Hôm Nay Phò Mã Lại Nạp Thiếp! - Chương 4
Chẳng lẽ, Thẩm Phong đã sắp xếp nhiều thiếp như vậy, chỉ để chuẩn bị cho sự xuất hiện của nàng ấy?
“Được rồi, Vãn Vãn,” Thẩm Phong phá vỡ sự im lặng, hắn ta đưa tay ôm eo nàng ấy, cười nói: “Ta sẽ cùng nàng về viện của nàng, chính là phòng cạnh thư phòng của ta mà nàng nói thích, nhớ chứ?”
“Thiếp nhớ mà.” Nàng ấy mỉm cười quay lại, dịu dàng nhìn Thẩm Phong, từ đôi môi đỏ thắm thốt ra hai chữ – “Phu quân.”
Thẩm Phong không nhìn ta một cái, nắm tay nàng ấy rời khỏi phòng chào chủ mẫu. Bóng lưng nàng ấy từ từ rời đi, dáng điệu như liễu rủ, là dáng đi mà phụ hoàng yêu thích nhất. Chỉ có những nữ tử thực sự ở trong cung lâu năm mới có dáng đi như vậy.
Vãn Vãn, chính là Uyển Quý phi.
Ngày thứ hai, trong cung truyền ra tin tức rằng Uyển Quý phi đã qua đời vì cảm lạnh.
Thẩm Phong… hắn dám như vậy sao?
Ta chặn hắn lại trong thư phòng của hắn.
Ta đuổi hết đám người hầu ra ngoài, hạ giọng cảnh cáo hắn: “Muốn chet thì tự mà chet, đừng kéo người của phủ công chúa xuống theo.”
“Họ sẽ không sao đâu.” Thẩm Phong vẫn cười nhẹ nhàng như không có gì.
“Không muốn sống nữa à? Đưa Quý phi ra khỏi cung làm thiếp… còn là bình thê, ngươi đ//iên rồi, nếu có gì sai sót, Thẩm Phong, đây là tội chet!”
Thẩm Phong nắm lấy tay ta, giọng hắn không có chút biến đổi: “Vân Nhu, ta sống đến giờ này, chính là vì ngày này.”
“Ngươi đừng tự mình đa tình, Thẩm Phong, Uyển Quý phi kia… Uyển Quý phi đó, nàng ta đến phủ công chúa này, chính là muốn lấy m//ạng của ta và ngươi! Vì chúng ta đe dọa nàng ta! Những lần ám sát nhiều như vậy, Thẩm Phong ngươi không hiểu sao? Nàng ta hoàn toàn không phải là vị Quý nhân mà ngươi gặp nữa rồi! Nàng ta bây giờ là Quý phi đấy!”
“Nàng ta sẽ không giết nàng đâu, Vân Nhu. Đến khi ta và nàng ta chet, cũng sẽ không ai biết được thân phận thật sự của nàng ta, chuyện này cũng không khó như nàng tưởng, bởi vì chính nàng ta yêu cầu, nàng ta tự nguyện, không ai có thể ngăn cản chúng ta.”
Ta sững sờ tại chỗ, môi run rẩy thốt ra hai chữ: “Ngươi đ//iên rồi, nàng ta cũng đ//iên rồi.”
“Nàng ta không điên, vì nàng ta đã yêu ta. Nếu nàng yêu một người, nàng cũng sẽ sẵn lòng làm như vậy. Ta… ta cũng không đ//iên, Vân Nhu… nàng sẽ hiểu ta thôi.”
“Hiểu ngươi? Hiểu ngươi đưa Quý phi về nhà làm thiếp? Hay hiểu ngươi vô cớ loại bỏ bao nhiêu người? Thẩm Phong, ngươi…”
“Phụ hoàng nàng luôn giấu nàng , phải không?” Thẩm Phong đột nhiên ngắt lời ta, nói: “Uyển Quý phi, chính là Hiền phi năm xưa, nàng ta chính là người đã đ//ánh chet mẹ nàng.”
“Cái gì…” Cơn giận trong lòng ta lập tức nghẹn lại ở cổ họng, ta không biết nói gì.
“Sau đó, nàng ta chỉ bị giáng xuống làm cung nữ, thậm chí lại được sủng ái, đổi phong hiệu rồi lại trở thành Quý phi. Bởi vì mẹ nàng chỉ là một Quý nhân nhỏ bé, nếu không sinh ra nàng, bà ấy sẽ không có được vị trí đó.”
“Vân Nhu, nàng thật sự nghĩ rằng Uyển Quý phi muốn giet nàng chỉ vì sợ nàng tiết lộ sự thật? Nàng sai rồi. Nàng thực sự nghĩ rằng nàng ta chỉ nhất thời nói nàng ta là công chúa sao? Nàng ta còn lấy danh nghĩa của nàng để nói ra ngày sinh tháng đẻ của nàng, đưa cho ta túi thơm thêu phong hiệu công chúa. Nàng nghĩ rằng nếu không có những thứ đó, ta có thể thuận lợi cầu hôn nàng sao?”
