Hôm Nay Phò Mã Lại Nạp Thiếp! - Chương 6
Nàng ta sợ chet trong phủ công chúa bí ẩn này, nhưng nàng ta còn sợ hơn việc biết rằng Thẩm Phong sẽ hại nàng ta.
Thẩm Phong vẫn đối xử với nàng ta như trước đây, họ suốt ngày quấn quýt không rời. Trong mắt Thẩm Phong thực sự đầy yêu thương dành cho nàng ta, tình yêu đó không thể giả tạo được. Thẩm Phong yêu nàng ta, chính vì Thẩm Phong thực sự yêu nàng ta, lưỡi d//ao của hắn mới càng sắc bén.
Ta đắm mình trong niềm vui khi thấy Uyển phu nhân từng chút một phát đ//iên, nhưng chưa bao giờ nghĩ sâu về nỗi đau của Thẩm Phong, hoặc nói đúng hơn là ta luôn né tránh vấn đề này, cho đến ngày hôm đó.
Vào đêm đó, ta đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng hét thê lương của nữ tử. Ta giật mình ngồi dậy, nhưng lại thấy Thẩm Phong đang ngồi quay lưng lại phía ta ở đầu giường. Đó là lần đầu tiên sau một thời gian dài chúng ta có sự tiếp xúc gần gũi, đơn độc như vậy.
“Là Uyển phu nhân sao?” Ta hỏi. Nghe giọng này, có vẻ không phải từ hướng sân của nàng ta. Tiếng động phát ra có lẽ từ sân viện phía Tây bị bỏ hoang, Thẩm Phong khoảng hai năm trước đã phong tỏa nơi đó, không cho ai vào, nghĩ rằng bây giờ cỏ dại đã mọc cao lắm rồi.
“Là nàng ta.” Hắn cúi đầu, môi hắn mím chặt: “Đi thôi.”
Hắn dẫn ta đến một góc của viện phía Tây bị bỏ hoang, ta nhìn qua những bụi cây rậm rạp, nhìn thấy Uyển phu nhân đang co ro trong đám cỏ khô.
Nàng ta chỉ khoác một mảnh lụa đỏ tươi, tóc xõa ra, ngón tay dính đầy phấn son đỏ thẫm.
Có vẻ như nàng ta vừa mới tỉnh dậy, khuôn mặt tái nhợt của nàng ta lại trang điểm đậm, có vẻ như nàng ta vừa dùng tay xoa nhoè đi.
“Có ai không, có ai không! Lũ nô tài kia, đều đi đâu hết rồi! Bản cung ở đây!”
Dưới sự hoảng sợ, nàng ta dường như lại tự cho mình là một Quý phi trong cung, tiếng thét bén nhọn của nàng ta vang lên đầy thê th//ảm giữa màn đêm đen kịt. Nàng ta loạng choạng đứng dậy, nắm chặt lấy tấm lụa đỏ chỉ đủ để che thân mình.
Thế nhưng, dù nàng ta có nói điều gì, cũng chẳng có ai xuất hiện. Nàng ta run rẩy đứng yên tại chỗ, không dám di chuyển, vừa hét vừa nhìn quanh quất.
“Thẩm Phong! Thẩm Phong!” Giọng nàng ta hạ xuống, mang theo tiếng nức nở bất lực.
Ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Phong, khuôn mặt hắn ta ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Uyển Phu nhân khóc lóc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nấc nghẹn trong sự hoảng loạn của nàng ta, không thấy nước mắt. Nàng ta dường như đã sợ đến mức không thể khóc được nữa, nhưng vẫn không ngừng kêu tên Thẩm Phong trong tuyệt vọng.
Ta cúi đầu nhìn thấy Thẩm Phong nắm chặt tay lại, ta biết hắn thật sự đã yêu Uyển phu nhân, có lẽ là do lòng thương xót, ta an ủi bằng cách kéo nhẹ tay hắn, nhưng cảm nhận được cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo trên lòng bàn tay.
Ta rút tay lại, dưới ánh trăng mờ nhạt, ta thấy lòng bàn tay mình dính đầy vết m//áu đỏ tươi.
Ta lo lắng nhìn Thẩm Phong, hắn không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào Uyển phu nhân đang quỳ gục khóc lóc trên đất, không thấy chút đau lòng, cũng không thấy chút khoái lạc nào.
Ta đưa tay cố gỡ bàn tay hắn ra, nhưng nắm đấm chặt của hắn cứng như đá, ta chỉ làm dính thêm nhiều m//áu hơn. Đột nhiên ta cảm thấy có gì đó dao động trong lòng.
“Thẩm Phong.” Ta hạ giọng gọi hắn.
Hắn không nói gì, đôi mắt cứ nhìn chăm chú vào bóng dáng run rẩy của Uyển phu nhân, trong sự tĩnh lặng của đêm đen, tiếng m//áu nhỏ giọt xuống đất nghe rõ mồn một, từng tiếng như gõ vào trái tim ta.
