Hối Tiếc Muộn Màng - Chương 3
8
Cho đến đêm khuya, Tống Chí Thành mới uống đến say khướt trở về.
Tôi cái gì cũng không hỏi, gian nan từ trên giường bò dậy đi vào phòng bếp nấu canh giải rượu cho hắn.
Trên vai trĩu xuống, Tống Chí Thành từ sau lưng ôm lấy tôi.
“Nhiễm Nhiễm, có em thật tốt……”
Hắn thấp giọng thì thào.
Tôi nhất thời hiểu được.
Tống Chí Thành không biết bao nhiêu lần từ trên người tôi thấy được bóng dáng của chị ấy.
Lúc hai người bọn họ mới vừa làm quen, Tống Chí Thành vừa tiếp xúc với việc làm ăn của Tống gia thường xuyên phải xã giao đến khuya.
Ban ngày chị tôi làm việc ở khách sạn, mặc kệ hắn trở về muộn thế nào, không màn mệt mỏi và buồn ngủ, xuống giường nấu cho hắn một chén canh giải rượu nóng.
Tôi nhẹ nhàng đỡ hắn lên sô pha, trả lại thẻ ngân hàng dùng để phá thai cho hắn.
“Anh Tống, anh cũng biết, em ở cùng với anh, cho tới bây giờ cũng không phải vì tiền.”
Những năm gần đây, Tống Chí Thành mua cho tôi không ít túi xách trang sức, tôi cũng không từ chối, nhưng đều đặt ở trong ngăn tủ để bám cả bụi, ngày thường cũng chưa từng đeo.
Ngay cả căn nhà này cũng là Tống Chí Thành tìm mọi cách yêu cầu, tôi mới dọn vào.
Tống Chí Thành tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn đặt đầu lên đùi tôi giọng nói chua chát.
“Xin lỗi, bảo bối, là tôi phụ lòng cô.”
“Tôi không muốn kết hôn với Lâm Thù nhưng không có cách, việc làm ăn của Tống gia cần cô ấy.”
Nhắc tới Lâm Thù, ánh mắt hắn trở nên mờ mịt.
“Chúng tôi…chúng tôi là thanh mai trúc mã, khi còn bé đặc biệt gọi tôi là A Thành, bọn tôi cùng đi học, tôi thích chơi bóng rổ, cô ấy liền đưa nước cho tôi, lớn tiếng cổ vũ cho tôi… Vì sao lại biến thành như vậy?”
“Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn là con cưng của trời tất cả mọi người đều kính trọng tôi, nâng đỡ tôi. Ngoại trừ Lâm Thù, không ít các cô gái đều tìm cách lấy lòng tôi.”
“Nhưng tôi biết, mấy người đó luôn miệng nói thích tôi, kỳ thật đều là yêu tiền của tôi, thân phận của tôi.”
Hắn dừng lại thật lâu: “Chỉ có một người, chỉ có cô ấy yêu con người tôi.”
“Trước kia tôi không bảo vệ được cô ấy cùng con của chúng tôi, hiện tại vẫn như thế.”
Hai mắt Tống Chí Thành đỏ bừng nắm tay tôi dán lên má giống như cần gấp một chỗ dựa.
“Nhiễm Nhiễm đã đi rồi, bảo bối, hiện tại tôi chỉ có cô.”
“Cô đừng đem lời của Lâm Thù để ở trong lòng, tôi không còn là tôi của ba năm trước, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô, đồng ý với tôi mãi mãi đừng rời khỏi tôi, được không?”
Hắn vì men say mà mông lung, giọng nói càng ngày càng nhỏ, không bao lâu liền chìm vào ngủ say.
Tôi nghiêm mặt không trả lời buông tay phải xuống bên cạnh chậm rãi siết chặt thành quyền.
Tất nhiên là không rồi.
Ngu ngốc.
9
Đêm trước khi Tống Chí Thành và Lâm Thù cử hành hôn lễ, tôi không từ mà biệt.
Kéo tất cả phương thức liên lạc của Tống Chí Thành vào danh sách đen, chỉ mang theo vài bộ quần áo tôi mua.
Sau đó xách hành lý gọi điện thoại cho Cố Gia Hành: “Lời anh nói lúc trước, còn tính không?”
Bên kia truyền đến tiếng cười sung sướng của hắn: “Báo vị trí, tôi đi đón cô.”
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên tôi cố gắng vịn vách tường ướt át.
“Tôi, tôi vừa mới sảy thai, nhẹ một chút.”
Cố Gia Hành nghe vậy xoa cái bụng bằng phẳng của tôi, nở nụ cười không rõ ý tứ.
“Trạng thái của cô, cũng không giống như vừa mới sảy thai.”
Lực của hắn không nhẹ mà nặng, giữa răng môi tôi tràn ra tiếng rên rỉ.
