Hối Tiếc Thời Thanh Xuân - Phiên Ngoại 3
Hóa đơn tối hôm đó viết hai triệu rưỡi, giống như đang nhắc nhở tôi, tôi chỉ có hai trăm năm mươi nghìn.
Tôi cho rằng theo thời gian trôi qua, tôi sẽ dần quên cô ấy, nhưng cô ấy giống như độc dược mãn tính, làm cho tôi lún càng ngày càng sâu.
“Cậu còn chán chường như vậy, cha cậu sắp điên rồi.” Trương Thành đứng trước mặt tôi, muốn mắng tôi tỉnh lại.
Anh chỉ hận rèn sắt không thành thép ném xuống một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại liên lạc và địa chỉ.
Tôi dần lấy lại được sức sống và đi đến thành phố của cô ấy.
Tôi tùy tiện tìm bạn gái, tôi cũng không biết tôi xuất phát từ tâm tư gì, luôn muốn cô ấy hối hận ghen tuông, cũng muốn cho cô ấy cảm thấy tôi sống rất tốt.
Ta nhìn bóng lưng cô ấy chạy đi, trong lòng trầm xuống.
Đứng thật lâu trước bảng thông tin của nhân viên, cô ấy vẫn cười rạng rỡ như trước, tim tôi vẫn không nhịn được vì cô ấy mà đập.
Hình như bên cạnh cô ấy có người khác.
Tôi nhìn cô ấy và nhân viên nam phục vụ chúng tôi cùng nhau từ cửa lớn đi ra, trong lòng tôi nặng nề, giống như sắp bùng nổ.
Người phụ nữ được thuê nhìn tôi và cam đoan với một lời thề, “Ông chủ, tôi hứa sẽ khiến cô ấy hối hận.”
Tôi không trả lời, tất cả oán khí đều tụ ở lòng bàn chân, tôi dùng sức nhấn ga, xe chạy ra ngoài sau đó yên lặng dừng ở trước mặt cô ấy.
Tôi cảm thấy trong cổ họng của tôi mang theo mùi máu tanh, tôi từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy cô ấy quyến luyến trốn ở phía sau người đàn ông kia, người đàn ông kia còn ôm lấy cô ấy…
Thân thể tôi không ngừng run rẩy, bụng dạ cồn cào, giọng nói của cô gái bên cạnh kéo tôi trở lại bình thường.
Cô gái bên cạnh có chút sợ hãi: “Ông chủ, anh có thể đi chậm một chút không?”
Tôi dần dần giảm tốc độ xe, không cam lòng, ma xui quỷ khiến muốn đi chứng thực.
Ta đứng ở dưới lầu nhìn tòa nhà cũ nát, trong lòng đau thấu tim, cô ấy vậy mà ở nơi như vậy?
Tôi leo cầu thang lên tầng bốn, nhìn vách tường đen nhánh xung quanh, trong lòng thoải mái hơn.
Nếu như, cô ấy có thể tỏ ra yếu đuối, tôi sẵn sàng đưa cô ấy đi.
Nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, tôi rất muốn vào thăm mẹ cô ấy, lại nghĩ đến mẹ cô ấy bệnh tật quấn thân, có thể không tiện tiếp khách.
Tôi kiên nhẫn chờ cô ấy trở về.
Hai tiếng sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu.
Nếu cô ấy về với người đàn ông đó, có lẽ tôi sẽ phát điên.
Cũng may, cô ấy đi một mình, nhưng biểu tình hoảng sợ của cô vẫn đâm vào trong lòng tôi.
Tôi rất muốn thương tiếc cô ấy, nhưng cô ấy không phủ nhận người đàn ông kia là bạn trai của cô ấy.
Tại sao cô ấy có thể bước tiếp nhanh như vậy, còn tôi thì không…
Tôi đã nói đủ mọi cách để hạ nhục cô ấy, nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà, tôi như có cảm giác như ai đó dội một gáo nước lạnh lên toàn thân.
Tôi cho mình một cái tát, khốn nạn thật….
Tôi muốn ra nước ngoài, tôi chỉ có thể trốn khỏi nhà càng xa càng tốt, mới có thể tránh được đám cưới đầy vụ lợi kia.
Để tránh lại tạo ra một sản phẩm khác của hôn nhân chính trị vì lợi ích, như tôi.
Tôi không bao giờ muốn tin rằng trên thế giới này có tình cảm chân thành.
Thế nhưng, tôi không nghĩ tới tôi sẽ gặp được cô ấy.
Tôi lại một lần nữa chặn cô ấy lại, lần này tôi bỏ hết lòng tự trọng xuống và muốn cầu xin cô ấy đi cùng mình.
Nhưng mặt cô không chút thay đổi, “Không được.”
Nỗi đau buồn và tức giận mà tôi đã kìm nén suốt ba tháng nay bùng phát ngay lập tức.
“Có phải em chưa từng thích tôi?” Cô không phủ định.
