Hối Tiếc Muộn Màng - Chương 2
5
Nụ hôn kết thúc, hai chúng tôi đều thở hồng hộc.
Cố Gia Hành tựa cằm vào vai tôi, hơi thở nóng rực.
“Cô tên là gì? Nhìn cô có chút quen mắt……”
Tôi nắm cằm hắn uống rượu, híp mắt cười: “Cách bắt chuyện của anh quá quê mùa.”
“Ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ nói cho anh biết tên, được không?”
Trong quán bar ánh đèn mập mờ, ánh mắt Cố Gia Hành càng tối tăm, ngón tay thon dài vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của tôi.
“Cô to gan thật.”
Nhìn nhau thật lâu, ngay khi lòng tôi rối bời, hối hận chiêu này quá mức mạo hiểm.
“Vậy thì…… Như cô mong muốn.”
Hắn bất ngờ khiến tôi không kịp đề phòng ôm ngang tôi, tiếng cười từ lồng ngực khiến tôi hơi kinh ngạc.
Gần đó có một khách sạn năm sao vẫn là của Cố thị.
Cố Gia Hành đi lên tầng cao nhất, vừa mới vào cửa phòng, hắn liền hôn môi tôi.
Vừa hung bạo vừa vội vã.
“…… Mở ra chút nữa.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đang nhiễm tình dục.
Tôi nhấc chân đạp vào bụng hắn: “Nghề này các anh không có quy chuẩn phục vụ sao?”
“Là lỗi của tôi.” Cố Gia Hành cười rồi dán lại vào người tôi.
Trần nhà theo động tác của tôi và hắn mà chuyển động lắc lư, trong lòng tôi nảy sinh suy nghĩ khác.
Nhất định Tống Chí Thành sẽ không nghĩ tới.
Mấy năm nay hắn cưng chiều tôi, mà tôi lại dùng chút thủ đoạn để bò lên giường người đàn ông khác có tiền có quyền hơn hắn.
Còn sai khiến hắn như nô lệ.
Một giờ sáng, Cố Gia Hành bị tiếng khóc của tôi đánh thức.
Hắn không mặc áo, cơ bụng tám múi đập vào mắt khiến tôi như muốn ngừng thở.
“Hối hận rồi à?”
Giọng nói hắn thốt lên: “Vị tiểu thư này, tiền thuê phòng còn chưa đưa, cô cũng không thể mặc váy vào liền rồi không nhận người chứ!”
Được lắm, người này còn biết diễn.
“Yên tâm đi, kim chủ của tôi có rất nhiều tiền.”
Tôi lau nước mắt: “… Chỉ là không yêu tôi.”
Cố Gia Hành nhướng mày có vẻ hứng thú.
“Kim chủ của cô là ai?”
“Thiếu gia nhà họ Tống có nói thì anh cũng không biết.”
Tôi lầm bầm: “Đàn ông các anh đều là đồ vô tâm, ngoài miệng nói mãi mãi đối tốt với tôi, quay đầu lại muốn cùng người khác kết hôn …”
Cố Gia Hành khẽ chậc một tiếng, còn muốn hỏi tiếp.
Tôi đã ăn mặc chỉnh tề lấy tất cả tiền mặt từ trong ví ra đặt ở đầu giường.
“Đây là tiền phòng, phòng tổng thống ở đây một đêm hơn tám ngàn.”
“Tôi đi trước, chuyện đêm nay tôi không hy vọng người thứ ba biết.”
Tôi không chút lưu luyến đứng dậy rời đi, phía sau truyền đến tiếng cười mắng của Cố Gia Hành.
“Ha, đây là lần đầu tiên tôi yêu đương lén lút với người khác……”
Thấy mục đích đã đạt được tôi nhịn không được nhếch khóe môi.
Tối nay tôi xem như đã để lại ấn tượng sâu sắc với Cố Gia Hành.
Ra khỏi khách sạn tôi bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ở trước cửa.
Lâm Thù?
Lúc này không phải cô ta đang ở cùng với Tống Chí Thành sao?
Chỉ thấy cô ta cùng một người đàn ông xa lạ lôi lôi kéo kéo, nhìn quanh bốn phía không thấy người lập tức hôn hít nồng cháy.
Tôi lẳng lặng nhìn trong chốc lát sau đó lặng lẽ rời đi.
Thì ra ở bên ngoài bao nuôi người khác không chỉ có một mình Tống Chí Thành!
Chuyện này thật thú vị nha.
6
Hôn lễ của Tống Chí Thành và Lâm Thù được định vào ngày mười lăm tháng sau, ngày tốt, rất thích hợp để lấy chồng.
Nhưng ngày kết hôn tới gần, quan hệ của hai người họ lại trở nên lạnh nhạt.
Vào một ngày, đã lâu không gặp đột nhiên Tống Chí Thành tới tìm tôi.
