Hối Tiếc Thời Thanh Xuân - Chương 2
4.
Đôi khi, buổi tối chúng tôi cũng sẽ cùng nhau chơi bóng xong đi ăn khuya.
“Cậu muốn uống gì?” Tôi đứng trước quầy nhìn dãy đồ uống rực rỡ rồi lên tiếng hỏi anh.
“Cậu muốn mời tôi hả?” Nụ cười trên môi Hướng Dương không hề phai nhạt, anh ta nhìn thẳng vào tôi với giọng điệu trêu đùa nói: “Vậy ngày mai cậu ra sân có thể đưa nó cho tôi được không.”
Tôi phồng má, tim đập thình thịch, không chịu được ánh mắt say đắm và khuôn mặt đẹp trai vừa dễ thương vừa quyến rũ của anh ta, cũng nhìn thấy những tâm tư nhỏ nhen của anh, chớp chớp đôi mắt to, hơi đỏ mặt gật đầu.
Anh ta nhìn phản ứng của tôi và mỉm cười với vẻ hài lòng.
Cứ như vậy, tôi cảm thấy bầu không khí mơ hồ giữa chúng tôi không ngừng nóng lên, chúng tôi ngày càng liên lạc thường xuyên hơn trên WeChat.
Một ngày nọ, tôi phàn nàn với anh rằng giáo viên giao quá nhiều bài tập, cũng không nghĩ tới lên đại học, tôi vẫn không làm xong bài tập và phải ở lại thư viện.
Anh ấy an ủi tôi nói điều này là bình thường, chờ sau khi tôi trở về nhớ báo bình an với anh.
Đi từ thư viện trường đại học A đến ký túc xá nữ sinh kỳ thật sẽ không đi qua sân thể dục, tôi đội mũ, đeo khẩu trang đứng ngoài lan can sắt từ xa nhìn anh.
Anh ta đang đứng cạnh một cô gái khác, tươi cười và chỉ dẫn cho cô ấy giống như lúc hướng dẫn cho tôi.
Cô gái rất xinh đẹp, xung quanh đôi mắt to là một mảnh sáng, lộ ra cả người vừa tinh xảo lại điềm đạm đáng yêu.
Chẳng qua, cô gái đã ném trượt mười lần và bĩu môi bất bình.
Tôi cũng có thể cảm nhận được nụ cười trên miệng Hướng Dương đã nhạt đi, trong mắt hiện lên vẻ bất lực.
Tôi nheo mắt, trong lòng có một cảm giác khó tả, quay người rời đi mà không nhìn quá lâu.
Sau đó chúng tôi vẫn giữ liên lạc như trước, khi anh ta thi đấu sẽ rủ tôi đến cổ vũ, đó là lần đầu tiên sau đêm hôm đó anh ta gọi tôi ra ngoài.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi bắt gặp anh đi cùng một cô gái khác.
Tôi đứng trước quầy do dự một lúc lâu, mua hai mươi chai Gatorade, cho vào hai cái túi lớn và đi bộ đến sân vận động một cách khó khăn.
Anh ấy nhìn thấy tôi từ xa, vội vàng dừng trận đấu và chạy về phía tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Sao cậu mua nhiều đồ uống như vậy?” Hướng Dương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cầm lấy túi.
Tôi hơi hụt hơi nhưng vẫn mỉm cười rạng rỡ và cảm thấy nhẹ nhõm, “Cảm ơn mọi người đã dạy tôi chơi bóng rổ lâu như vậy.”
“Tôi nghĩ mình có thể tự tập luyện được rồi.” Cảm giác được sắc mặt hắn có chút không đúng lắm, tôi kiễng chân lên nghịch ngợm nói: “Thầy Hướng, đồ đệ của thầy có thể tự mình gánh vác!”
Tôi không để ý đến anh ta nữa, nhiệt tình rót nước vào tay mọi người, cả đội hai bên tổng cộng có mười lăm người, bao gồm cả anh em anh ta đang ở bên ngoài xem trận đấu.
Mấy người anh em của anh ta trong mắt đều có cảm xúc không nói được rõ ràng, họ mỉm cười và nhận nước của tôi.
Tôi cũng lịch sự mỉm cười với họ, cầm túi đi tới trước mặt Hướng Dương, “Này, tôi biết cậu thích vị chanh.”
Năm chai còn lại là đồ uống có hương chanh mà tôi đặc biệt để lại.
Anh ta mỉm cười và nhận lấy, “Không cần khách sáo với chúng tôi như vậy.”
Tôi thản nhiên mỉm cười, kiếm cớ chưa viết xong báo cáo rồi rời đi, trước khi đi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt Hướng Dương đầy vẻ nghi ngờ.
