Hối Tiếc Muộn Màng
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Hối Tiếc Muộn Màng
Năm thứ ba được bao nuôi, tôi nói dối Tống Chí Thành nói rằng tôi đã mang thai.
Hắn lạnh lùng chuyển cho tôi một khoản tiền: "Phá nó đi, cô không xứng để sinh con cho Tống gia."
Sau đó hắn cùng một cô gái môn đăng hộ đối công bố tin tức đính hôn.
Tôi không khóc cũng không làm loạn, chỉ lặng lẽ rời đi.
Sau đó, Tống Chí Thành lái xe cả một ngày một đêm tìm tới nhà tôi.
"Tạ Lê, em còn nợ anh một đứa con."
Tôi lại vô tình bắt gặp người đàn ông mà trong giới kinh doanh không ai dám đụng vào, đang quỳ gối giúp tôi mang giày.
Cố Gia Hành cẩn thận vỗ về bụng dưới hơi nhô lên của tôi, tôi mặt mày lạnh nhạt nói.
"Tống tổng không phải đã có vợ rồi sao?
Hay là...... phương diện kia của anh không được tốt?"