Cố Gia Hành lấy khăn tắm, lau khô tôi ôm ra ngoài: “Tiểu lừa đảo, rốt cuộc trong miệng cô câu nào là thật?”
Tôi sợ hãi cả kinh.
Cố Gia Hành không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hắn nhìn ra sơ hở.
Nhưng không sao.
Cho dù tôi thủ đoạn vụng về, hắn vẫn mắc câu không phải sao?
Tôi hít sâu một hơi: “Đúng, ngay từ đầu tôi đã cố ý tiếp cận anh.”
“Lần đầu tiên gặp nhau…”
Tôi nhìn vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Tôi rót rượu cho anh, thêm chút thuốc.”
“Tôi nếm ra rồi.”
Hắn không tức giận như trong tưởng tượng, Cố Gia Hành hứng thú hỏi tôi.
“So với cái này, tôi càng tò mò chính là cô rõ ràng không thích Tống Chí Thành, tại sao phải ở lại bên cạnh hắn ba năm?”
“Vì báo thù.”
“Vì ai?”
“Chị gái khác cha khác mẹ của tôi, Phó Nhiễm.”
Tôi và Phó Nhiễm không phải chị em ruột.
Ban đầu, tôi ghét chị ấy muốn chết.
Chị ấy lớn hơn tôi sáu tuổi, tôi không chịu gọi là chị, cố ý đối nghịch với chị ấy.
Chị ấy vừa quét nhà tôi liền cắn hạt dưa vứt ra sàn, bắt sâu lông đặt lên giường chị ấy, đắc ý với bộ dạng thất thanh, tiếng thét chói tai của chị ấy.
Năm bố mẹ chúng tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, Phó Nhiễm vừa thi đậu vào trường đại học trọng điểm ngoài tỉnh.
Ngay khi tôi nghĩ chị ấy sẽ bỏ tôi lại, cao chạy xa bay.
Chị ấy ném tờ giấy đỏ tươi vào thùng rác.
Sau đó sờ sờ đầu tôi: “Lê Lê đừng sợ, em còn có chị, chị sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”
Lúc ấy điều kiện kinh tế trong nhà căn bản không đủ để hai người cùng đi học, Phó Nhiễm không chút do dự để lại cơ hội này cho tôi.
Lúc đó tôi mười hai tuổi, ở trong lòng chị ấy khóc rống.
10
Tôi rơi vào trong hồi ức xa xôi.
Rất lâu sau tôi mới lấy lại tinh thần.
Tôi hít hít cái mũi, lòng đầy căm phẫn mà mắng: “Phú nhị đại thì hay lắm sao? Đại tiểu thư cái gì chứ? Sinh mạng của chị tôi không phải là mạng người sao?”
Hai mắt tôi đẫm lệ, nhẹ nhàng dán lên thân hình to lớn của Cố Gia Hành: “Làm sao bây giờ, bây giờ tôi không còn gì nữa…”
Hắn thản nhiên nhìn tôi, không có động tác gì.
Tôi len lén ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với biểu tình cười như không cười của hắn.
Giống như hắn đã sớm nhìn thấu hết thảy, làm cho trong lòng tôi căng thẳng.
“Cô còn đang diễn.” Cố Gia Hành một câu liền vạch trần tôi.
Ngay lập tức tôi hiểu ra.
Cố Gia Hành và Tống Chí Thành không giống nhau, chiêu tỏ ra đáng thương chưa chắc đã có tác dụng với hắn.
Tôi cắn chặt răng hàm sau bất đắc dĩ lấy ra át chủ bài.
Trên tay tôi có chứng cứ phạm tội mấy năm nay Tống Chí Thành rửa tiền, đút lót.
“Chẳng lẽ anh không muốn thâu tóm Tống thị này sao?”
Ánh mắt Cố Gia Hành lóe lên, hắn cúi người lại hôn tôi giữa lông mày có thêm phần ôn nhu lưu luyến.
“Bảo bối, rốt cuộc cũng nói đến điểm mấu chốt rồi.”
Tôi đưa tay với lấy quần áo rải rác bên giường: “Đừng gọi tôi như vậy.”
“Nếu sự tình đã nói rõ ra, quan hệ của chúng ta dừng ở đây.”
Khóe miệng Cố Gia Hành khẽ nhếch lên: “Cô cam lòng sao?”
Hắn động ngón tay, khiến cho tôi run rẩy: “Rõ ràng…… Cô cũng thoải mái.”
Tôi tức giận giãy dụa, nhưng không tránh được.
Tức giận thúc giục hắn: “Vậy anh nhanh lên một chút.”
“Nhanh không được……”
11
Tôi đã thỏa thuận với Cố Gia Hành.
