Hối Hận Muộn Màng - Chương 2
6.
Trong lòng Chu Hành Xuyên chỉ chứa toàn hình ảnh đáng thương, bệnh nặng của Khương Ngưng mà quên mất tôi là người nói được làm được.
Cho đến khi tôi nói với nhà báo là chúng tôi đã chia tay, hắn mới lo lắng.
Chạng vạng tối, lúc tôi thu thập xong hành lý dời khỏi nhà trọ, hắn cuối cùng cũng chạy về.
Cặp mắt hắn phủ đầy tia máu đỏ, cằm mọc râu lởm chởm, nắm cửa xe khẩn cầu:
“A Nhiên, anh còn không đồng ý chia tay, anh không hề ngoại tình, chúng ta không nên đi đến bước này! Em rõ ràng yêu anh mà!”
Tôi dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác thoải mái:
“Đúng vậy, tôi thích anh.
“Nhưng cũng không trở ngại cho việc anh khiến tôi cảm thấy chán ghét.”
Sắc mặt Chu Hành Xuyên trong nháy mắt ảm đạm: “Ở trong mắt em, tình yêu tám năm của chúng ta không đáng giá một đồng như vậy sao?”
Tôi sắp cạn cmn lời:
“Anh dùng thân thế của tôi để tổn thương tôi, trong lúc tôi bị ký giả bao vây thì anh lại ở bên Khương Ngưng, sao anh lại có thể không biết xấu hổ mà nói yêu tôi?
“Tôi đã từng cho rằng anh là người lý trí, bây giờ tôi mới biết, anh cũng sẽ vì tình yêu mà bỏ mặc mọi thứ, bao gồm sức khỏe. Từ trước đến nay những gì tôi không nhận được, chẳng qua là vì anh không đủ yêu tôi mà thôi.
“Anh phản bội tôi, chúng ta liền chia tay, không có gì ghê gớm. Nhưng Chu Hành Xuyên, anh là CEO của Lê Tinh, anh có nghĩ tới việc này sẽ ảnh hưởng tới Lê Tinh không!?”
Tập đoàn Phàm Triều đang có kế hoạch mua lại Công ty khoa học kỹ thuật Lê Tinh.
Hot search hôm nay có thể lớn có thể nhỏ, khó nói sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch thu mua.
Hắn dừng một chút: “Thật xin lỗi… Nhưng anh chưa từng nghĩ chúng ta sẽ chia tay.”
Tôi quay đầu đi chỗ khác, bình tĩnh nói:
“Sau này anh sẽ quen thôi. Chúng ta sớm tụ sớm tan, sau này đừng dây dưa gì nữa.”
Thực tế thì tàn khốc, không có ai là không thể sống thiếu tình yêu.
Tôi là một người bình thường, tôi có lòng tham.
Sự nghiệp cùng tình yêu, tôi đều muốn.
Nhìn qua kính chiếu hậu, bóng dáng Chu Hành Xuyên càng ngày càng nhỏ.
Gió đêm phất qua bên tai, cuốn theo kí ức tám năm chìm vào đêm tối.
Con đường tôi bước đi, sẽ vĩnh viễn hướng về phía ánh sáng mặt trời.
7.
Cuối cùng hot search ảnh hưởng tới phán đoán của Phàm Triều đối với Lê Tinh, kế hoạch thu mua bị buộc phải tạm ngừng.
Chu Hành Xuyên cùng Khương Ngưng ở bệnh viện dây dưa triền miên, tôi buộc phải thu thập cục diện rối rắm, ngoan ngoãn tới Phàm Triều đàm phán.
Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần bị châm chọc phê phán, không nghĩ tới đối phương lại lịch sự mời tôi tới phòng làm việc của CEO, để cho tôi gặp doanh nhân thiên tài trên một tạp chí tài chính—— Hứa Trạch Châu.
Hắn không lạnh lùng như lời đồn, ngược lại còn rất thân thiện:
“Vốn tưởng Chu tổng sẽ đích thân tới giải thích, không nghĩ tới là cô. Bỏ chuyện cá nhân sang một bên, chúng tôi thật sự lo lắng về thái độ làm việc của Chu tổng.”
Lời nói rất rõ, hắn rất không hài lòng về Chu Hành Xuyên, đối với người bị hại là tôi lại có chút đồng tình.
Tôi chỉ có thể luôn nhấn mạnh thực lực của Lê Tinh sẽ không để cho Phàm Triều phải thất vọng.
Cuối cùng Phàm Triều quyết định đánh giá lại Lê Tinh một lần nữa, còn việc có mua lại hay không, cần nhìn kết quả đánh giá.
Đạt được mục đích, tôi cũng không nhiều lời nữa.
