Hối Tiếc Thời Thanh Xuân - Chương 3
5.
Sau đó, tôi cũng cảm nhận được lợi ích của việc có người yêu.
Ở tầng dưới ký túc xá, Hướng Dương cầm đồ ăn vặt và hoa quả kiên nhẫn chờ, thấy tôi cũng chỉ ngoan ngoãn muốn được hôn.
Tôi bước trở lại ký túc xá, đứng ở bệ cửa sổ ký túc xá, nhìn tầng dưới trống rỗng, rồi nhìn lại những túi thức ăn lớn nhỏ chồng chất suốt mấy ngày và rơi vào trầm tư.
Anh ta thực sự là một người bạn trai tốt, đủ tư cách còn đầy ấm áp.
“Alo.” Hướng Dương cười nhẹ hai tiếng, trong giọng nói mang theo trầm thấp mê muội đến mơ hồ, “chào buổi sáng”
“À chào buổi sáng.” Tôi nhận được cuộc gọi của anh, lập tức ngồi dậy, đầu óc tỉnh táo trở lại nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng dễ thương.
Quả nhiên, anh nghe được giọng nói của tôi lại cười nhẹ hai tiếng, ngữ khí trầm thấp lại mang theo một tia cưng chiều: “Cô nhóc lười biếng”
“Không phải!” Mặt tôi không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói vẫn làm nũng.
“Bảo bối, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi!” Giọng nói của Hướng Dương vang lên, mang theo mê hoặc không thể cự tuyệt.
Tôi nghiêm túc sửa soạn và trang điểm nhàn nhạt.
Bởi vì muốn đi công viên trò chơi, tôi từ bỏ ý nghĩ mặc váy nhỏ, thay bằng một cái quần dài, cũng đem thân hình thật tốt của mình lộ ra.
Đôi khi, một làn da đẹp thực sự có thể làm được rất nhiều chuyện.
Tôi tính toán thời gian, mỉm cười thong thả bước ra khỏi tòa nhà, đẩy cửa ra, làm ra bộ dạng thở gấp gáp, trông rất lo lắng và mong chờ.
Sau khi nhìn thấy anh ta, lại giả vờ rất bình tĩnh, từng bước từng bước đi về phía anh.
Hướng Dương giống như đã nhìn thấu tâm tư của tôi, anh ta quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt cất giấu ý cười và kinh ngạc mà có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
“Bảo bối hôm nay thật xinh đẹp.” Anh ấy nắm lấy tay tôi và đan những ngón tay của chúng tôi lại với nhau.
Tôi vuốt lọn tóc bên tai, cụp mắt xuống và đi theo anh.
Anh không đưa tôi đi xa lắm, xe của anh ấy đỗ ở con đường cạnh khu ký túc xá.
Biển số xe năm tám gần như chính là ký hiệu của Hướng Dương trong trường học, viền xe đen đến mức như sắp nhấn chìm tôi.
Tài xế bước xuống xe, kính cẩn gật đầu với Tương Dương rồi mở cửa.
Trong khoảng thời gian này, tôi cứ nắm chặt tay Hướng Dương, có chút luống cuống.
Hướng Dương mím môi mỉm cười, chạm vào đầu tôi, nhẹ nhàng giúp tôi bước vào xe, rồi ngồi vào chỗ của mình.
“Không sao đâu, đó là tài xế mà bố cho anh.” Hướng Dương vẻ mặt bình tĩnh, kéo tôi vào lòng, hôn lên trán tôi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên nhìn anh nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau, trong lòng có cảm giác gì đó khó hiểu và kỳ lạ.
Tại cổng vào khu vui chơi, những chiếc xe sang phiên bản giới hạn vẫn rất được ưa chuộng.
Hướng Dương kéo tay tôi nghênh ngang từ lối đi VIP đi vào,, tôi cảm thấy vô số ánh mắt ghen tị đang tập trung trên người mình.
Nghe câu nói quen thuộc giữa cô nhân viên bán vé xinh đẹp và anh ta, trong lòng tôi có chút khinh thường.
Đầu tiên, anh ấy đưa tôi đi chơi vòng quay ngựa gỗ.
Hai con ngựa chúng tôi đang cưỡi có cùng nhịp, anh ấy giơ máy ảnh lên chụp cho tôi, khi tìm góc, tôi có thể cảm nhận được anh ấy rất chuyên nghiệp.
Không cần đoán cũng biết, Hướng đại thiếu gặp vô số người, loại chụp ảnh đơn giản này lại càng dễ như trở bàn tay.
Sau khi chơi đu quay, anh ấy đưa tôi đến ngôi nhà ma ám.
Tôi vô cảm nắm lấy tay áo anh, nhẹ nhàng tỏ ra yếu đuối.
“A~ Em có hơi sợ”
“Hướng Dương, anh có thể bảo vệ em không?”
Những lời nói và hành động này, đối với Hướng Dương mà nói rất hưởng thụ, anh siết chặt cánh tay ôm eo tôi, dùng một loại tư thế muốn bảo vệ ôm tôi vào trong ngực.