“Có phải em chỉ muốn gạt tiền của tôi không?” Cô vẫn không phủ định.
“Vậy tôi muốn hỏi em, em đã từng động lòng với tôi chưa?”
“Tôi không biết.”
Thật buồn cười, cô ấy không biết.
Cô ấy vậy mà lại không biết…
Tình yêu mà tôi tự hào, trong mắt cô ấy, tôi không biết đó là gì.
Đã như vậy, tôi còn muốn gì hơn nữa chứ.
Tôi để lại số điện thoại của Trương Thành, còn lại tất cả liên lạc với trong nước tôi đều cắt đứt.
Dù tôi rất muốn cắt đứt liên lạc với người đàn ông đó ở Trung Quốc nhưng tôi không còn khả năng và vẫn phải dựa vào ông ấy.
Tôi đã đăng ký thành công vào trường và tham gia trại hè sinh viên quốc tế sang trọng đó.
Mỗi ngày người chủ động tiếp cận tôi vô số kể, tôi đột nhiên rất chán ghét cuộc sống như vậy.
Thừa dịp ngày nghỉ, tôi một mình đi thành phố khác, tôi vẫn rất thích một mình như vậy hơn.
Nhưng tâm trạng của tôi đã hoàn toàn khác trước đây, trước đây tôi luôn nghĩ đến việc hoan lạc trong quán bar, hiện tại lại chỉ muốn dùng cồn làm tê liệt chính mình.
Con người tôi, vô luận suy tàn thành bộ dáng gì, đều vẫn là mị lực vô hạn.
Ở một thành phố xa lạ như vậy, vẫn có rất nhiều người đến gần tôi.
“Tôi không có tiền, ngay cả tiền đi khách sạn cũng không trả nổi.” Tôi lắc lắc ly rượu, cự tuyệt hết người này đến người khác.
Lúc đầu họ đều bối rối, sau đó coi thường tôi, thậm chí có người đổ một ly rượu vang đỏ vào người tôi và nói bằng tiếng nước ngoài: “Không có tiền thì cậu làm gì ở đây?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, tiền, thật sự rất quan trọng!
Một năm ở Anh, tôi đã trải nghiệm một cuộc sống rất phong phú đa dạng.
Tôi có thể uống loại rượu đắt tiền nhất trong quán bar, cũng có thể sống trên đường phố như những người vô gia cư.
Tôi nhìn đám người vô gia cư kia quần áo rách rưới, đột nhiên ý thức được, tiền đối với tôi mà nói chỉ là con số, nhưng đối với bọn họ mà nói chính là mạng sống.
Tôi đột nhiên hiểu được Hứa Nam Thiên, một cô gái muốn gánh vác cho cả một gia đình, thật không dễ dàng!
Tết âm lịch năm thứ hai, tôi ngồi một mình trên đường cái, nhìn một nhóm người Trung Quốc đang tổ chức lễ hội.
Đột nhiên cảm xúc muốn yêu đương dâng lên mạnh mẽ, tôi có chút muốn trở về, nếu như, cô ấy còn độc thân… liệu chúng tôi còn có cơ hội hay không?
Tôi tự giễu cười một tiếng, người ta nói ngựa tốt không ngoảnh lại, tôi lại luôn muốn cùng người ta quay về như trước.
Quả thật quá ti tiện rồi. Người ta không có ý đó với tôi, tôi còn muốn mặt dày tiến tới.
Tôi một mình giơ một chai rượu, ánh mắt mê ly nhìn đám người, có một loại cảm giác thưởng thức nghệ thuật.
“Người Trung Quốc?” Một người phụ nữ dáng vẻ tao nhã đứng trước mặt tôi, thấy tôi không đáp lại, cô ấy lại hỏi bằng tiếng Hàn, “Người Hàn Quốc?”
Tôi vẫn không có phản ứng, cô ấy lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Trung, “Ở Nhật Bản có người đẹp trai thế à?”
Ta cười nhẹ một tiếng.
Cô nhìn phản ứng của tôi, kiêu ngạo hất cằm, “Anh lừa tôi đấy à?”
Tôi ngước mắt nhìn cô, “Tôi cái gì cũng không nói mà?’
“Vậy vị soái ca này, có thể để lại phương thức liên lạc không?” Sau đó cô giới thiệu mình, “Tôi tên là Trương Di Thanh, anh tên gì?”
Tôi dừng một chút, “Ngại quá, tôi không có tiền, ngay cả tiền cho một buổi hẹn hò cũng không trả nổi.”
“Ha ha!”
Ha ha? Phản ứng này không đúng lắm?
Cô ấy cười thật lòng và nói: “Tôi chỉ thấy anh đẹp trai và thêm phương thức liên lạc, không liên quan gì đến việc anh có tiền hay không.”
Tôi dừng một chút, có chút kinh ngạc.