“Nhưng nàng yên tâm, ta đã biết ngay từ đầu nàng ta không phải là nàng, vì ta nhận ra nàng ta. Nàng ta còn đưa cho ta một lá thư, bảo ta sau khi kết hôn với nàng hãy mở ra, trong đó viết rằng ta hãy tìm cách giet nàng, nàng ta sẽ bảo vệ ta được an toàn và có được phú quý. Nếu không, nàng ta sẽ tiết lộ sự thật về yến tiệc cung đình, nói rằng ta đã tư thông với một phi tần khác, và còn lừa lấy tín vật của công chúa từ người đó, để cả gia đình ta bị ch//ém đầu. Dù sao thì người mà ta gặp đầu tiên cũng không phải là nàng, việc này điều tra ra là biết ngay. Và phi tần bị nàng ta gài bẫy từ đầu, đã bị nàng ta đưa vào vòng xoáy.”
“Ngay trong bữa tiệc cung đình mà ta gặp nàng ta, cung nữ thân cận của nàng ta đã giả trang thành nàng ta nằm suốt trong cung, cung nữ đó đã chet, và dù có thế nào, nàng ta cũng không bị liên lụy—Vân Nhu, đây là một cái bẫy chet.”
Lúc đầu ta đã bị kinh ngạc đến mức quên cả nói, hắn nói tiếp, nỗi sợ hãi và hận thù bắt đầu trỗi dậy trong lòng ta. Uyển Quý phi… nàng ta đã giet mẫu phi của ta, nàng ta thậm chí luôn muốn giet ta, từ lúc nàng ta quỳ trước cửa phòng ta—không, từ khi nàng ta giet mẹ ta, nàng ta đã nghĩ đến việc lấy m//ạng ta.
Còn ta… ta có thể làm gì? Giet nàng ta? Ý nghĩ này đột ngột nảy ra trong đầu khiến ta hoảng sợ.
Ta nghi ngờ nhìn Thẩm Phong: “Tại sao ngươi lại nói những điều này với ta? Ngươi định nói với ta rằng ngươi đã cưới kẻ thù giet mẹ ta sao?”
“Chỉ là cảm thấy, nàng cần phải biết.”
“Ngươi đã dám nói với ta, không sợ ta giet nàng ta à? Hay ngươi chắc chắn rằng, ta không thể giet nàng ta?”
“Ta sẽ không để nàng giet nàng ta, Vân Nhu.” Thẩm Phong đột nhiên cúi đầu cười khẽ. “Vốn trong kế hoạch của nàng ta, ta và nàng đều phải chet, nhưng nàng ta đã thua. Ta đã ép bản thân yêu nàng ta, nàng phải biết rằng trong những đêm ta ở với các thiếp thất, ta thực ra đã ở cùng nàng ta.”
“Cuối cùng, nàng ta thực sự yêu ta—từ ngày đó, kế hoạch của nàng ta đã thất bại. Trái tim ngu ngốc của nàng ta, bây giờ chỉ nghĩ đến việc cùng ta sống một cuộc sống điền viên. Vậy nên, kẻ giet nàng ta, sẽ là ta. Nàng hãy nhìn kỹ mà xem, kẻ đã giet mẹ nàng, c//ướp chồng nàng, và cắt đứt đường lui của nàng, sẽ chet trong nỗi sợ hãi như thế nào.”
“Vân Nhu, ta chưa bao giờ lừa nàng. Trước đây, ta là thư đồng của ca ca nàng, ta biết mình không xứng với nàng, nên đã luôn lặng lẽ bảo vệ nàng. Cho đến khi—mẹ nàng bị giet, ta còn ở bên nàng năm năm, cho đến khi ta mười chín tuổi rời cung.”
“Ta từng nghĩ rằng cả đời này ta cũng không thể vào cung, chỉ mong nhớ nàng cả đời. Ai ngờ, trong buổi yến tiệc cung đình, ta đã gặp nàng ta. Nàng không nhận ra nàng ta nữa, nhưng ta nhận ra. Khuôn mặt của nàng ta, ta cả đời cũng không quên được.”
“Vân Nhu, nàng biết không? Chỉ cần ta không yêu nàng ta, kế hoạch của ta sẽ không thành công. Đối diện với khuôn mặt đó, ta không thể giả vờ ôn hòa và yêu thương. Sau buổi yến tiệc cung đình ba năm trước, ta đã mất ba tháng, Vân Nhu, ta ép bản thân thực sự yêu nàng ta. Vào lễ Thanh Minh năm nay, khi gặp ta, nàng ta đã ôm ta và khóc. Ta biết, nàng ta cũng đã yêu ta.”
“Nàng ta đã xong rồi.”
Ta dần hiểu Thẩm Phong muốn làm gì.