“Thẩm Phong—” Giọng Uyển phu nhân thét lên đau đớn, làm nhức nhối màng nhĩ của ta: “Thẩm Phong, cứu thiếp với!”
Thẩm Phong nhắm chặt đôi mắt lại. Nỗi tuyệt vọng của hắn tuyệt đối không kém Uyển phu nhân đang quỳ gục.
Đủ rồi.
Ta kéo mạnh hắn một cái, cả hai người lập tức chìm vào đám cỏ rậm rạp, một cây kim bạc trượt ra từ tay áo, đầu kim màu xanh, ta tự tay đ//âm vào bả vai sau của Thẩm Phong.
Ta ghé sát tai hắ, đưa tay khép đôi mắt hắn ta lại.
“Thẩm Phong, đến đây là đủ rồi.”
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy Uyển phu nhân bất tỉnh trong một điện thờ bỏ hoang, có lẽ nàng ta bị nhiễm lạnh, lại hét lên trong một thời gian dài, giọng nói vốn trong trẻo của nàng ta đã hỏng gần hết.
Ta đến gặp nàng ta, nàng ta nằm trên giường, nhìn ta với ánh mắt hoảng sợ, giọng nói khàn đục trầm thấp như tiếng rên rỉ của con ve sầu sắp chet.
Ta bảo hạ nhân lui xuống, cúi người ghé sát miệng nàng ta mới nghe rõ nàng ta đang nói gì.
Thật là sâu đậm—nàng ta hỏi ta Thẩm Phong ở đâu, có phải đã xảy ra chuyện rồi không.
Ta cười nhẹ, bảo cô nàng không cần lo cho Thẩm Phong nữa, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Câu nói tiếp theo của nàng ta thật sự khiến ta bất ngờ, ta không ngờ nàng ta lại nhạy cảm như vậy, cũng không ngờ nàng ta dám hỏi câu đó.
Nàng ta nói: “Có phải Thẩm Phong muốn giet ta không?”
“Ngươi nghĩ sao?” Ta đứng thẳng lên, cúi nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, hỏi ngược lại: “Không phải ngươi nói hắn ta yêu ngươi nhất sao?”
“Đúng vậy.” Nàng ta ngẩn ra, ánh mắt bỗng mất đi sự sáng rực, lẩm bẩm: “Đôi mắt của hắn không bao giờ lừa dối ta, nhưng tại sao, nhưng những lần ta sợ hãi nhất, hắn đều không có ở bên cạnh?”
“Ngươi nói đi—” Nàng ta quay đôi mắt đen tối về phía ta: “Tại sao ta sống tốt ở trong cung, mà ở cái phủ công chúa này, ta lại luôn có cảm giác ngày mai mình sẽ chet?”
Ta cười nhẹ, nói rằng, ta cũng không biết nữa. Có lẽ là do số phận.
Ta rời khỏi tiểu viện của Uyển phu nhân, ra lệnh phong tỏa nó lại rồi quay về thư phòng. Nửa tiếng sau, có vài hạ nhân nhìn thấy một người có dáng dấp rất giống phò mã, dường như vừa cãi nhau với ta xong, giận dữ xông ra khỏi thư phòng của ta, đá văng cửa tiểu viện đó.
Sau đó hắn cũng bị ta nhốt lại trong tiểu viện đó.
Cứ thế, Uyển phu nhân và “phò mã”, danh chính ngôn thuận, biến mất khỏi phủ công chúa.
Giống như những đêm tối khác đã biến mất, tiểu viện đó vẫn được đưa đến ba bữa ăn đầy đủ dành cho hai người, nhưng Uyển phu nhân biết rằng, ở đó chỉ có một mình nàng ta mà thôi.
Người “phò mã” đã xông vào đó, vào rạng sáng ngày hôm sau, đã bị thay thế bằng một hình nộm mặc áo phò mã, lặng lẽ treo trên khung cửa của nàng ta.
Dù nàng ta ban đầu có hoảng sợ kêu la, khóc thét đến thế nào, hay sau này phát hiện bị chơi khăm mà chửi rủa, thì cũng chẳng có ai vào tiểu viện đó. Nàng ta chửi rủa mà tháo hình nộm xuống, lột bộ quần áo đó ra, ném vào kho.
Sáng hôm sau, hình nộm đó lại mặc bộ quần áo của phò mã, ngồi trên đầu giường của nàng ta.
Có lẽ vì kêu la quá nhiều, giọng nàng ta nhanh chóng chuyển từ khàn đặc sang hoàn toàn mất tiếng. Tiểu viện đó im lặng như không có ai.
Mặc dù mọi người đều nghĩ, bên trong có hai người. Vì lần cuối phò mã xuất hiện, chính là trước mắt mọi người, xông vào tiểu viện đã bị phong tỏa của Uyển phu nhân.
Dù Thẩm Phong đã biến mất, nhưng canh thuốc và thức ăn dành cho Uyển phu nhân dường như vẫn được thêm thứ gì đó.
