Hối Hận Muộn Màng - Chương 3
11.
Sau khi biết được Khương Ngưng mua Hot Search, Chu Hành Xuyên thật sự bắt đầu do dự.
Nhưng cũng không có quyết định.
Cho nên, lúc còn nửa tháng nữa là đến cuộc phẫu thuật, anh ta vẫn chưa chuẩn bị ngưng công việc.
Anh ta cãi nhau với Khương Ngưng trong văn phòng, trong cuộc họp quan trong nhấn tắt điện thoại của Khương Ngưng.
Trạng thái lo lắng rõ ràng đã bắt đầu ảnh hưởng đến công việc, nhưng lại không nhắc gì tới nghỉ phép.
Các nhân viên bàn tán: Chu tổng có lẽ là không còn muốn làm chúa cứu tinh cho người ta nữa.
Đến tối, anh ta tìm đến tôi:
“A Nhiên, anh có lỗi với em, cũng có lỗi với Lê Tinh, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Đã từng là người đàn ông được ông trời ưu ái, giờ đây giống như bị người bẻ cong kiêu ngạo, hèn mọn mà khiêm tốn cầu xin tôi.
Tôi cười khẽ: “Được, chỉ cần Chu tổng trả cho tôi một đôi mắt chưa từng nhìn thấy rác rưởi là được.”
Thấy tôi không chịu cúi đầu, Chu Hành Xuyên đột nhiên đổi giọng:
“Vì sao lúc nào em cũng kiêu căng hung hãn như vậy, chúng ta đều là người, làm gì có ai chưa từng phạm sai lầm! Em nhận định anh ngoại tình với Khương Ngưng, nhưng còn em thì sao! Em cùng Hứa Trạch Châu là chuyện như thế nào!”
Tôi sửng sốt trong chớp mắt, phải mất một lúc mới hiểu được anh ta nói gì:
“Chu Hành Xuyên, anh cùng Khương Ngưng làm mọi chuyện rối rắm thành như vậy, là tôi ở phía sau chùi đít cho các người! Bây giờ anh hỏi tôi làm sao biết Hứa Trạch Châu, anh còn biết xấu hổ không vậy!”
Chu Hành Xuyên nhận ra mình sai lầm, vội vàng giải thích: “Ý anh không phải vậy——”
“Đủ rồi! Chu Hành Xuyên, chúng ta không có khả năng quay lại với nhau, anh nên từ bỏ ý định này càng sớm càng tốt. Bây giờ anh cầu xin tôi tha thứ cho anh để làm gì, để giúp bản thân anh được thoải mái hơn sao? Tôi nói không cho anh cứu Khương Ngưng, anh thật sự bằng lòng từ bỏ sao?”
Chu Hành Xuyên há to miệng, nhưng không nói được gì.
Tôi cười lạnh: “Chu Hành Xuyên, đừng do dự nữa, nếu không tôi sẽ càng coi thường anh hơn.”
12.
Ngày hôm sau, Chu Hành Xuyên nhập viện nghỉ phép dài hạn.
Tôi không còn đắn đo nữa, cật lực chuẩn bị cho việc được thu mua của Lê Tinh.
Trước khi bọn họ vào phòng giải phẫu, tôi nhận được một bức ảnh.
Hai giường bệnh được đặt song song, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Giống như một đôi tình nhân dũng cảm chết vì người yêu, vĩ đại mà cảm động.
Tôi không động đậy, bấm xóa bỏ và tiếp tục làm việc.
Ca phẫu thuật rất thành công, sau khi tình trạng của Khương Ngưng ổn định, Chu Hành Xuyên liền nóng lòng muốn trở lại làm việc.
Mọi người khuyên anh ta nên chờ một chút, nhưng anh ta cực kỳ kiên trì, vào trước một tuần khi Lê Tinh được thu mua liền xuất viện.
Sau khi Lê Tinh được mua lại, Chu Hành Xuyên so với trước càng thêm cố sức làm việc, có đôi khi một tuần cũng không đến bệnh viện một lần, cho đến khi Khương Ngưng thúc giục, hắn mới bất đắc dĩ đến gặp cô ta.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự rối rắm của anh ta, anh ta muốn đến gần tôi hơn, nhưng cũng không nỡ rời xa Khương Ngưng.
Hậu quả của sự rối rắm đó chính là, anh ta hoàn toàn không thể tập chung vào công việc, thường xuyên mắc sai lầm ở thời điểm quan trọng trong quá trình chuyển đổi từ cũ sang mới của công ty.
Sau khi thức suốt đêm để giúp anh ta giải quyết vấn đề lần thứ ba, tôi đặt hồ sơ chuyển nhượng cổ phần lên bàn của anh ta.
“Anh có thể rút lui, cổ phần của anh tôi sẽ dựa theo giá trị định giá của Phàm Triều mà mua lại, sẽ không để cho anh chịu bất kỳ tổn thất nào đâu.”