Sau đó, chúng tôi vẫn liên lạc như thường lệ, chia sẻ với nhau những công việc thường ngày,ngoài việc xưng hô không thay đổi ra, tôi thậm chí còn cảm thấy chúng tôi chính là quan hệ yêu đương
Lúc này, đã gần một tháng trôi qua kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Tôi đứng một mình trên sân bóng rổ nhìn Hướng Dương lần lượt úp rổ, trong mắt có chút thiếu kiên nhẫn.
Khi nhìn thấy anh ta chạy về phía mình, tôi lại khôi phục ý cười đầy mắt.
Anh ta biết tôi từ chối liên hoan với bạn cùng phòng để đến sân bóng rổ tìm mình.
Lần nào anh ấy chủ động rủ tôi đi chơi cũng là tôi đến tìm anh ấy bất kể mưa nắng.
Có lẽ trong lòng anh thấy hơi áy náy, vẻ mặt có chút ngại ngùng, “Tiểu Mạt, lát nữa chúng ta đi ăn tối nhé!”
Tôi gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía hắn hiện ra vẻ ủy khuất, lộ ra sự yếu đuối.
Đúng như dự đoán, trong mắt anh ta cũng xuất hiện sự thương tiếc, anh ta bước tới và xoa đầu tôi.
Đúng như tôi nghĩ, anh ta đã tỏ tình tại bàn ăn chỉ có hai chúng tôi.
“Cậu có dự định có bạn trai chưa?” Anh cụp mắt xuống dùng đũa gắp lên xuống cùng một sợi mì.
Hơi thở của tôi bỗng trở nên gấp gáp, tôi mím môi, má đỏ bừng trong giây lát, tôi gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng
“Cậu thích mẫu con trai như thế nào?” Hướng Dương không chút ngập ngừng, hỏi.
“Nhìn thuận mắt” Tôi ngước mắt nhìn anh ta, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói được điều gì đó.
“Ồ!” Hướng Dương nhướng mày, rướn người về phía trước, ngập ngừng hai lần, “Vậy cậu cảm thấy tôi có thuận mắt cậu không?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu có chút xấu hổ.
“Hả?” Hướng Dương nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tôi không thể né tránh được, khẽ cười: “Cậu nói đi!”
“Cũng có” Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống để tránh tầm nhìn của anh ta.
“Có phải không?” Hướng Dương cắn môi, “Vậy để tôi làm bạn trai của cậu đi!”
“Tôi…” Tôi đặt đũa xuống và nhìn anh ta một cách nghiêm túc.
Ngay khi nhìn thấy phản ứng của tôi, anh ấy cũng thu lại nụ cười ranh mãnh. lưu manh không đứng đắn kia.
“Cậu nghiêm túc chứ?”
“Ừm…có.”
“Vậy được rồi!” Tôi không nhịn được cười thật tươi, nhìn anh với ánh mắt trìu mến và ngọt ngào nói: “Bạn trai”
Tôi nghĩ rằng mình là một thiếu nữ bộ dạng ưa nhìn, ít nhất đó là những gì người khác đã nói về tôi từ khi còn nhỏ.
Trong mắt nhiều bạn nam, tôi có thể là đối tượng tưởng tượng về tình đầu của họ.
Ngay cả đối với anh ta, người mỗi ngày đều quanh quẩn bên những nữ sinh xinh đẹp, đôi mắt hoa đào cũng lóe lên vẻ ngượng ngùng cùng vui mừng mà chính anh ta cũng chưa bao giờ để ý đến.
Anh ta chớp mắt, ngay sau đó, đôi mắt khôi phục lại dáng vẻ ban đầu và hưng phấn mỉm cười.
Tôi tiếp tục gắp mì với vẻ mặt ngượng ngùng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn chiếc điện thoại di động úp xuống trên bàn của anh, khóe miệng cong lên.
Kể từ đó, tôi luôn coi anh ta là mối tình đầu đặc biệt của mình, mà anh cũng là người tỉ mỉ và ân cần.
Nhưng phạm vi tiếp xúc của chúng tôi chỉ giới hạn ở sân chơi, rất ít người biết chúng tôi yêu nhau.
Buổi tối hôm anh ta tỏ tình thành công, anh ta đưa tôi về ký túc xá, trên đường đi chúng tôi càng ngày càng thân thiết.
Tôi cũng có thể cảm nhận được bàn tay anh ấy đang nhẹ nhàng chạm vào tay tôi.
Tôi cũng dùng ngón tay móc vào tay anh ta rồi nhanh chóng rút tay lại.
Anh ta cảm nhận được, quay đầu nhìn tôi rồi mạnh mẽ kéo tay tôi lại, đan chặt các ngón tay anh vào tay tôi
Tôi ngượng ngùng mỉm cười và cúi đầu xuống.
Khi chúng tôi đến cửa ký túc xá, anh ta kéo tôi lại khi tôi chuẩn bị bước vào tòa nhà, ôm tôi vào lòng.
Tôi cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả vào tai mình, khiến tôi rùng mình.
“Chúc ngủ ngon, bạn gái!”