Hối Tiếc Thời Thanh Xuân - Phiên Ngoại 1
Trên bàn làm việc, tôi nhìn thấy một tấm thiệp mời.
Ngoại trừ cách đóng gói bình thường, bên trong còn kẹp một tờ giấy, mặt trên là chữ viết tôi không thể quen thuộc hơn.
“Rốt cục đã trở lại, anh sẽ mời em một ly”
Tôi vuốt tờ giấy kia, cười khẽ một tiếng, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
Dường như tôi đã không rơi nước mắt trong mười năm, ngay cả trong những lúc khó khăn nhất.
Thông minh như anh, lúc trước anh cũng có thể đoán được tôi đang lừa anh, hiện tại làm sao có thể đoán không ra tấm chi phiếu kia là tôi đưa.
Anh có thể thản nhiên mời tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ không trốn tránh.
Tôi hiện tại có thể cùng anh ấy ngang vai vế, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không giống như khi trước chỉ biết trốn chạy, không bao giờ có thể đối mặt với bản thân hay tình cảm của chính mình.
Ngày đầy tháng, tôi dậy thật sớm, đi đến phòng thay đồ tìm một bộ quần áo trang trọng nhất, còn đi tìm thợ trang điểm chỉnh trang đơn giản một chút.
Dù sao cũng là muốn đi lễ đầy tháng của con gái anh.
Khi tôi mặc bộ vest màu trắng, xuất hiện ở cửa khách sạn, tôi liếc mắt một cái liền thấy được anh.
Anh vẫn giống như lúc trước khi tôi nhìn thấy anh, hăng hái dáng vẻ đường hoàng, ở trong đám người chói mắt nhất.
Năm tháng tựa hồ cũng không lưu lại dấu vết gì trên mặt anh, xóa đi vẻ trẻ con thời niên thiếu của anh, để cho anh trưởng thành hơn.
Tôi nghĩ, điều này có thể liên quan đến việc anh đã có một người vợ hiền lành đảm đang, một gia đình hạnh phúc.
Anh ấy cũng nhìn thấy tôi, tôi có chút lo lắng, cho dù là lúc ở nước ngoài đàm phán hạng mục cũng không hồi hộp như bây giờ.
Tôi chờ mong phản ứng của anh, trong lòng bồn chồn.
Nếu anh có thể mời tôi tới đây, vậy trong lòng anh hẳn cũng không hận tôi như vậy.
Giống như khuôn mặt tươi cười trùng khít với trí nhớ, anh vừa mang theo nụ cười ấm áp, vừa đi về phía tôi.
Tôi còn nhớ rõ anh ấy ở trên sân bóng rổ, cũng luôn có thể tìm được tôi chính xác như vậy, sau đó tiến phía tôi.
Khí chất của anh giống như càng thêm ấm áp như ánh mặt trời, ồ có thể là dáng vẻ của người làm cha.
Anh ấy đứng trước mặt tôi mỉm cười nhẹ nhõm, giọng nói ôn hòa như lúc trước, “Lâu rồi không gặp”
Tôi cũng hướng về phía anh mỉm cười, vành mắt lại không khống chế được đỏ lên, “Kỳ thật nhiều năm như vậy, em vẫn muốn nói với anh một câu. Xin lỗi”
Xin lỗi vì lúc trước đã lừa anh, xin lỗi vì chính em không thể dũng cảm, xin lỗi vì không nói ra thích anh, xin lỗi vì em tỉnh ngộ quá muộn, thành thật xin lỗi anh, rất nhiều…
“Xin lỗi vì cái gì?” Hướng Dương thân thiện đưa tới hai tờ khăn giấy, nói đùa: “Khi anh đầu tư, chỉ dùng mười năm, ba mươi vạn đổi thành ba mươi triệu, hạng mục này không phải rất lãi sao?”
Ánh mắt tôi rất mơ hồ, cho nên tôi không nhìn rõ giọt nước mắt dưới mắt Hướng Dương đó là của tôi hay của anh ấy.
Anh cho rằng, tôi xin lỗi chỉ là lừa tiền của anh ta, không liên quan đến tình cảm, thực ra không phải như vậy.
Nhưng có một số nguyên nhân cả đời này cũng sẽ không để cho anh biết.
Giống như lúc trước, anh cho rằng tôi chưa từng thích anh, đây cũng là đang lừa anh ấy.
