Hôm Nay Thích Khách Cũng Rất Muốn Chết - Chương 3
Sở Tử Diệp dự đoán, ám sát tất nhiên phát sinh ở trong tiệc sinh nhật.
Sở Tử Diệp đã hiểu rõ trong lòng, mà bản thân thích khách, cũng chính là ta, lúc này còn ngây ngô không biết gì.
Ta đã chuẩn bị kỹ càng, chờ tác hợp xong nam nữ chính sẽ cầm tiền vui vẻ cao chạy xa bay, một vạn hai ngàn lượng bạc ròng, ta có thể ăn hết sơn hào hải vị ở cái thế giới này, mặc tơ lụa mượt mà, tiện thể lại ngắm mấy mỹ nam thời xưa…
Nghĩ xa rồi, trước tiên làm xong nhiệm vụ rồi nói.
Đêm đó, ta cố ý để Liễu Tiểu Mãn chuẩn bị thức ăn cho tiệc sinh nhật của ta, món thứ nhất là thịt viên, nàng ấy sẽ bưng món này đến hậu viện, mà nồi đất đặt thịt viên kia đã sớm bị ta động tay chân, sau khi bị nóng, chạm phải bàn sẽ vỡ vụn.
Nói cách khác, đến lúc đó, khi Liễu Tiểu Mãn đặt nồi đất này tới trước mặt Sở Tử Diệp, nồi đất sẽ phát ra tiếng vỡ vụn rõ ràng, mà âm thanh này là tín hiệu, A Thanh ẩn nấp trong chỗ tối nghe tiếng sẽ ra tay, cầm đao đâm về phía Sở Tử Diệp.
Vậy thì Liễu Tiểu Mãn thiện lương dũng cảm của chúng ta đứng bên cạnh Sở Tử Diệp lúc này sẽ lập tức chặn đao cho nam chính, sau đó được Sở Tử Diệp yêu.
Mà trong áo nhỏ của nàng ất còn cất giấu Kim Ti Nhuyễn Giáp, bảo vệ nàng ấy sẽ không bị thương nặng.
Mọi chuyện đều hoàn mỹ như vậy, ta không khỏi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
“Tiểu Sương cô nương đang cười cái gì thế?”
Sở Tử Diệp hỏi ta.
Lúc này, chúng ta đã ngồi ở hậu viện, gió nhẹ phất phơ, Sở Tử Diệp còn chuẩn bị tặng ta quà sinh nhật, là một vò rượu hoa đào hắn đã ủ rất lâu.
“A, ta nghĩ đến lát nữa sẽ được ăn thịt viên Tiểu Mãn làm, cảm thấy vui thích.” Ta cười ha hả, rót rượu cho Sở Tử Diệp và ta.
Hai người đối ẩm, đều mang tâm tư, ta lặng lẽ liếc mắt đánh giá phía bếp sau, có lẽ đồ ăn sắp làm xong rồi.
Quả nhiên, một lát sau, một bóng dáng bưng nồi đất xuất hiện ở trong tầm mắt của ta, Tiểu Mãn hôm nay không biết vì sao mà mặc cực kỳ dày, thân hình cồng kềnh hơn trước rất nhiều, còn thấp hơn…
Khoan đã.
Đây không phải Liễu Tiểu Mãn.
Đây là Tống đại nương ở bếp sai.
“Đại nương, tại sao lại là ngươi?” Ta kinh ngạc hét: “Tiểu Mãn đâu?”
“À, Tiểu Mãn cảm thấy áo ngươi đưa nàng không vừa người lắm cho nên cầm tới tiệm thợ may cách đây mười dặm sửa lại rồi, buổi tối hôm nay không về được.” Tống đại nương cười tủm tỉm: “Còn không phải sao, nàng ấy đã sớm làm xong đồ ăn, kêu ta buổi tối hâm nóng đưa tới.”
Liễu! Tiểu! Mãn!
Ngươi có biết mình bỏ qua cái gì hay không!
“Thơm quá.” Sở Tử Diệp hít cái mũi.
“Đương nhiên, tay nghề của Tiểu Mãn chúng ta, không ai không khen.” Tống đại nương đi về phía Sở Tử Diệp, đặt thịt viên hầm ở trước mặt hắn, ta bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hét to ——
“Khoan đã!”