“Hơn nữa, anh cho rằng tôi nông cạn như vậy sao?” Cô nhíu mày.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi vì những lời vừa rồi.” Tôi đứng lên, giới thiệu bản thân với cô ấy, “Tôi tên Hướng Dương”
“Ừ, hân hạnh làm quen!”
Trong quá trình chúng tôi ở chung, tôi biết cô ấy là một cô gái rất ưu tú với tư cách là sinh viên trao đổi.
Tính cách của cô ấy hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, nhìn có vẻ dịu dàng, duyên dáng nhưng tính cách lại sôi nổi hoạt bát như một đứa trẻ.
Cô ấy liên lạc với tôi để cho tôi đi giúp cô ấy chuyển nhà, chính cô ấy cũng mồ hôi đầm đìa, “Cảm ơn anh”
Tôi dựa vào lan can, thở hổn hển, tôi có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng cô ấy bắt chuyện với tôi để tôi giúp cô ấy chuyển nhà.
“Chà, không có tiền cũng không sao, bạn phải biết cách kiếm tiền.”
Trương Di Thanh cầm trong tay tờ tiền giấy năm bảng Anh, trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, nhét vào trong tay tôi.
“Không cần phải ngại, người trẻ tuổi kiếm tiền không mất mặt.” Nói xong, cô vươn vai một cái, vai lưng thẳng tắp.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cô ấy, đột nhiên nghĩ đến Hứa Nam Thiên, nếu cô ấy cũng tự tin, dũng cảm như vậy…
Chậc, lại xen vào việc của người khác.
Ở Anh, chúng tôi đã ở bên nhau như những người bạn trong hai năm.
Trong quá trình giao tiếp hàng ngày, cô ấy không biết hoàn cảnh thực sự của tôi, mỗi ngày đều động viên tôi sống nghiêm túc.
Tôi nhìn cô vội vàng đưa cho tôi hai miếng bánh mì nướng sau đó chạy vào trong trường học, trong lòng có chút ấm áp.
Tôi cảm thấy tôi có chút thích cô ấy, bởi vì tôi cảm giác được hình ảnh Hứa Nam Thiên đang dần phai mờ trong tâm trí của mình.
Giống như nắm một nắm cát, càng giữ chặt cát càng chảy xuống nhanh hơn.
Ở trong lòng tôi đối với Hứa Nam Thiên chính là cảm giác như vậy, càng muốn giữ lại cô ấy lại càng biến mất nhanh hơn.
Tôi nên cảm ơn Trương Di Thanh, bất luận tương lai cô ấy lấy thân phận gì đứng ở bên cạnh tôi, cô ấy đều giống như một ánh sáng mặt trời, chiếu sáng cánh cửa trái tim khép kín của tôi.
Mùa xuân thứ ba ở Anh, chúng tôi hôn nhau dưới đồng hồ Big Ben, cô ấy đỏ mặt nhìn tôi, tôi cũng đỏ mặt nhìn cô ấy.
Tâm trạng của tôi lúc đó giống như lúc trước ở dưới lầu ký túc xá nữ, rung động, hồi hộp.
Chúng tôi ở bên nhau, hình như tôi đã hoàn toàn quên mất Hứa Nam Thiên, đôi khi nhắc tới cũng coi cô ấy là một người bạn cũ thời niên thiếu của mình.
Nhà Di Thanh là gia đình khá giả, không thể so sánh với nhà vị hôn thê sắp đặt mà cha tôi chọn cho tôi, cho nên bọn họ vẫn không tán thành Di Thanh.
Chúng tôi lại ở Anh quốc thêm hai năm, ba mẹ tôi mới đồng ý để cho Di Thanh về nước.
Lúc này nha đầu ngốc kia mới ý thức được, tôi không phải con cái gia đình bình thường.
“Trước đây em tưởng tượng anh có thể trúng xổ số, phát tài lớn, lần này giấc mộng trở thành sự thật!” Cô ấy cao hứng nhào vào lòng tôi, tôi cười cười ôm cô ấy lại.
“Đúng, cho nên, em muốn làm gì cũng được.” Tôi cưng chiều xoa đầu cô, “Chồng em gánh vác được”.
Tôi sau đó học cách tiếp quản công ty, Di Thanh trở thành hậu phương tốt nhất sau lưng tôi.
Một năm sau, chúng tôi có đứa con đầu lòng.
Lần đầu tiên tôi nhận ra làm cha mẹ khó khăn đến nhường nào, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ với bố mẹ, mong họ tha thứ cho sự nổi loạn không hiểu chuyện trước kia của tôi.
Lần đầu tiên tôi đưa vợ con đi chơi và nhìn thấy quảng cáo trên bảng quảng cáo.
Trên đó ghi rất rõ ràng, “Bí mật cô chủ xinh đẹp trở thành người dẫn chương trình thương mại điện tử.”
Ta thoải mái cười cười, hóa ra đã qua nhiều năm như vậy!
Cuộc sống của cô ấy, cũng không tệ mà!
Kết thúc phiên ngoại.
Hoàn chính văn