“Đi thôi, anh dẫn em đi xem đứa bé!”
Tôi có thể cảm giác được trong giọng nói của anh tràn ngập hạnh phúc, tôi cũng thật lòng mừng cho anh.
Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện như những người bạn cũ.
“Bệnh của mẹ em đã khỏi chưa”
Hướng Dương biết, đoán chừng cũng là bởi vì biết mẹ tôi mắc bệnh nan y, anh ấy mới có thể không oán tôi lừa anh ấy như vậy.
“Đã qua đời.” Tôi nhẹ nhàng nói, trong lòng có chút cay đắng, “Tiền anh đưa không thể chống đỡ được bệnh của bà ấy, bà ấy đã qua đời vào buổi tối trước khi em thu được khoản lợi nhuận đầu tư đầu tiên.”
“Là bà ấy tận mệnh” Tôi dừng một chút, thanh âm đều đều, “Ba em vẫn đang ngồi từ! Em không muốn bảo lãnh ông ấy ra ngoài.”
Ông ấy là căn nguyên thống khổ của tôi, có một người cha như vậy là khởi đầu của cuộc đời bi thảm của tôi.
Hướng Dương cúi đầu im lặng, có thể đến tuổi này, anh cũng có thể hiểu được khó khăn của nhân gian.
“Lúc trước em thi tốt nghiệp trung học, thi được 676 điểm, vào đại học A là ước mơ của em.” Tôi híp mắt, giống như trở lại trước kia, “Doãn Mạt kia, là một người bị hại bị tổ chức của ba em lừa gạt, chịu không nổi đả kích thì nghỉ học, em mới có thể mượn danh cô ấy.”
“Anh là mục tiêu đầu tiên của em, cũng là mục tiêu cuối cùng.” Ta cười nhẹ ra tiếng, trong tiếng cười kia tràn ngập lạnh nhạt, “Vẫn là không có kinh nghiệm, kỹ thuật lừa gạt không quá cao siêu, bị anh nhìn ra rồi.”
Hướng Dương cũng cúi đầu nở nụ cười, tôi nhìn góc nghiêng của anh, đầu ngón tay hơi lạnh.
Nếu có thể lừa gạt cả đời thì tốt rồi.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, có thể là sợ làm ồn đến đứa bé.
Từ khe cửa xuyên thấu qua ánh sáng chiếu vào trên mặt anh, cả người tản ra nồng đậm tình thương của người cha.
Tôi định thần lại, cũng nhẹ nhàng đi vào phòng, thấy một cô gái cao ráo, tri thức đang bên cạnh giường em bé.
Vợ anh rất xinh đẹp, lông mày đậm, mắt to, môi đỏ, ít nhất cũng rất hợp với anh.
Tôi thu hết cảm xúc và mỉm cười lịch sự với vợ anh.
“Di Thanh, lại đây, anh muốn giới thiệu với em.” Anh kéo tay vợ, cùng cô gái mười ngón nắm chặt.
Bàn tay kia chỉ về phía tôi, thanh âm rất nhẹ, “Đây chính là bạn cũ mà anh đã nói với em, Hứa Nam Thiên”
Tôi dừng lại một chút, không nghĩ tới anh lại giới thiệu tôi như vậy, tôi cũng chủ động vươn tay, “Chào chị!”
“Ừm! Xin chào Nam Thiên” Vợ anh ấy cũng bắt tay tôi một cách thân thiết không kém, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, “Tôi là Trương Di Thanh.”
[Oa~]
Một tiếng trẻ con khóc nỉ non thu hút sự chú ý của chúng tôi, tôi đứng ở bên giường nhìn hai vợ chồng bọn họ dỗ con, trong lòng có chút chua xót.
Từ khi tôi sinh ra, hình như chưa từng thấy qua tình cảnh người một nhà đoàn viên hạnh phúc như vậy.
Tôi luôn cảm thấy trong ánh mắt Hướng Dương nhìn về phía vợ anh tràn ngập quan tâm, vợ anh nhìn anh cũng đầy lưu luyến.
Anh ấy có thể sống hạnh phúc, cũng là rất tốt rồi.
Tôi chợt nhận ra rằng mình có đem theo quà để tặng.
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc vòng vàng thật nhỏ bọc bằng vải đỏ, đó là ông bà nội để lại cho tôi.