Ta không biết tại sao những tay chân của hắn vẫn tiếp tục hành động, nhưng ít nhất điều này đã giúp ta, vì chỉ dựa vào những mưu mẹo nhân tạo, dù có thể khiến Uyển phu nhân sụp đổ, nhưng vẫn quá chậm, cũng không đủ để lấy m//ạng nàng ta.
Khoảng nửa tháng sau, Uyển phu nhân gần như hoàn toàn phát đ//iên.
Nàng ta sợ hãi mọi âm thanh, không còn dám ngẩng đầu nhìn lên cao, cũng không dám ngủ trong phòng, mỗi đêm nằm trên bãi cỏ trống trong viện, nhưng hầu như chưa bao giờ chợp mắt.
Ta nghĩ, nàng ta thật đáng thương.
Ta thường tự hỏi liệu mình có làm sai không, nàng ta đã đ//ánh chet mẹ ta, ta muốn lấy m//ạng nàng ta, có vẻ hợp tình hợp lý. Nhưng tự tay bức một người phát đ//iên, liệu có quá tàn nhẫn không?
Ta nhớ lại những âm mưu mà nàng ta đã dành cho ta, ta nhớ lại những mũi tên nhắm vào trán ta trong đêm khuya, ta nhớ lại những thứ thuốc đ//ộc có mùi chua…
Ta nhớ lại, Thẩm Phong đã bị nàng ta hủy hoại cả đời.
Có lẽ ta đã làm sai, nhưng ta không thể dừng lại.
Thẩm Phong đã tự tay hủy hoại mình vì mối hận của ta, và ta để Thẩm Phong rời cuộc chơi, không phải để nữ nhân này sống sót.
Đêm hôm đó, vẫn ở điện thờ bỏ hoang đó, Uyển phu nhân đã bị giam giữ suốt mấy tháng, thức dậy trong nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lần trước nàng ta khóc lóc gọi Thẩm Phong, lần này nàng ta lại không thể la hét nữa.
Trí nhớ hỗn loạn của nàng ta vẫn còn lưu lại sự sợ hãi đối với nơi này, chính tại đây, nàng ta đã trải qua một đêm hoảng sợ và đau đớn nhất, chính tại đây, nàng ta mơ hồ nhận ra ác ý vô hạn của Thẩm Phong đối với mình, chính tại đây, mối duyên của nàng ta và Thẩm Phong đã vĩnh viễn kết thúc.
Một bóng hình màu xanh lam lướt qua.
Không phải phò mã, đó là chính bóng dáng của nàng ta. Giống hệt như năm đó, trong yến tiệc cung đình, nàng ta mặc bộ y phục màu xanh lam đó, chính lúc đó, nàng ta lần đầu tiên—hoặc nàng ta nghĩ đó là lần đầu tiên, gặp Thẩm Phong.
Không hiểu sao, nàng ta lại đuổi theo bóng dáng đó.
Lúc này, dường như nàng ta đã quên mất sự sợ hãi, một nữ nhân mất trí, thường sẽ có dũng khí không giải thích được vào những lúc không thể lý giải.
Cái bóng xanh lam đó đưa nàng ta trở lại tiểu viện quen thuộc, đó là tiểu viện của nàng ta.
Cửa viện không có phong ấn, treo đèn lồng màu ấm, cột dây lụa màu xanh. Mặc dù không còn những tiểu tỳ và hạ nhân cười nói như trước, nhưng vẫn giống hệt như xưa.
Lúc đó phò mã chỉ yêu thương nàng ta, nàng ta còn chưa biết gì về phủ công chúa, chỉ biết rằng đã gả cho một nam nhân yêu thương mình, tình cảm sâu đậm.
Cái bóng xanh lam đó đã biến mất ở góc rẽ, nàng ta cũng chẳng bận tâm đuổi theo, chỉ vội vàng chạy vào căn phòng quen thuộc đó.
Trên xà nhà không treo hình nộm, trên tường không có vết m//áu. Nàng ta đã trở về, tất cả những trải nghiệm kinh hoàng đều không xảy ra. Biết đâu, phò mã cũng vẫn còn ở đó, nhất định hắn đang chờ nàng ta đến dùng bữa.
Nàng ta đẩy cửa phòng ngủ, phía sau tấm màn vàng đỏ, thật sự có một người!
Đó là Thẩm Phong, nàng ta quen thuộc từng chi tiết trên cơ thể hắn, đó không phải là hình nộm kỳ lạ hay ai đó giả mạo, nàng ta tuyệt đối không nhận nhầm. Đó là Thẩm Phong mà nàng ta quen thuộc, đang mặc bộ quần áo mà nàng ta yêu thích nhất, mỉm cười đợi nàng ta.
Trí nhớ mờ nhạt của phu nhân Uyển đột nhiên sáng tỏ, nàng ta trong khoảnh khắc đã tỉnh táo lại, nàng ta cực kỳ tỉnh táo bước tới, vẫn nhớ cởi giày thêu, chỉ mang tất, lao vào vòng tay của Thẩm Phong.
Nhưng… thật lạnh.