Từ khi Uyển Uyển (“Uyển” và “Vãn” đông âm, trước đây là “Vãn”, tên của Uyển Quý Phi là “Uyển”) thật sự vào phủ, ta là “chính thất” danh chính ngôn thuận nhưng đã hoàn toàn “thất sủng”. Cùng lúc đó, những thiếp vốn chỉ tồn tại trên danh nghĩa trong phủ của Thẩm Phong bắt đầu “không chịu nổi cô đơn.”
Họ bị tước mất cái tên “Vãn Vãn”, theo thứ tự vào phủ, họ bị gọi là “Đại Di Nương”, “Nhị Di Nương” v.v. Sau đó, không ngừng có tin “Ngũ Di Nương ngã xuống nước bị cảm lạnh”, “Cửu Di Nương đ//ập vỡ bình hoa và đòi về nhà mẹ đẻ” như những cơn mưa rào, nhưng người ngày càng ngang tàng chính là khí thế của Uyển phu nhân thật sự.
Nàng ta không được nâng lên làm bình thê, nhưng mọi người đều bắt đầu gọi nàng ta là Uyển phu nhân. Ta không có ý kiến gì về điều này, vì ta biết rằng nàng ta không sống được lâu nữa.
Nàng ta bắt đầu lảng vảng đi đến từng sân viện của các di nương. Tất nhiên, nàng ta luôn bị chặn lại. Những “di nương” đó rất bướng bỉnh, không bao giờ cho nàng ta vào cửa.
Dù sao cũng đều là vị trí thiếp, thiếp của Thẩm Phong không giống thiếp của phụ hoàng, phân chia cao thấp sang hèn, Uyển phu nhân không thể dựa vào danh nghĩa Quý phi hay Hiền phi của nàng ta để dương dương tự đắc nữa.
Chỉ có thể đứng trước cửa viện của các di nương mà thuyết phục, mong được vào trong để xin vài thứ hoặc ăn một bữa cơm, khi bị từ chối rồi mới đi tìm Thẩm Phong để tố cáo.
Thẩm Phong lần lượt trừng phạt những di nương vốn không hề tồn tại đó, có người bị cấm túc, có người bị hạ nhân đ//ánh, có người bị ngừng trợ cấp tháng. Uyển phu nhân ban đầu thấy hả dạ, nhưng sau khi không ai đến nịnh bợ nàng ta nữa, nàng ta cũng thấy chán, liền thử đến tìm ta.
Lần đầu bị tỳ nữ của ta ngăn lại, sau đó, Thẩm Phong lấy danh nghĩa cấm túc ta để chặn đường Uyển phu nhân tìm đến ta.
Phải nói rằng Thẩm Phong rất chu đáo với ta, dù sao nếu để ta gặp nàng ta trong một thời gian ngắn, ta cũng không biết phải đối diện với kẻ thù giet mẹ này như thế nào.
Vì vậy, trừ lần đầu tiên khi nàng ta đến thì gặp ta một lần, sau khi Uyển phu nhân vào phủ, nàng ta chưa bao giờ gặp được chính thất trên danh nghĩa của Thẩm Phong và mười một thiếp thất khác.
Nhưng Thẩm Phong sẽ không để nàng ta an nhàn lâu. Ba tháng sau, ta được giải cấm túc, vào hoàng hôn hôm đó, Uyển phu nhân đầy nghi hoặc không thể kiềm chế được liền đến gặp ta, lần này, trong sân của ta không có ai, đương nhiên cũng không có ai ngăn cản nàng ta.
Có lẽ nàng ta nghĩ rằng ta đã mất quyền lực, vì vậy khi bước vào, nàng ta hơi ngẩn ra.
Ta mặc trang phục cung đình màu đỏ thêu chỉ vàng, ngồi sau màn trướng, bên cạnh là tỳ nữ đứng im không nhúc nhích, trong phòng đèn nến sáng trưng, hương thơm quý hiếm bốc lên đậm đặc.
Chắc hẳn nàng ta đã bị mùi hương nồng nặc đó làm ngạt, sau đó hơi do dự hành lễ với ta.
“Đứng dậy đi.” Giọng ta trầm thấp, qua màn trướng nghe có lẽ càng không rõ.
“Vân Nhu tỷ tỷ, bởi vì lỗi của muội mà tỷ phải chịu khổ ba tháng cấm túc, muội cảm thấy bất an, hôm nay mới đến quấy rầy tỷ.”
Nàng ta không biết rằng ta đã biết về mối quan hệ giữa ta và nàng ta, vẫn giữ bộ mặt giả dối: “Tỷ tỷ trong lòng hẳn có thắc mắc tại sao muội đột nhiên đến đây, chuyện này dài dòng lắm, từ sau ngày yến tiệc trong cung, phò mã…”
“Uyển phu nhân không cần nghĩ nhiều, đã đến thì hãy ở lại cho tốt.” Ta ngắt lời nàng ta. Nữ nhân này lớn hơn ta mười chín tuổi, lại gọi ta là tỷ tỷ.