Điều duy nhất có thể sưởi ấm tuổi thơ của tôi là được mẹ liều chết bảo vệ.
Bà nói, bà không thể để lại cho con gái bà cái gì, vòng tay vàng này chính là của hồi môn duy nhất, cũng tưởng niệm duy nhất.
“À, chiếc vòng tay này là của tôi từ khi còn nhỏ, có hơi cũ, nhưng tôi đã đến tiệm vàng để lau chùi nó”
Tôi cúi đầu nhìn, có chút không nỡ, lúc trước khi mẹ bệnh nặng tôi cũng không nghĩ tới chuyện bán nó.
Nhưng sau này tôi cũng không biết để lại cho ai, nên tặng cho con của anh vậy.
“Một gam không lớn cũng không đáng tiền, nhưng cũng là tâm ý của tôi, mong hai người không ghét bỏ.”
Giọng nói của vợ anh rất dịu dàng, nụ cười của cô ấy cũng ôn nhu, “Em đã đến mừng sinh nhật con gái của bọn chị, bọn chị cảm ơn còn không hết mà”
Tôi cảm kích nhìn Hướng Dương, giống như cả thế giới đều không biết lúc trước tôi là một nữ lừa đảo.
Cảm ơn anh ấy đã cho tôi phẩm giá.
“Lại đây, bảo bối, cô mang vòng tay cho con”
Vành mắt tôi đỏ lên, đi lên phía trước, đeo vòng tay vào cổ tay con gái anh.
Tôi là dì của con anh ấy, với tôi thế là đủ rồi.
Đêm đó, tôi có một giấc mơ rất dài.
Tôi mơ thấy mình trở lại tuổi hai mươi xa xôi đó.
Hắn tựa như ngày đó không có báo trước lao ra, đứng ở trước mặt tôi lớn tiếng chất vấn, “Từ Nam Thiên, em có muốn cùng tôi rời đi hay không?”
Tim tôi vẫn đập thình thịch như lúc trước, nhưng lại dũng cảm hơn.
“Em đồng ý!”
Cảm tính của tôi vượt qua lý trí, có lẽ là bởi vì sở thích bao quát của tôi không có ý nghĩa gì.
Mặc dù tôi cái gì cũng không có, không biết ngoại ngữ, không có sở trường, không có lý trí, nhưng mà, tôi vẫn muốn điên một lần.
Bả vai Hướng Dương run lên, khóc còn dữ dội hơn cả trong trí nhớ của tôi.
Anh tiến lên ôm bả vai tôi, ở trong lòng tôi nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt làm ướt bả vai tôi.
Tôi cũng ôm lấy anh, vòng tay anh rất ấm áp, cảm giác đó đặc biệt chân thật, giống như là sự thật vậy.
Anh ấy cho mẹ tôi tiền khám bệnh, cùng tôi chăm sóc mẹ cho đến khi tình trạng của mẹ tôi chuyển biến tốt mới dẫn tôi đi thành phố khác.
Cho đến khi bố mẹ anh ấy chấp nhận tôi, chúng tôi mới cùng nhau trở lại thành phố A.
Hai năm sau, trong một khách sạn, chúng tôi tiến hành một bữa tiệc long trọng.
Đó là lễ mừng đầy tháng của con chúng tôi.
Toàn bộ danh môn vọng tộc của thành phố A đều đến, anh đứng ở cửa khách sạn nghênh đón khách khứa, tôi ở trong phòng chăm sóc đứa nhỏ.
Cứ nửa tiếng anh lại lẻn vào.
“Sao anh lại tới nữa!” Tôi oán giận anh, vội vàng cúi đầu chăm sóc đứa bé, “tiếng mở cửa đánh thức con rồi nè.”
Hướng Dương nhún vai, mặt dày mày dạn chen chúc ngồi xuống bên cạnh tôi, “Cũng không trách được, ai bảo anh dính vợ mình quá.”
Tôi cười nhẹ một tiếng, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái.
Anh giúp tôi bóp vai, giọng nói dịu dàng, “Có mệt không?”
nhìn anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mũm mĩm của con trai mình, cảm nhận được một dòng điện ấm áp dâng lên trong lòng.
Tôi tựa đầu vào vai anh ấy, anh ngả người ra sau, đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau.
Hóa ra cảm giác như ở nhà thật tuyệt. Hóa ra ở bên cạnh anh lại tốt như vậy.