Trước khi rời đi, Hứa Trạch Châu gọi tôi lại:
“Tôi biết cô đang điều tra hot search hôm trước, tốc độ của chúng tôi nhanh hơn một ít, có chút tài liệu sẵn sàng cung cấp cho cô.”
Hắn đưa cho tôi một túi văn kiện đóng kín với ánh mắt sáng như đuốc:
“Xin lỗi, Ngụy Nhiên, có thể những lời này tôi không nên nói, nhưng tôi cho rằng cô xứng đáng với người ưu tú hơn.”
Ánh mắt của hắn mang đến cho tôi một cảm giác quen thuộc mơ hồ, tôi sửng sốt một lúc rồi cười nói: “Hứa tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh.”
Trở lại trên xe, tôi mới phát hiện trong túi văn kiện nặng trĩu toàn là chứng cớ Khương Ngưng đã mua bài marketing.
Khương Ngưng sợ tôi không rời xa Chu Hành Xuyên, nên đã lập ra kế hoạch này.
Bởi vì cô ta bị bệnh, tự nhiên ở vào địa vị kẻ yếu, mặc dù có hiềm nghi làm tiểu tam, nhưng cũng nhận được sự đồng cảm từ cư dân mạng.
Mà tôi lại bị cộng đồng mạng lột sạch một cách đáng thương, châm chọc, cười nhạo.
[Nốt chu sa không thắng nổi ánh trăng sáng.]
[ Làm gì có nốt chu sa, chẳng qua chỉ vết máu muỗi mà thôi.]
Điều quan trọng nhất là đẩy nhanh việc chia tay của tôi và Chu Hành Xuyên.
Khương Ngưng, đúng thật là chu đáo.
8.
Sau một tuần lên hot search, ba nhân vật chính đồng thời xuất hiện trong lễ kỷ niệm trường, gây ra khá nhiều ồn ào.
Khương Ngưng kéo Chu Hành Xuyên tham dự, mặc một bộ váy dài trắng vô cùng phiêu dật, cố gắng trở lại bộ dạng ánh trăng sáng yêu kiều thời còn đi học.
Nhưng mà mọi người cũng không công nhận.
“Chu Hành Xuyên đánh một ván bài tốt thành nát tươm, Khương Ngưng rõ ràng là một viên ngạch ngáng chân.”
“Ngụy Nhiên tuyệt đối đừng mềm lòng, cũ không đi mới không đến.”
“Tôi không tin Khương Ngưng thật sự thích Chu Hành Xuyên, chắc không phải vì chuyện hiến thận mới quay về tìm Chu Hành Xuyên chứ, nghe nói hai người bọn họ đều thuộc nhóm máu hiếm đó.”
“Khương Ngưng vậy mà còn dám tới tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, nhà thiết kế chó má gì chứ, đúng là làm cho trường học mất mặt mà.”
Ngay cả Đông Dư cũng thay đổi thái độ thường ngày, kéo Chu Hành Xuyên vào trong góc: “Cậu thật muốn hiến thận cho Khương Ngưng hả? Có phải cậu bị ngu không, cô ta chỉ là một con ma ốm, còn không bằng Ngụy Nhiên nữa.”
…
Những lời bàn tán từ khắp nơi truyền đến, tôi vẫn có thể giả điếc mà vờ bình tĩnh, nhưng tâm lý Khương Ngưng lại không tốt như vậy.
Thế là cô ta chặn tôi ở cầu thang, trút hết cơn giận lên đầu tôi:
“Bây giờ tất cả mọi người đều coi thường tôi, cô rất hài lòng đúng không.”
Tôi nhìn vẻ mặt hốc hác đến phấn còn không che đi được của cô ta, vẻ mặt lạnh lùng:
“Khương Ngưng, cô không biết cô làm như vậy sẽ bị mắng sao?”
Vẻ mặt cô ta hơi lóe lên, lại làm ra thái độ kiêu ngạo: “Tôi yêu Chu Hành Xuyên, tôi có làm gì sai sao!”
“Cô yêu anh ta còn từ chối lời tỏ tình của anh ta, sau khi bị bệnh thì quay trở lại tìm, tình yêu của cô đến quá muộn.”
Lớp ngụy trang bị tôi vạch trần, Khương Ngưng đột nhiên cất cao giọng nói: “Tôi cũng không muốn bị bệnh, cũng không muốn mỗi ngày phải nằm trên giường bệnh bị người ta chê cười, sao các ngươi lại đến mắng tôi!”
Theo những động tác chuyển động mạnh mẽ khi kích động của cô ta, một mặt dây chuyền văng ra từ cổ áo, thu hút sự chú ý của tôi.
Đó là một chú thỏ nhỏ dễ thương.