Chu Hành Xuyên kinh ngạc nhìn văn kiện: “Lê Tinh là do một tay anh sáng lập——”
“Không, không phải anh, là chúng ta.”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Chu Hành Xuyên, có lẽ ngay cả anh cũng quên mất đóng góp của tôi đối với Lê Tinh cũng không kém gì anh. Lê Tinh không phải của một mình anh. Lê Tinh đang phát triển với tốc độ chóng mặt. Nếu những người lãnh đạo của nó không theo kịp tốc độ nhất định sẽ kéo Lê Tinh xuống, tôi tin anh không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, cho nên trước khi Phàm Triều ra tay, hãy rút lui trong thể diện đi.”
Đêm đó Chu Hành Xuyên ngồi suốt đêm trong phòng làm việc.
Ngày hôm sau anh ta rời đi mà không nói gì, không nói cho ai biết mình đã đi đâu.
Khương Ngưng liên tục gọi cho tôi khi không tìm thấy anh ta, liền bị tôi trực tiếp cho vào danh sách đen.
Một tuần sau, Chu Hành Xuyên cuối cùng cũng trở lại.
Cơ thể anh ta gầy đi nhiều, đưa cho tôi một chuỗi Phật châu:
“Em từng nói muốn cùng nhau đi ngắm bình minh trên núi tuyết, anh đã tự mình đi, xem như cho hai chúng ta một sự kết thúc.
“Anh đã quyết định rời đi. A Nhiên, em quả thực thích hợp với Lê Tinh hơn anh.”
13.
Ngụy Trình trở về nước trước hạn.
Tôi muốn đi sân bay đón anh lại gặp được Hứa Trạch Châu.
Anh ấy nói: “Tiện đường, lên xe đi.”
Tôi vốn tưởng chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới Ngụy Trình sau khi xuất hiện lại ôm Hứa Trạch Châu đầu tiên.
Tôi hơi bối rối – “Anh?”
Trong ánh mắt ngơ ngác của tôi, Hứa Trạch Châu bất đắc dĩ buông hai tay:
“Xem đi, em gái của cậu vẫn không nhớ ra tôi.”
Ngụy Trình khịt mũi: “Cái đầu này của con bé, ngoại trừ tên họ Chu kia ra, còn chứa được ai nữa đâu?”
“Anh!”
Ngụy Trình mỉm cười, ôm tôi vào lòng, an ủi: “Cũng may lạc đường còn biết tìm đường quay về cũng không muộn, khoảng thời gian này đã làm A Nhiên của chúng ta chịu uất ức rồi.”
Ngụy Trình lớn hơn tôi ba tuổi.
Đã lâu không dựa vào vòng tay của người thân nhất, những ủy khuất tích tụ mấy này nay dường như muốn bùng nổ.
Mắt tôi bất giác đỏ lên.
Ngụy Trình xoa đầu tôi: “Tiểu Nhiên, em yên tâm, anh đã về rồi, hiện tại em không còn một mình nữa.”
Trên đường về tôi mới biết Ngụy Trình và Hứa Trạch Châu là bạn học.
Hứa Trạch Châu đã từng gặp tôi trước đây.
Khi còn học cấp 3, tôi bị một tên xã hội đen tống tiền nên đã khóc sướt mướt gọi điện cho Ngụy Trình.
Là Hứa Trạch Châu và Ngụy Trình cùng nhau đến.
Khi đó Ngụy Trình đang một chọi ba, đánh bọn côn đồ đến mức răng rơi đầy đất, Hứa Trạch Châu thì ngồi bên cạnh nhỏ giọng an ủi tôi.
Tôi sợ đến mức không ngừng khóc, mắt sưng vù, không nhớ nổi hình dáng anh ấy như thế nào.
Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, tất cả đều là lịch sử đen tối.
“Thật xin lỗi! Hứa tổng, ừ, anh Hứa, tôi thật sự quên mất.”
Hứa Trạch Châu lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu mỉm cười với tôi:
“Không sao đâu. Sau này mời anh ăn một bữa cơm là được, anh sẽ không mang thù đâu.”
Nghe vậy, Ngụy Trình thâm ý trừng mắt nhìn hắn.
Bữa tiệc kết thúc đã là buổi tối.
Bởi vì Ngụy Trình về nước sớm, nhà ở còn chưa dọn dẹp kịp nên anh ấy tạm ở lại khách sạn.
Hứa Trạch Châu một mình tiễn tôi về, lại nhìn thấy trước cửa có một đôi vợ chồng già, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.
“Tiểu Noãn, là mẹ đây!”
14.
Tôi bị cha mẹ ruột vứt bỏ.
Vào một đêm mùa đông, công nhân vệ sinh nhặt được một em bé sắp bị đông cứng ở trong thùng rác.
Gần đó, cảnh sát tìm thấy một người phụ nữ vừa mới sinh con, nhưng đôi vợ chồng này khẳng định họ chỉ sinh được một đứa con trai và không chịu thừa nhận tôi là con của họ.
