Hòn Đảo Của Cô Ấy - Chương 4
14.
Tôi bị Hạ Hành Tự ấn ngồi lên đùi của anh.
Anh giữ chặt mặt tôi, giọng điệu hung dữ: “Vừa rồi sao lại ngăn cản anh?”
“Anh đánh hắn làm em đau lòng à?”
“Không phải đâu.” Tôi nhỏ giọng tỏ ra oan ức, “Em chỉ sợ anh đánh chết hắn.”
“Yên tâm, anh biết điểm dừng.”
“Chính là sợ anh không có điểm dừng.”
Tôi ngừng một lát, không nhịn được mà thốt lên những lời trong lòng:
“Thật lòng mà nói, lúc anh đánh người trông rất đáng sợ.”
“Anh sẽ không bạo hành em chứ?”
“Không đâu.” Hạ Hành Tự trả lời kiên quyết: “Dù sau này anh có bị em làm cho tức gần chết, anh cũng không đành lòng ra tay với em.”
“Đánh em còn đau hơn là đánh anh.”
Tôi bĩu môi, “Nhưng chuyện tương lai thì không ai biết trước được.”
“Mười người đàn ông hay bạo hành, tám người trước khi kết hôn cũng từng nói như vậy.”
“Trình Tiểu Vãn, anh không giống bọn họ.”
Hạ Hành Tự nắm tay tôi, rất nghiêm túc nói:
“Chắc chắn nếu sau này anh thực sự đánh em, thì người đó không phải là anh.”
“Vậy người vừa rồi bóp mặt em không phải là anh, mà là…”
Lời chưa dứt.
Hạ Hành Tự nâng mặt tôi lên.
Nụ hôn tiếp theo rơi xuống.
15.
Trong khoảng thời gian tiếp theo.
Chu Thời Cảnh hành động như người điên, bất cứ khi nào có hợp tác với Hạ gia.
Hắn đều sẵn sàng làm mọi thứ để giành lấy.
Cuộc chiến thương mại này chỉ kéo dài chưa đầy nửa tháng.
Cuối cùng, kết thúc với việc Chu Thời Cảnh bị loại khỏi Tập đoàn Chu thị.
Tôi đẩy nhẹ vào hông của Hạ Hành Tự: “Anh không cảm thấy cách xử lý của ba hắn có phần quá lạnh lùng sao?”
“Chu Thời Cảnh cũng đã được đối xử hết sức nhân từ rồi.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Chu Thời Cảnh không phải con ruột của ba hắn.”
“Vậy ba hắn là…”
Lời nói dừng lại khi tôi nhìn thấy đôi nét tương tự giữa họ.
Hạ Hành Tự liếc tôi, giọng nói bình thản:
“Là những gì em nghĩ.”
“Mẹ của Chu Thời Cảnh là mối tình đầu của ba anh, nhưng cuối cùng ba anh cưới mẹ anh vì quyền thừa kế công ty.”
“Vậy ba anh có nghĩ đến việc nhận lại Chu Thời Cảnh không?”
Hạ Hành Tự lắc đầu, “Ba anh luôn là người theo chủ nghĩa ích kỷ, những chuyện mất mặt như thế, ông ấy sẽ không làm.”
“Vậy Chu Thời Cảnh có biết ai là cha ruột của hắn không?”
“Biết.”
Tôi trầm ngâm nói: “Cuối cùng em cũng hiểu lý do vì sao Chu Thời Cảnh lại không ưa anh.”
Hạ Hành Tự im lặng một lúc, nhìn tôi với ánh mắt có chút ngập ngừng.
Cuối cùng, anh lên tiếng: “Trình Tiểu Vãn, hắn không chỉ không ưa anh, mà còn thích giành giật với anh.”
Nói xong, anh mở điện thoại, tự tay bấm mở một đoạn video rồi chiếu lên trước mặt tôi.
Trong video, Chu Thời Cảnh mặc đồng phục xanh trắng, người ngồi bên cạnh hắn trêu chọc:
“Anh Cảnh, anh đúng là có bản lĩnh, chỉ trong chưa đầy hai tháng, Trình Vãn đã hoàn toàn thất vọng với anh rồi.”
Chu Thời Cảnh khẽ cười khinh miệt, lười biếng đáp:
“Chẳng lẽ cậu nghĩ người mà Hạ Hành Tự thích sẽ đặc biệt lắm sao, ai ngờ dễ lừa thế, thật là chán.”
Cổ họng tôi như nghẹn lại: “Đây là ai gửi cho anh?”
“Một người bạn của Chu Thời Cảnh gần đây đã gửi cho anh.”
Tôi ngạc nhiên, rồi bật cười: “Không trách được hắn lúc nào cũng lạnh nóng thất thường với em.”
“Thì ra em chỉ là cách để hắn trả thù anh thôi.”
Hạ Hành Tự cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Trình Tiểu Vãn, xin lỗi.”
Tôi khẽ kéo môi cười: “Không sao, cũng là do em ngu ngốc.”
16.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Chu Thời Cảnh có thể tuyệt tình đến mức này.
Mơ màng tỉnh dậy trong xe, tôi nhận ra tay mình đã bị trói chặt.
Tôi vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, hét lên:
“Chu Thời Cảnh, anh định làm gì?”
Chu Thời Cảnh quay lại nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ cố chấp:
“Trình Vãn, bây giờ anh không còn gì cả, chỉ còn lại mỗi em.”
“Trước đây là anh sai, không nhận ra lòng mình.”
“Chúng ta sẽ đến một nơi khác để sinh sống, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Không, tôi không đi.”
Tôi hoảng hốt nói: “Chu Thời Cảnh, anh làm vậy là phạm pháp, mau thả tôi về đi.”