Chậm rồi, trong chớp mắt khi nồi đất và bàn trà chạm vào nhau, phát ra tiếng vỡ vụn rõ .
Mà A Thanh trong góc tối giống như một con báo săn ẩn nấp đã lâu, bỗng nhiên xông ra, phi thân lao về phía Sở Tử Diệp.
Một cái chớp mắt kia như thời gian trôi qua nhanh, như sấm chớp lóe sáng, như 0,01 giây cách biệt giữa vận động viên chạy về hạng nhất và hạng hai ——
Nhưng mà trong 0,01 giây kia, trong lòng ta lại có một vạn suy nghĩ gào thét qua.
Xong rồi.
Sở Tử Diệp sẽ chết sao.
Ta làm những chuyện tốt gì thế này.
Sở Tử Diệp đối xử với ta rất tốt.
Kết quả ta lại chơi chết hắn.
Ta có lỗi với hắn.
Được rồi, hắn chỉ là một nhân vậy tiểu thuyết, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi.
Nhưng cho dù là nhân vật trong tiểu thuyết thì hắn cũng là nhân vật trong tiểu thuyết đối xử với ta rất tốt…
Trong lòng ta còn đang do dự, nhưng mà thân thể của ta đã bắt đầu hành động, trong một chớp mắt, ta nhào tới, ngăn ở trước mặt Sở Tử Diệp.
Dao găm không đâm vào thân thể của ta.
A Thanh sợ ngây người, không rõ ta đang làm gì.
Sở Tử Diệp cũng sợ ngây người, không rõ ta đang làm gì.
Chính ta cũng không hiểu mình đang làm gì, trong một chớp mắt trước khi hôn mê vì bản năng ngất đi khi nhìn thấy máu của người bệnh sợ máu, suy nghĩ cuối cùng trong đầu là ——
Sao ngươi lại muốn cản đao! Ngươi quên ngươi là đại thích khách thần lực trời sinh sao! Ngươi rõ ràng có thể trực tiếp ném A Thanh ra!
Trong sự hối tiếc không kịp, ta ngã về phía sau…
Mà Sở Tử Diệp đỡ lấy ta.
“Tiểu Sương! Tiểu Sương!”
Hắn ôm ta vào trong ngực, gọi tên của ta.
Khuôn mặt gần trong gang tấc này thật là dễ nhìn, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt chưa từng nhíu lại lúc này vì lo lắng mà nhíu mày, không biết vì cái gì, ta bị quỷ thần xui khiến vươn tay ra, muốn chạm vào mi tâm nhíu chặt kia một chút.
“Ngươi không chết, thật tốt.”
Nói xong câu đó, tay ta còn chưa chạm đến Sở Tử Diệp bỗng nhiên rơi xuống.
“Tiểu Sương!”
07.
Ta không chết.
Chẳng những không chết, thật ra bị thương cũng không nặng.
Sau khi A Thanh phát hiện ta cản trước mặt hắn, trong một khắc cuối cùng lập tức thu đao về, mặc dù bởi vì quán tính to lớn mà không hoàn toàn dừng, nhưng đao cũng chỉ nhàn nhạt cứa vào một chút xíu.
Cho nên ta phản ứng lớn như vậy chỉ là bởi vì sợ máu…
Lúc tình lại lần nữa, ta nằm trong căn phòng lớn nhất ở Vương phủ, mùi huân hương khiến người ta thư giãn, ta nghiêng đầu, phát hiện Sở Tử Diệp ngồi bên cạnh giường của ta, tay hắn đỡ trên mép giường, đỡ đầu của mình, đã ngủ.
Ta chạm vào hắn, hắn tỉnh lại.
“Vì sao lại cứu ta?”
Hắn lẳng lặng nhìn ta, Sở Tử Diệp có đôi mắt rất đẹp, đen nhánh giống nước hồ dưới bóng đêm, lúc này, ta cảm thấy mình như muốn rơi vào trong hồ nước kia.
“Có cái gì vì sao chứ…” Ta trầm mặc thật lâu, không biết nên giải thích về thao tác sau lưng tự tạp nghiệt thì không thể sống này như thế nào . Cuối cùng, ta nhanh trí nghĩ ra đáp án.
“Bởi vì ta là đại đội trưởng thị vệ Vương phủ mà!”