Cảnh sát không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi tôi vào trại trẻ mồ côi.
Rồi sáng hôm sau, hai vợ chồng kia liền bỏ trốn cùng đứa con trai mới sinh.
Lúc đó công nghệ chưa phát triển, dù có biết tên người khác thì việc tìm người cũng giống như mò kim đáy bể.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi.
Những người từng từ chối, không thừa nhận họ là cha mẹ tôi đang đứng trước mặt tôi, vẫn sống khỏe mạnh.
Người phụ nữ giống như chưa từng nhìn qua việc đời, đôi mắt sáng lên khi nhìn những đồ trang trí trong nhà:
“Bạn già ông nhìn, cuộc sống bây giờ của Tiểu Noãn thật tốt, cái căn phòng lớn này đẹp quá.”
Người đàn ông vừa vào phòng liền ngồi trên ghế sofa hút thuốc, nhìn thấy vậy liền nhanh chóng kéo bà ngoài: “Nhìn bộ dáng mất mặt của bà đi, chúng ta nói chuyện chính!”
Người phụ nữ đó dừng lại, muốn nắm tay tôi nhưng bị tôi tránh đi.
Bà ấy cũng không thèm để ý, có chút câu nệ ngồi trên ghế sô pha, ép ra vài giọt nước mắt:
“Con đừng trách cha mẹ, hồi đó chúng ta thật sự rất nghèo, không có tiền nuôi con.”
Tôi cười lạnh: “Không có tiền nuôi tôi, nhưng có tiền nuôi con trai mình?”
“Cái đó không giống nhau!”
Người phụ nữ thở dài: “Thằng bé da dày thịt béo, khổ một chút cũng không sao, nhưng chúng ta không nỡ để con cùng chúng ta chịu khổ như vậy!”
Tôi chỉ cảm thấy lồng ngực khó thở, không nhịn được thúc giục nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Người phụ nữ ngượng ngùng cười: “Mẹ không có năng lực, cũng may là mẹ đã sinh ra con, con là người có phúc khí, nhà chúng ta cũng có thể đi theo hưởng phúc. Anh trai con sắp lấy vợ, căn nhà tồi tàn trong thôn kia lại bị người xem thường. Con có thể nhường ngôi nhà này lại để sau này anh con và chị dâu lên thành phố sống, ba và mẹ cũng có thể dựa vào con mà hưởng phúc rồi.”
Tôi tức giận đến mức phát run: “Một ngày cũng không nuôi tôi, gặp mặt liền muốn đòi tiền đòi phòng ở, sao các người không biết xấu hổ như vậy chứ!”
Người đàn ông nghe xong, đập tàn thuốc xuống sàn rồi nhanh chóng đứng dậy:
“Con đang nói cái gì vậy? Con bây giờ là ông chủ lớn, chắc chắn không thiếu tiền, con cho anh trai một cái phòng cưới thôi, có gì mà ủy khuất?”
Hứa Trạch Châu nhanh chóng đứng chắn trước mặt tôi.
Anh ấy cao hơn ông ta một cái đầu, quanh năm tập luyện, trông rất khó dây vào.
Người đàn ông ngượng ngùng ngồi xuống, không ngừng lẩm bẩm: “Đều là người một nhà, sao lại xa lạ như vậy.”
Đầu tôi đau như búa bổ, lạnh lùng hỏi: “Ai nói cho các người biết tôi ở đây, muốn các người tới đây làm gì? Nói thật đi, nếu không một xu tiền cũng đừng hòng lấy được.”
Có lẽ giọng điệu của tôi quá gay gắt, hai người họ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhỏ giọng thống nhất nói: “Một cô gái họ Khương.”
Tôi lấy ảnh của Khương Ngưng ra: “Là cô ta đúng không?”
“Đúng, đúng, chính là cô ấy!”
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi, người phụ nữ hoảng sợ: “Tiểu Noãn, con đừng tức giận. Mẹ biết người phụ nữ đó không phải là người tốt, cô ta muốn chúng ta làm loạn khiến con bị công ty đuổi việc, sao chúng ta có thể làm như vậy được! Con là con gái của chúng ta mà.”
Tôi cười mỉa mai: “Đúng vậy nha, các ngươi không ngốc chút nào, tôi bị đuổi việc rồi thì làm gì có tiền đưa các người được. Các người chỉ mong tôi ở công ty ngày càng tốt, kiếm thật nhiều tiền, lấp đầy cái động là các người cùng vị anh trai chưa từng gặp mặt kia đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Người phụ nữ vội vàng gật đầu, nhưng sau khi bị người đàn ông mắng, bà ta lại đổi lời: “Không, không, chúng ta chỉ mong con được khỏe mạnh.”
Trong lòng tôi lạnh buốt, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, tôi để bọn họ ở lại, rồi lấy cớ công ty có việc gấp phải đi.