Hắn đưa cho tôi một chiếc túi mua tinh xảo: “Buổi tối có một bữa tiệc từ thiện, cô cùng tôi đi tham gia.”
Tôi thay chiếc váy đuôi cá màu đen kia, trang điểm xinh đẹp.
“Anh Tống, chuyện này có vẻ không tốt, dù sao cô Lâm đã về nước…”
Hành động này của Tống Chí Thành không khác gì tự tay vả vào mặt Lâm Thù.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Cô ấy rất bận, đoán chừng lúc này đang cùng bạn trai vui vẻ đây!”
Bạn trai? Nói như vậy Tống Chí Thành đã biết sự tồn tại của người đàn ông kia.
Tôi vừa khiếp sợ vì lòng người có tiền thật lớn, biết như vậy còn phải tiếp tục kết hôn.
Tôi một bên ôm eo Tống Chí Thành, đem mặt vùi ở ngực hắn, ôn nhu an ủi.
“Cô Lâm cũng thật là, người cô ấy không quý trọng, lại là người em đặt ở trên đầu trái tim.”
Tống Chí Thành nghe vậy lông mày liền giãn ra, hôn lên khóe môi tôi.
“Tạ Lê, may mà có cô.”
“Cô cũng không cần lo lắng, tôi và Lâm Thù là liên hôn thương mại, sau khi kết hôn cuộc sống của ai người nấy sống, tôi mãi mãi sẽ không vứt bỏ cô.”
“……”
Trong đại sảnh rực rỡ mọi người đang ăn uống linh đình, tôi cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, cùng Tống Chí Thành nói chuyện với người khác.
Sau đó lấy cớ đi trang điểm lại, trốn vào toilet.
Tôi đem hai tay bị hắn chạm vào rửa sạch dưới nước nhiều lần.
Lúc đi ra, có người đang dựa vào góc tường.
Hai tay tôi khoanh trước ngực, ngẩng cằm lên.
“Người có thể tham gia bữa tiệc này không giàu thì quý, không ngờ thiếu gia nhà giàu như anh còn có sở thích làm trai bao?”
Cố Gia Hành không chút để ý nở nụ cười, hắn vung cánh tay dài lên, tôi còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi ấm áp liền dán lên môi tôi.
“Khi nào thì gọi tôi một lần nữa?”
Tôi luống cuống, chỉ sợ bị người ta nhìn thấy, trở tay cho hắn một cái tát.
“Giao dịch của chúng ta đã kết thúc!”
Cố Gia Hành cũng không giận, ngược lại nắm lấy tay tôi nhéo nhéo.
“Tống Chí Thành có cái gì tốt.”
Người đàn ông ngũ quan tinh xảo, lộ ra ý cười.
“Đây là số của tôi, nghĩ thông suốt thì gọi cho tôi.”
Hắn để một tấm danh thiếp mạ vàng vào túi xách nhỏ tôi mang theo bên mình: “Tôi giàu hơn anh ta, còn đẹp trai hơn anh ta nữa.”
Tôi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lấy ra gương nhỏ tô lại son môi.
“…… Cố tổng?”
Tôi bỏ lại Cố Gia Hành chuẩn bị quay lại bữa tiệc, đã thấy Tống Chí Thành mang rượu đi sang bên này.
Trong đầu tôi vang lên tiếng chuông báo động, nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn.
“Em trang điểm lại xong rồi, sao anh lại tới đây?”
“Nghe nói Cố tổng ở đây, tôi tới kính một ly rượu.”
Hắn như thường lệ dắt tay tôi, có lẽ là không thấy được chuyện vừa rồi.
“Cố, Cố tổng?”
Tôi nhìn về phía Cố Gia Hành, trên mặt vừa đúng lúc là kinh ngạc.
Tống Chí Thành nâng ly với Cố Gia Hành, cười hòa giải: “Đây là bạn gái của tôi, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đã khiến anh chê cười.”
Vẻ mặt Cố Gia Hành nhàn nhạt: “Tống tổng nói quá lời rồi.”
Nhìn thấy năm ngón tay như ẩn như hiện trên gò má hắn, Tống Chí Thành nhíu mi.
“Xem ra Cố tổng cũng có người đẹp ở bên cạnh!”
“Ha, anh nói cái này.”
Ánh mắt Cố Gia Hành quét qua mặt tôi.
“Bị một con mèo không nghe lời làm cho bị thương.”
Ý vị hắn thâm trường nhìn về phía tôi: “Bạn gái của Tống tổng…”
Nhất thời tim tôi đập dồn dập.
Mẹ nó, tên này sẽ không nói lỡ miệng chứ?
Ai ngờ hắn chỉ để lại một câu “Eo rất nhỏ” rồi nghênh ngang rời đi.