6.
Tối hôm đó chúng tôi ăn tối với bạn bè của anh ta.
Trong bữa ăn, anh ta cứ nắm tay tôi mãi.
Tôi có thể cảm thấy toàn bộ sự chú ý của anh ta đều dành cho tôi.
Tôi cũng thấy những người anh em tốt của anh ta ngồi thành vòng tròn, thỉnh thoảng tỏ ra hoài nghi và khinh thường.
Tôi cảm thấy thời cơ đã đến.
Hôm đó, sau khi nghe lớp phổ thông, tôi bước ra khỏi phòng học thì thấy anh ta đang tựa lưng vào ghế đợi tôi tan học.
Trong lòng tôi có chút rung động, chớp chớp mắt, bên cạnh có một cô bé cầm chiếc bánh nhỏ đi về phía anh.
Tôi cười khẽ một tiếng, xoay người dựa vào tường lớp học, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Hướng… Hướng tiền bối, em đã thích anh từ lâu rồi, anh có thể cho em một cơ hội được không?” Cô gái đỏ mặt, giọng nói có vẻ lo lắng.
Hướng Dương dừng lại và nhún vai bất lực, “Tôi ở đây để đợi bạn gái!”
“À… ra vậy!” Cô gái sắc mặt trắng xanh, xấu hổ bỏ chạy, “Xin lỗi tiền bối.”
Tôi cúi đầu, cười nhẹ, sau đó thu lại biểu tình của mình và bước ra ngoài.
“Sao em tan muộn thế?” Hướng Dương mỉm cười đi về phía tôi, chủ động xách túi cho tôi.
Đây là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau trong tòa nhà giảng dạy.
“Nếu em ra sớm, chẳng phải sẽ làm hỏng sự kiện quan trọng của Hướng thiếu gia sao?”
Hướng Dương trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng sau đó lại nở nụ cười rạng rỡ: “Bảo bối của chúng ta không ghen mới là chuyện lớn!”
7.
Trong hai tuần tiếp theo, mối quan hệ của chúng tôi tiếp tục phát triển.
Hướng Dương càng dính lấy tôi hơn, anh ấy sẽ không bao giờ đi đâu nếu không có tôi.
Tối hôm đó, hai chúng tôi đang đi dạo trên sân chơi thì một cô gái đeo khẩu trang vội vàng nhét một tờ giấy vào tay tôi.
“Hả?” Tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nhuộm đỏ máu, trong lòng kinh ngạc.
“Cái gì vậy?” Hướng Dương tò mò ngó sang nhìn, gấp gáp hỏi: “Là máu à?”
“Tay em không sao chứ?”
Tôi nhanh chóng vo tròn tờ giấy lại, giấu nó ra sau lưng và gượng cười với anh ta, “Không sao, không sao đâu.”
“Có chuyện gì thế?” Nhìn thấy hốc mắt tôi đỏ lên, Hướng Dương lập tức cảm thấy sự việc nghiêm trọng, nhìn thẳng vào tôi.
“Không sao đâu, em có thể tự giải quyết được.” Câu nói của tôi đứt đoạn, ẩn chứa một sự run rẩy khó nhận thấy.
Thấy vậy, anh xoay tôi lại đứng đối diện với anh và nói với ngữ khí rất nghiêm túc: “Nếu em tự giải quyết được thì bạn trai như anh có ích gì! “
Mắt tôi ngấn lệ, khó khăn mở miệng, “Là chuyện trong nhà em”
“Làm sao vậy”
“Người sinh ra em lấy em làm vật đánh cược!”
Lời nói nhẹ nhàng như vậy, trong mắt Hướng Dương đã hiện lên vẻ khó tin.
Tôi nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng bồn chồn, “Kể từ tuần trước, đã có người liên tục nhét cho em những tờ giấy đe dọa đẫm máu như vậy.”
“Em…em sợ quá!”
Hướng Dương hít sâu, ánh mắt có chút lảng tránh, “Không sao đâu, để anh xem họ viết gì?”
Hướng Dương mở tờ giấy ra, bên trong viết bằng dòng chữ đỏ như máu, “Đưa 300,000 hoặc tự bán thân!”
Hướng Dương nheo mắt lại và nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
Tim tôi đập nhanh, tôi giật lại tờ giấy, “Em…em sẽ tự mình tìm cách trước”
Hướng Dương vẻ mặt nghiêm túc, đút hai tay vào túi, trong mắt có vẻ thờ ơ nói: “Tìm cách như thế nào? Cho bọn họ 300.000 hay bán mình”
“Em…” Tôi không trả lời được và bất lực nhìn anh.
“Vậy thì tự nghĩ cách đi!” Hướng Dương bình tĩnh nói, quay người bỏ đi không chút lưu tình.
Tôi nhìn bóng lưng anh, cuộn tờ giấy lại trong tay rồi giữ chặt trong lòng bàn tay.