Hối Tiếc Muộn Màng - Chương 1
1
Đại tiểu thư của Lâm gia – Lâm Thù về nước nên mở tiệc chào mừng, Tống Chí Thành cố ý dẫn tôi cùng đi tham dự.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đắt đỏ ôm eo tôi, mỉm cười giới thiệu tôi với Lâm Thù.
“Đây là bạn gái anh, Tạ Lê.”
Bàn tay hắn đặt trên lưng tôi đột nhiên siết chặt lại, siết đến mức tôi không thể thở nổi.
Tôi gần như tin rằng sự tự hào của hắn về tôi là sự thật.
Lâm Thù mặc một chiếc váy dài màu vàng trắng, cười lên trông vô cùng xinh đẹp.
“A Thành à, cho dù anh muốn chọc giận em, cũng không cần tìm mặt hàng hạng ba này đâu.”
Đột nhiên cô ta giơ tay dùng sức cho tôi một cái tát.
“Cô là cái thá gì, mà cũng xứng đứng bên cạnh anh ấy?”
Lâm Thù lớn lên vừa xinh đẹp lại vừa có gia cảnh tốt, vì vậy hình thành nên tính cách ngang ngược không có phép tắc.
Cô ta cực kỳ ghen tị với những người phụ nữ ở bên cạnh Tống Chí Thành, những người phụ nữ đó hầu như đều từng bị cô ta đánh.
Tôi hốt hoảng ôm mặt rơi lệ.
“Anh Tống……”
Tôi níu lấy góc áo của Tống Chí Thành, làm đủ sắc thái đáng thương uất ức nên có của một nhân tình được bao nuôi.
Gương mặt của Tống Chí Thành trở nên căng thẳng: “Thù Thù, cô ấy là người của anh.”
Hắn và Lâm Thù từ nhỏ cùng nhau lớn lên, được coi là thanh mai trúc mã, Lâm Thù lại là con dâu mà Tống gia nhận định từ lâu.
Nhưng ba năm trước, trước khi hai người tổ chức lễ đính hôn, Lâm Thù đột nhiên không từ mà biệt.
Hôm nay gặp lại, trong lòng Tống Chí Thành đương nhiên vẫn còn tức giận.
“Cô ta là người của anh, vậy em là gì?”
Thái độ của Lâm Thù trở nên mềm dịu, rất tự nhiên đẩy tôi ra, khoác tay Tống Chí Thành.
“A Thành, vài năm không gặp, chẳng lẽ anh muốn bởi vì một người ngoài mà không để ý tình cảm hơn hai mươi năm của chúng ta sao?”
Thiên kim Lâm gia ra vẻ dịu dàng động lòng người, ấm ức bĩu môi.
Vừa làm nũng, vừa chủ động cúi đầu muốn làm hòa.
Tống Chí Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi, nắm tay cô ta trấn an.
“Chẳng qua là đồ chơi giết thời gian khi nhàm chán mà thôi, không xứng đáng xếp ngang hàng với em.”
Một câu nói làm cho trái tim của tôi như rơi vào hầm băng.
2
Lâm Thù nháy mắt, một giây sau mấy nam nữ trẻ tuổi vây quanh ngăn cách tôi với Tống Chí Thành.
Bọn họ đều là bạn tốt chơi chung với cả Tống Chí Thành và Lâm Thù, đều là thiếu gia tiểu thư trong giới hào môn, vốn không để tôi vào mắt.
“Khuôn mặt của cô Tạ đây, một nữ nhân như tôi nhìn vào cũng không nhịn được mà thương hại, không tránh khỏi khiến cho A Thành mê muội.”
“Theo tôi thấy, chắc là thủ đoạn trên giường của cô Tạ rất cao siêu!”
Bọn họ vừa nói vừa liếc nhìn nhau cười đến nghiêng ngả.
Có một thanh niên tóc màu đỏ mở chai rượu đưa cho tôi.
“Nghe nói cô Tạ trước kia là gái bán rượu ở KTV, hay là hôm nay để mấy người chúng tôi được lĩnh hội tửu lượng của cô một chút?”
Rượu whisky Fifty Shades của Ireland.
Tôi lắc đầu nhỏ giọng dứt khoát từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể uống rượu.”
“A Thành!”
Hắn hướng đến Tống Chí Thành ở bên kia hô một tiếng nói đùa giống như tỏ vẻ oán giận: “Cô Tạ không nể tình chúng ta rồi!”
Tôi ngẩng đầu, đụng phải tầm mắt của Tống Chí Thành cũng đang nhìn tới.
Hắn không vui nhíu mày: “Tạ Lê, bảo cô uống thì cứ uống đừng làm mọi người mất hứng.”
