ngắn ngủi, rất quý giá.”
Tôi cố gắng duy trì bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía bà Triệu: “Dì ơi, dì hy vọng con làm thế nào?”
“Tôi không hy vọng cô đi làm gì, tôi chỉ cảm thấy, không muốn làm lỡ cô gái tốt như cô.”
“Tây Hoài không có ý định kết hôn, cô cũng không cần lãng phí thời gian trên người nó, có phải không?”
“Dì nói rất đúng.”
“Cô rất thông minh, Hứa Chi, tuổi còn trẻ nhưng lại tỉnh táo lý trí, tôi tin tưởng, mặc kệ thế nào cô cũng sẽ sống rất tốt.”
25
Lúc rời khỏi quán trà, tôi không ngồi xe, đi một mình thật lâu thật lâu.
Gió mùa đông rất lạnh, lại làm cho tôi thanh tỉnh.
Bà Triệu là người tốt, ý tứ của bà ấy biểu đạt rất uyển chuyển.
Nhưng nó cũng không làm cho tôi cảm thấy không thoải mái.
Tôi biết thân phận của tôi bây giờ không xứng với Triệu Tây Hoài.
Nhưng bà Triệu không làm tổn thương lòng tự trọng đáng thương của tôi.
Chỉ với điều đó nhưng đã tôi biết ơn bà ấy.
Khi đến ngã tư đường.
Đèn xanh bật lên, tôi theo dòng người đi qua vạch kẻ qua đường.
Ven đường không biết cửa hàng nào đang mở một bài hát của Tiêu Á Hiên.
Tôi đang băng qua đường.
“Anh đang ở đâu?
Con đường này, nên đi tiếp như thế nào?”
Bỗng nhiên tôi dừng bước, đứng trong gió lạnh hiu quạnh của Bắc Kinh, nước mắt lặng lẽ rơi đầy mặt.
26
Đêm trước năm mới Triệu Tây Hoài lại càng bận tối mày tối mặt.
Gần đây hắn đi công tác ở Pháp.
Bà Triệu gửi cho tôi vài tấm ảnh trên wechat.
“Hứa Chi, cô cảm thấy cô gái này thế nào?”
“Cô ấy cùng Tây Hoài cũng là quen biết từ nhỏ, tôi cảm thấy cô ấy lớn lên có điểm giống cô, cô nói xem Tây Hoài có thể thích cô gái này hay không?”
Tôi nhìn cô gái dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất dịu dàng trong ảnh.
Chỉ cảm thấy trái tim đều đau đến run rẩy.
Mọi người đều tham lam.
Trong lúc mơ hồ, dường như tôi càng ngày càng tham lam muốn đòi hỏi nhiều hơn từ Triệu Tây Hoài.
Tôi không thể suy nghĩ, Triệu Tây Hoài thật sự kết hôn với người phụ nữ khác.
Không cách nào suy nghĩ, hắn hôn môi ôm người phụ nữ khác, cùng họ làm chuyện thân mật nhất.
Không cách nào suy nghĩ, hắn sẽ cùng người khác cùng giường chung gối, sinh con rồi già đi.
Thậm chí chỉ là thoáng nghĩ một chút, đều đau khổ, khó chịu đến hận không thể lập tức chết đi.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn có thể bình tĩnh trả lời tin nhắn của Bà Triệu.
“Dì à, người dì chọn nhất định là thích hợp nhất, Tam ca sẽ thích cô ấy.”
“Vậy là tốt rồi, lúc trước cô nói muốn đi Hồng Kông làm việc, việc này cân nhắc thế nào?”
“Tôi có nhà để đó không dùng, nếu cô đi thì có thể trực tiếp vào ở, dù sao cô cũng là một cô gái, an toàn là quan trọng nhất.”
“Không cần đâu dì, chị con ở bên kia có nhà, con sẽ thuê chung cùng chị ấy.”
“Vậy là tốt rồi, vậy tôi yên tâm rồi.”
Ngày hôm sau, bà Triệu gửi một tin nhắn cho bạn bè.