Không sao.
Tôi chậm rãi thở ra một hơi.
Sắc mặt Tống Chí Thành khó coi siết chặt cổ tay tôi.
“Cố Gia Hành nổi tiếng thích chơi đùa, lần sau cô đừng mặc váy bó eo!”
Tôi ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, lặng lẽ liếc mắt xem thường.
7
Qua vài ngày, túi máu tôi nhờ người mua hộ đã đến.
Tôi ngâm mình trong nước lạnh một giờ trong bồn tắm cho đến khi mặt tôi trắng bệch và toàn thân run rẩy.
Máu đỏ sẫm chảy đầy đất, tôi chịu đựng thân thể khó chịu chụp mấy tấm ảnh gửi cho Tống Chí Thành.
“Anh Tống, anh là nhân vật có uy tín ở thành phố này, em sợ đi bệnh viện phá thai sẽ khiến người ta chê cười, cho nên mua thuốc ở nhà uống.”
“Em chảy rất nhiều máu, đau quá…”
Quả nhiên tin nhắn gửi đi không bao lâu, Tống Chí Thành gọi điện thoại tới.
“Tạ Lê, cô bị ngốc à?” Hắn nổi giận đùng đùng mà gọi tên của tôi: “Cô có biết thuốc phá thai có thể gây chết người không?”
Tôi khóc nức nở đang muốn nói cái gì đó làm sâu thêm sự áy náy của hắn.
Tiếng mở cửa vang lên, Lâm Thù hùng hổ xông vào.
“Tạ Lê, tiểu tiện nhân, cô cút ra đây cho tôi!”
Sao cô ta lại tới đây?
Trong nháy mắt, tôi đem điện thoại di động còn đang nói chuyện giấu ở trong ngăn kéo, sau đó cắn răng ngã vào trong vũng máu.
“Cô Lâm, đứa bé…… đứa bé tôi đã phá rồi.”
Tôi ôm bụng dưới, tóc rối bù chật vật biết bao nhiêu.
Lâm Thù bị một màn đẫm máu này dọa sợ, sự tức giận giảm đi vài phần.
“Coi như cô may mắn , đứa nhỏ này nếu không chết, người chết hôm nay sẽ là cô.”
Lửa giận không thể nói thành lời, dâng lên trong lồng ngực, tôi gắt gao cắn chặt đầu lưỡi, đau đớn làm cho tôi miễn cưỡng khống chế được chính mình, không nhào tới giết người phụ nữ tâm địa rắn rết này.
“Nhưng cô có tư cách gì khoa tay múa chân với tình cảm giữa tôi và A Thành?”
Lâm Thù hừ lạnh: “Tôi cảnh cáo cô, mặc kệ A Thành từng có bao nhiêu người phụ nữ, cùng anh ta kết hôn, người làm vợ cả đời chỉ có thể là tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi chảy nước mắt chất vấn: “Nhưng mà cô Lâm, mấy hôm trước, bọn săn ảnh còn chụp được cảnh cô gặp một người đàn ông xa lạ vào ban đêm – cô thật sự yêu anh Tống sao?”
“Anh Tống ở thời điểm tôi khó khăn nhất vươn tay giúp đỡ, tôi vẫn luôn cảm kích anh ấy, cho nên có thể xin cô đối xử tốt với anh ấy một chút, tốt hơn một chút được không?”
“Cô thì biết cái gì!”
Lâm Thù tức giận thở hổn hển , vừa đạp lên bụng tôi vừa nói: “Dựa vào cái gì mà anh ta có thể ở bên chơi bời bao nuôi người phụ nữ khác mà tôi lại không thể, lại phải tuân thủ mấy cái đạo đức phẩm chất gì đấy?”
“Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, tôi ở nước ngoài mấy năm nuôi không chỉ một người đàn ông, trước khi kết hôn còn ngủ với bao nhiêu người còn không biết?”
Cô ta nắm cằm tôi, cười lạnh liên tục.
“Cô là người thất thời, sau khi kết hôn tôi không muốn gặp lại cô, nếu không…”
Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh: “Cô Lâm yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hai người, tôi chân thành hy vọng cô và anh Tống sống hạnh phúc.”
Lâm Thù đi giày cao gót, kiêu ngạo bước đi.
Tôi lấy điện thoại ra, cuộc gọi đã cúp.
Trong lòng hiện lên một cảm giác thống khoái vặn vẹo.
Không biết Tống Chí Thành nghe được lời này, sẽ có tâm tình gì đây?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc chống đỡ không nổi cả người dựa vào vách tường trượt xuống.
Tôi che mặt, nước mắt từng giọt từng giọt từ khe ngón tay tràn ra.
Giống như một người điên vừa khóc vừa cười.
Chị, chị chờ một chút.
Sắp xong rồi.
Sắp xong rồi.