Tên tóc đỏ nhíu mày với tôi, trong mắt là vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Tôi hiểu, hắn đang thay Lâm Thù ra tay dạy dỗ tôi!
Tôi đẩy rượu ra: “Em thật sự không thể uống.”
Đi theo Tống Chí Thành ba năm tôi vẫn luôn tỏ ra nghe lời và hiểu chuyện.
Đây là lần đầu tiên tôi chống lại lời nói của hắn.
Lâm Thù ngồi trên đùi hắn miệng đỏ ửng, màu son thì loang lổ.
Mặt cô ta lộ ra vẻ khinh bỉ: “Chỉ là đồ vật cho người ta tìm niềm vui, thật sự coi mình là nhân vật lớn à.”
Thấy Tống Chí Thành sắp tức giận tôi liền đứng lên.
Lấy tờ giấy kết quả của bệnh viện ra, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Anh Tống, em mang thai rồi.”
“Em không muốn làm tổn hại tới đứa bé của chúng ta.”
3
Bầu không khí náo nhiệt đột nhiên trở nên im bặt, rất yên tĩnh.
Tống Chí Thành giật lấy tờ giấy kết quả lật qua lật lại xem.
Sau khi xác nhận không sai, hắn bóp cằm tôi, hung dữ nói: “Không thể nào, mỗi một lần chúng ta đều dùng biện pháp an toàn, trừ khi…”
“Trừ khi cô cố ý động tay động chân!”
Lâm Thù hít sâu một hơi dùng sức đẩy Tống Chí Thành ra.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, anh phong lưu em quản không được, nhưng nếu xuất hiện thêm một đứa con hoang, em tuyệt đối sẽ không để yên cho anh!”
Nhiều năm trôi qua, đôi vợ chồng chưa cưới này đã sớm thay đổi.
Tống Chí Thành ra ngoài phong lưu như vậy, thay người như thay áo, lúc mới đầu Lâm Thù còn náo loạn làm ầm ĩ lên cho tới bây giờ không còn như vậy nữa..
“Trước cô, cũng có một người phụ nữ không biết tốt xấu cố ý mang thai con của A Thành, vọng tưởng gả được vào Tống gia.”
Lâm Thù chậm rãi cười: “Cô biết tôi làm thế nào không?”
“Tôi tự tay làm cho cô ta sảy thai, sau đó khi máu cô ta chảy đầy xuống đất, không còn sức lực phản kháng, tìm đến mười mấy tên côn đồ…”
“Đủ rồi!”
Trán Tống Chí Thành nổi gân xanh dường như không muốn nhớ lại chuyện đó.
“Chuyện quá khứ, không được nhắc lại!”
Hắn kéo cổ tay tôi đi ra ngoài: “Đứa bé này anh sẽ xử lý, tuyệt đối không ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của hai nhà.”
Tôi cúi đầu đi theo, mái tóc rơi xuống hai bên che khuất nụ cười của tôi.
“Chị, chị xem.”
“Buồn cười biết bao, Tống Chí Thành lại cảm thấy áy náy với cái chết của chị.”
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó.
Vệ sĩ của Lâm gia xông vào phòng trọ nhỏ hẹp, không nói lời nào liền trói chị gái tôi bắt đi.
Tôi bắt xe chạy tới biệt thự Lâm gia, giữa phòng khách to như vậy người phụ nữ giống như búp bê vải rách yên tĩnh nằm ở nơi đó.
Nhiều máu quá!
Tôi chưa từng thấy nhiều máu như vậy trong đời.
Người gây chuyện là Lâm Thù còn đang chửi ầm lên: “Tiểu tiện nhân, đây là kết cục của việc cô dụ dỗ người đàn ông của tôi!”
Nhưng rõ ràng là Tống Chí Thành lừa gạt chị tôi trước.
Vị thiếu gia này ăn chán sơn hào hải vị, muốn đổi chút thức ăn thanh đạm để nếm thử.
Hắn một chữ cũng không đề cập tới việc chính mình đã có vị hôn thê, mãnh liệt theo đuổi chị của tôi.
Đêm đó.
Cũng là hắn ham hưởng lạc, không dùng biện pháp.
Ngày thứ năm sau khi chị tôi chết, Lâm Thù trốn ra nước ngoài, tôi bỏ học đi tới KTV làm việc.
Ngoài cửa toilet, không cẩn thận đụng phải Tống Chí Thành.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn nhìn thấy rõ ràng mặt tôi.
Khuôn mặt tôi và chị của tôi, có ba phần giống nhau.
4
Tống Chí Thành dẫn tôi về một căn chung cư đứng tên của hắn.
Cửa thang máy còn chưa đóng lại hắn đã vội vã hôn tôi.
“Nhiễm Nhiễm……”
Phó Nhiễm là tên của chị gái tôi.