Giọng Chu Thời Cảnh lạnh như băng:
“Không đời nào, cả đời này anh cũng không thể buông tay em.”
Nhìn xe lao nhanh về phía một nơi xa lạ, lòng tôi dâng lên nỗi bất an tột cùng.
Tôi vội nói: “Chu Thời Cảnh, đừng cố chấp nữa.”
“Nếu bây giờ anh thả tôi về, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Thật đấy, tôi sẽ không truy cứu, anh tin tôi đi.”
…
Bất kể tôi nói thế nào, Chu Thời Cảnh vẫn không lay chuyển.
Khi tôi dần chìm vào tuyệt vọng, qua kính chiếu hậu, tôi thấy chiếc Ferrari đang bám sát phía sau.
Đó là xe của Hạ Hành Tự.
Chu Thời Cảnh cũng phát hiện ra, tốc độ xe tăng dần.
Khi xe phía sau chuẩn bị vượt lên, Chu Thời Cảnh bất ngờ bẻ lái, không chút do dự đâm thẳng vào.
“Chết đi!”
17.
Khi tỉnh lại, tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quanh mũi.
“Vãn Vãn, con tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Tôi nắm chặt tay mẹ, vội hỏi:
“Mẹ, Hạ Hành Tự thế nào rồi?”
Mặt mẹ khẽ sững lại: “Cậu ấy không sao, con hãy nghỉ ngơi đi.”
“Không được, con phải gặp anh ấy ngay bây giờ.”
Tôi định ngồi dậy, nhưng mẹ giữ tôi lại. Đôi mắt mẹ đột nhiên đỏ hoe:
“Bây giờ tạm thời con không thể gặp thằng bé.”
Tôi đờ người, giọng khô khốc:
“Mẹ, mẹ nói thế là sao?”
“Thằng bé bị thương quá nặng, đã được chuyển ra nước ngoài điều trị rồi.”
Nước mắt tôi trào ra, bất chấp tất cả muốn ngồi dậy.
“Anh ấy ở đâu? Con phải đi tìm anh ấy.”
“Mẹ và ba cũng không biết cậu ấy được chuyển đi đâu, Hạ gia không cho chúng ta gặp cậu ấy.”
“Nghe lời mẹ đi, trước tiên hãy dưỡng sức cho tốt, rồi sẽ đi tìm thằng bé.”
…
“Cảm ơn em vì vẫn đến gặp anh.”
Tôi lạnh lùng đáp: “Anh nghĩ tôi muốn đến chắc?”
Chu Thời Cảnh lại cười:
“Chỉ chút nữa thôi, anh đã có thể đưa em đi.”
Tôi cười mỉa mai: “Chu Thời Cảnh, anh diễn cái bộ dạng si tình này cho ai xem đây?”
“Ban đầu không phải anh tiếp cận tôi chỉ để chứng minh mình hơn Hạ Hành Tự sao?”
“Sao? Anh thực sự thích tôi rồi à?”
Chu Thời Cảnh sững người trong thoáng chốc: “Thì ra em đã biết hết rồi.”
“Phải, giờ tôi ghét cay ghét đắng con người ngốc nghếch ngày xưa của mình.”
Chu Thời Cảnh cười khổ:
“Nếu anh nói, sau này anh thực sự thích em thì sao?”
“Không còn quan trọng nữa.”
“Phải, không quan trọng nữa, giờ em đã có Hạ Hành Tự rồi.”
Chu Thời Cảnh lau mặt, giọng đau đớn:
“Em không biết anh ghen tị với anh ta đến mức nào đâu.”
“Rõ ràng cả hai chúng tôi đều mang dòng máu của cùng một người, vậy mà anh ta sinh ra đã là kẻ được trời cao yêu thương, còn anh thì phải sống khép nép trong gia đình của người khác.”
“Nhưng điều đó liên quan gì đến anh ấy? Nếu muốn trách, hãy trách ba ruột của hai người.”
18.
Sau chuyện này, Hạ gia coi tôi như kẻ mang tai họa.
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Trần Dã, tôi đã gặp lại Hạ Hành Tự.
Nhìn người đàn ông trước mặt, toàn thân cắm đầy ống truyền, nước mắt tôi lại tuôn rơi.
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Dã kể thêm cho tôi rất nhiều chuyện mà tôi không hề hay biết.
Trong những năm Hạ Hành Tự ở nước ngoài, anh ấy không ít lần trở về nước.
Để không phải hủy hôn với tôi, anh ấy đã thỏa thuận với ba mình.
Vì muốn giúp công ty nhà tôi ổn định lại, anh ấy đã bỏ ra hàng tỷ tệ.
…
Nghe xong, tôi đã khóc đến mức không còn sức mà khóc nữa.
Nửa tháng sau.
Như thường lệ, tôi ngồi bên giường, nói những lời bâng quơ:
“Hạ Hành Tự, hoa hồng ở đây nở đẹp lắm, anh mau tỉnh lại đi, chúng mình cùng ngắm hoa nhé?”
“Hạ Hành Tự, ở một mình em thấy buồn lắm, muốn anh ở đây trò chuyện cùng em.”
“Hạ Hành Tự, chờ anh tỉnh lại, em sẽ gả cho anh, được không?”
Bỗng một giọng yếu ớt vang lên trên đầu tôi:
“Trình Tiểu Vãn, em nói thật chứ?”
Tôi từ từ ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
“Thật đấy, chờ anh khỏi rồi, chúng ta sẽ kết hôn.”
Khóe môi anh ấy khẽ nhếch lên: “Vậy anh phải mau chóng khỏe lại rồi.”
“Ừm.”
(Kết thúc)