Một câu trả lời rất tận chức trách, ai có thể không cảm động vì tinh thần kính nghiệp của ta chứ.
Sở Tử Diệp im lặng hồi lâu, một lát sau, hắn gọi thuộc hạ tới: “Đến giờ dùng cơm rồi, gọi Liễu cô nương chuẩn bị cơm đi.”
Rất lâu về sau, ta mới biết được hoạt động tâm lý của Sở Tử Diệp nhìn ta cản đao cho hắn lúc ấy.
Hắn thấy, ta là một bé gái mồ côi xuất thân giang hồ, từ nhỏ không có ai thương không có ai yêu, cũng không được giáo dục chính xác, đương nhiên đi nhầm đường, thành thích khách liếm máu trên mũi đao, hoàng hậu trả vạn lượng bạc ròng, đã mua được ta dốc sức vì bà ta, đến Lâm Vương phủ thực hành kế hoạch ám sát.
Nhưng mà, ta lại vẫn còn lương tri, rất lâu cũng khó mà ra tay, thế là quyết định ẩn nấp trong Vương phủ trước, bỗng nhiên ẩn nấp càng lâu, mọi người trong Vương phủ càng đối tốt với ta, ta càng bị cảm hóa, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được hơi ấm của nhà.
Mà ngay lúc này, Hoàng hậu bên kia mang đến cho ta áp lực lớn hơn, còn phái sát thủ mới tới, ép ta nhất định phải nhanh chóng tiến hành ám sát, lúc này ta rơi vào tình cảnh lưỡng nan, bị ép tham dự kế hoạch, nhưng ở một khắc cuối cùng, ta vẫn dứt khoát lựa chọn chính đạo, dùng thân cản đao để hoàn thành sự cứu rỗi bản thân.
Vì thế, một loạt hành động rắm chó không kêu này của ta lại có lời giải thích hợp lý ở chỗ Sở Tử Diệp.
Nếu như ta biết hắn hiểu hành vi của ta như vậy, chắc chắn lúc này phải bị tình yêu to lớn vô biên này làm cho cả nhà rung động.
Nhưng Sở Tử Diệp lúc này cũng không nói với ta những chuyện này, mà sau khi ta phát hiện hắn cố ý căn dặn muốn Liễu Tiểu Mãn làm đồ ăn, trong lòng vui mừng.
Không có cách nào, lực chú ý của ta vẫn tập trung ở việc tác hợp nam nữ chính, để ta nhanh chóng được quay về thế giới hiện thực.
Ta quan sát Sở Tử Diệp vài ngày, phát hiện mỗi bữa cơm hắn đều chỉ ăn đồ ăn Liễu Tiểu Mãn làm, có khi sẽ còn tự mình đi tới bếp sau, lặng lẽ đứng ngoài quan sát Liễu Tiểu Mãn làm đồ ăn.
Trong lòng ta điên cuồng vui mừng —— Chẳng lẽ trong lúc ta hôn mê, Liễu Tiểu Mãn và Sở Tử Diệp đã mở ra tuyến tình cảm rồi sao?
Thật sự là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, tự nhiên có được chẳng tốn công!
Ta bàng quan mấy ngày, kết quả càng xem càng sốt ruột, Sở Tử Diệp có lẽ đã thầm mến Liễu Tiểu Mãn, nhưng không có chút biểu hiện nào, cả người vẫn là một ngọn núi băng, cứ theo đà này, tuyến tình cảm của hai người có thêm hai ngàn bảy trăm chương thì cũng không biết có thể đến bước nắm tay hay không.
Yêu nàng ấy thì phải nói cho nàng ấy! Để ở trong lòng là sao! Nhưng mà ta cũng coi như đã nhìn ra, Sở Tử Diệp là thẳng nam sắt thép tiêu chuẩn, có lẽ cũng không biết theo đuổi cô nương người ta.
Như vậy thì đến phiên ta Lục · Đại sư yêu đương hàng đầu · Chuyên gia điều binh trên giấy · Máy bay yểm hộ trợ giúp tỷ số thắng trăm phần trăm · Tiểu Sương ta ra sân rồi.
Ta quyết tâm dạy tất cả chiêu thức theo đuổi em gái mà ta biết cho Sở Tử Diệp, không tin không giúp hắn theo đuổi được nữ chính.