Tôi dịu dàng thở dốc: “Anh Tống, còn chưa quá ba tháng…”
Tựa như bị dội một chậu nước lạnh, trông Tống Chí Thành tỉnh táo lên hẳn .
Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn tôi: “Việc đứa nhỏ này làm sao mà có, tôi tạm thời không truy cứu, nhưng cô sẽ không thật sự cho rằng… nó có thể sinh ra chứ?”
Tôi cắn môi dưới, can đảm đối diện với hắn.
“Anh Tống, anh biết em chưa từng nghĩ tới việc được gả cho anh.”
“Lúc trước là anh cứu em ra khỏi KTV, em yêu anh, muốn sinh con cho anh, không có suy nghĩ gì hơn.”
“Nếu như mọi người đều cho rằng em có ý đồ khác…”
Hai tay tôi đan vào nhau che chở bụng, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy em đi ngay bây giờ, một mình em cũng có thể nuôi nấng con của chúng ta thành người.”
Tống Chí Thành kéo tôi vào lòng hắn, nghiến răng nghiến lợi hôn lên mặt tôi một cái.
“Đừng nghĩ đến việc bỏ đi, cô là người của tôi, còn có thể đi đến đâu?”
Tôi hít hít mũi, dùng sức ôm lấy hắn: “Em cũng không muốn xa anh.”
Tống Chí Thành than nhẹ một tiếng, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
“Ngoan ngoãn, hôn lễ của tôi và Thù Thù sắp tới, đứa nhỏ này không giữ được.”
“Phá bỏ nó, tôi coi như việc này chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn giống như trước.”
Tôi còn muốn nói tiếp, hắn lại không chút lưu luyến bỏ tôi lại mà đi.
“Gần đây tôi phải chuẩn bị hôn lễ, cô phá thai xong thì ở đây tĩnh dưỡng, đừng chạy lung tung.”
Tống Chí Thành đi dỗ dành Lâm Thù.
Còn mang theo cái hộp nhỏ trên tủ đầu giường.
Hai người đều đã trưởng thành, Lâm Thù lần này trở về là vì để kết hôn với hắn.
Màn đêm buông xuống, xa cách lâu ngày khi gặp lại bọn họ sẽ làm những gì không cần nói cũng biết.
Tôi nhìn theo xe của hắn đi xa dần.
Sau đó thay váy ngắn nóng bỏng đi tới một quán bar gần đó nhảy nhót.
Đứa nhỏ là tôi bịa chuyện ra để lừa gạt Tống Chí Thành.
Một là muốn tìm lý do khiến cho Lâm Thù vừa về nước đã không thoải mái, hai là mượn cơ hội thăm dò địa vị của tôi trong lòng Tống Chí Thành.
Rất rõ ràng, cho dù tôi ở bên hắn ba năm, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ được hắn phục tùng tôi.
Ở trong lòng hắn, tôi vẫn chỉ là đồ chơi thay thế.
Tôi nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ đối sách kế tiếp.
Nhưng cũng không bỏ sót ánh mắt nóng bỏng không chút kiêng dè của người đàn ông đang đứng đối diện nhìn tôi.
Tuy rằng hắn làm việc khiêm tốn nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra.
Đó là Cố Gia Hành – một công tử bột nổi tiếng ở thành phố này — nghe nói thay bạn gái còn chăm chỉ hơn thay quần áo.
Trong lúc đó đầu tôi hiện ra một suy nghĩ to gan.
Nếu Tống Chí Thành đã ngoại tình, tôi cần gì phải vì hắn thủ thân như ngọc chứ?
Nếu có Cố Gia Hành giúp đỡ, con đường báo thù của tôi hiển nhiên sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Vì thế tôi giả vờ uống say, mang theo nửa chai rượu chưa uống hết xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.
Đem một xấp tiền mặt nhét vào cổ áo hơi mở rộng của hắn.
“Thân hình không tệ nha.” Tôi nâng cằm hắn lên, “Một đêm bao nhiêu tiền?”
Có lẽ là vì Cố Gia Hành bị kinh ngạc, cho rằng tôi nhất thời không có động tác gì.
“Ai nói cho cô biết tôi là trai bao?” Người đàn ông nhếch khóe môi cười như không cười.
“Môi cứng như vậy sao?”
Lòng tôi hạ quyết tâm, cắn môi hắn một cái.
Tôi liếm liếm môi tựa như đang hồi tưởng: “Rất mềm, không chỉ mềm, còn ngọt…”
Tôi chưa nói hết được câu.
Thì một giây sau, một mùi hương gỗ dễ ngửi vây quanh người tôi.
Bàn tay to của Cố Gia Hành đè lại gáy tôi, ngậm môi trên của tôi, tiến quân thần tốc, khiến tôi không thể kháng cự.