Hắn cùng tôi diễn kịch, sau khi kế hoạch thành công tôi đem chứng cứ phạm tội của Tống Chí Thành giao cho hắn, để hắn cho tập đoàn Tống thị một chiêu cuối cùng.
Cố Gia Hành cực kỳ phách lối, lái Rolls Royce đưa tôi đi hóng gió, bao trọn rạp xem phim, thậm chí mua cho tôi một biệt thự ở khu vực tốt nhất thủ đô.
Không tới vài ngày, tin tức “Thái tử gia Bắc Kinh vì niềm vui mới vung tiền như rác” lan truyền nhanh chóng, thậm chí áp đảo nhiệt độ đám cưới của hai nhà Tống, Lâm.
Tống Chí Thành cũng thấy được những tin tức này.
Theo tôi được biết, cuộc sống sau khi kết hôn của hắn cũng không được như ý.
Những người đàn ông ở nước ngoài của Lâm Thù liên tiếp tìm tới cửa, Tống Chí Thành không chịu nổi phiền phức, tháng thứ hai sau khi kết hôn liền đề nghị ở riêng.
Lúc tôi vừa rời đi, hắn dùng tất cả quyền thế gần như lật tung thành phố.
Đàn ông mất đi mới hiểu được cái gì là quý trọng, đều là đồ đê tiện.
Sau khi biết được tôi và Cố Gia Hành ở cùng nhau, cả người Tống Chí Thành đều tức đến mức muốn nổ tung.
Hắn lái xe một ngày một đêm, tìm tới biệt thự Cố Gia Hành mua cho tôi.
Cố chấp nhìn tôi chằm chằm: “Tạ Lê, em còn nợ anh một đứa con.”
Giọng tôi rất nhạt: “Đó không phải là do anh bảo tôi phá sao?”
Gió thu hơi lạnh, thổi rối tóc tôi.
Cũng thổi lạnh trái tim Tống Chí Thành.
“Tống tổng, chuyện quá khứ tôi không truy cứu, chúng ta…… Mạnh ai nấy sống đi!”
Khóe mắt Tống Chí Thành đỏ lên, hắn gắt gao nắm chặt tay tôi không buông.
“Anh không đồng ý, Tạ Lê, anh chỉ có em……”
“Tống tổng không có vợ sao, muốn có con thì tự mình sinh đi!”
Cố Gia Hành nghe được động tĩnh đi tới, người đàn ông cao lớn anh tuấn bảo vệ bụng dưới hơi nhô lên của tôi, vết đỏ trên cổ hết sức chói mắt.
“Hay là nói…… Phương diện kia của anh không được tốt lắm?”
“Hai người…… Tạ Lê em mang thai?” Tống Chí Thành vẻ mặt không dám tin.
Tôi đưa tay xoa bụng, ánh mắt dịu dàng: “Ừ.”
Đầu ngón tay Tống Chí Thành chỉ vào tôi đều run rẩy, hắn hít sâu vài lần miễn cưỡng hồi phục tâm trạng.
“Cố Gia Hành, vậy anh muốn cưới cô ấy sao?”
Cố Gia Hành có chút buồn cười gật đầu: “Không bao lâu nữa, anh sẽ thấy tin chúng tôi đính hôn trên mạng.”
Cố Gia Hành quỳ một gối xuống đất đeo dép bông cho tôi, sườn mặt lạnh lùng tràn đầy nhu tình.
“Bên ngoài lạnh, em cũng không biết mặc nhiều một chút.”
Rồi lại lạnh lùng liếc về phía Tống Chí Thành: “Lê Lê đã mang thai con của tôi, tôi tự nhiên sẽ cho cô ấy mặc áo cưới, nghi thức nên có cũng sẽ có.”
Giọng Tống Chí Thành phát run.
“Nhưng cô ấy là đôi giày rách mà tôi không cần, anh thật sự nghĩ kỹ chưa, loại gia đình như chúng ta, kết hôn đương nhiên phải tìm người môn đăng hộ đối…”
Cố Gia Hành giật giật cổ tay, một quyền hung hăng đánh tới.
“Tống Chí Thành, đừng đem tôi cùng loại người thối nát như anh đánh đồng một loại, Lê Lê là người có máu có thịt, không phải mặc anh xoay như đồ vật!”
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn Tống Chí Thành, nói ra từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim Tống Chí Thành.
“Ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được, hôn nhân thì trở thành công cụ kiếm tiền, thật tội nghiệp!”
“Anh ngược lại cưới người môn đăng hộ đối, nhưng hiện tại anh hạnh phúc không?”
Tống Chí Thành nghiêng ngả lảo đảo đi xa.
Tôi lôi cái bụng giả ra ném vào lòng Cố Gia Hành: “Này, con của anh.”
“……”
“Cô lật mặt cũng quá nhanh, tôi còn chưa diễn đủ đâu!”