Khương Ngưng không phát hiện ra, vẫn từng bước bước một tiến về phía trước:
“Ngụy Nhiên, cô có biết người bình thường sống cực khổ thế nào không? Năm đó khó khăn lắm tôi mới có một cơ hội ra nước ngoài, tại sao tôi phải từ bỏ! Đó là cơ hội duy nhất giúp tôi có thể vươn lên! Chỉ là cô có cuộc sống tốt hơn tôi mà thôi.” rõ ràng cô là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, lại được Ngụy gia nuôi nấng, có cuộc sống giàu sang, cô dựa vào cái gì mà coi thường tôi!”
Nghe vậy, tôi không khỏi cau mày:
“Chu Hành Xuyên nói cho cô biết?”
Tôi là trẻ mồ côi, được nhà họ Ngụy nhận nuôi từ nhỏ.
Ngụy gia rất kín tiếng, rất ít người biết được thân phận của tôi.
Ngoại trừ Chu Hành Xuyên, sẽ không có ai nói cho Khương Ngưng chuyện này.
Tôi dần dần siết chặt nắm tay của mình.
Chu Hành Xuyên vừa nói yêu tôi, vừa phản bội tôi hết lần này đến lần khác.
9.
Khương Ngưng cười mỉa mai: “Ha ha, tôi vốn tưởng rằng cô trời sinh cao quý, không ngờ cũng chỉ là gà rừng biến thành Phượng Hoàng, cô cũng chỉ dựa vào Ngụy gia mới có thể thành công, cao quý cỡ nào —— A!”
Lời còn chưa dứt, Khương Ngưng đã bị tôi tát một cái thật mạnh.
Cô ta nghiêng đầu che mặt, chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị tôi xách cổ áo đẩy vào trong góc.
“Khương Ngưng, tôi mặc kệ cô muốn thận của Chu Hành Xuyên hay mạng của anh ta, đều tùy cô, đừng quấy rầy tôi! Tôi không phải thùng rác, không có công năng tái chế rác thải. Loại đàn ông như anh ta, chỉ có mình cô xem là bảo bối mà thôi.”
“Tôi vốn nghĩ cô bị bệnh, không muốn so đo với cô, nhưng hết lần này tới lần khác cô đều tìm tôi gây phiền phức, đầu tiên là dùng tiền mua hot search, bây giờ lại đến tìm để chế nhạo tôi, cô cho rằng tôi là kẻ hèn nhát, ăn chay sao?”
“Cố đoán xem, nếu Chu Hành Xuyên biết hot search do một tay cô thao túng, anh ta vẫn sẽ hiến thận cho cô sao?”
Sau khi bị tôi vạch trần, sắc mặt Khương Ngưng tái nhợt, vung tay loạn xạ:
“Cô nói bậy! Tôi không có! Không phải tôi!”
Đột nhiên cô ta dừng lại động tác, nhìn về phía sau tôi: “Hành Xuyên, cô ta đánh em! Ngụy Nhiên đánh em!”
Sắc mặt Chu Hành Xuyên tái mét, cho đến khi nhìn rõ dấu bàn tay trên mặt Khương Ngưng, cuối cùng lại đau lòng:
“Sao em có thể đánh cô ấy, cô ấy vẫn là bệnh nhân.”
Những lời trách móc liên tục của anh ta khiến tôi chợt thấy chán nản.
“Chu tổng ánh mắt không tệ, chiếc vòng cổ anh tặng cô Khương rất đẹp.”
“Cái gì?”
Chu Hành Xuyên sửng sốt một lát mới hiểu được ý của tôi, không khỏi tránh né ánh mắt của tôi.
Tôi đã nhìn thấy mặt dây chuyền này ở nhà hai tháng trước.
Tôi tưởng đó là quà mà Chu Hành Xuyên muốn tặng mình, không ngờ tới đây là quà chuẩn bị cho Khương Ngưng.
Cho nên, trước khi Khương Ngưng trở về nước, Chu Hành Xuyên và cô ta đã liên lạc từ trước.
Thật sự khiến người ta buồn nôn.
“Hành Xuyên, đầu của em đau quá, chúng ta trở lại bệnh viện đi. Ngụy Nhiên điên rồi, em sợ cô ta lại đánh em…”
Nước mắt thấm ướt áo sơ mi của Chu Hành Xuyên, làm cho anh ta hoàn toàn mất đi lý trí.
“Mặc kệ Khương Ngưng làm cái gì, hiện tại cô ấy cũng là bệnh nhân, em đánh cô ấy chính là không đúng, em nên xin lỗi Khương Ngưng.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy một giọng nói êm tai lại quen thuộc truyền đến từ sau lưng.
“Chu tổng nói như vậy, sợ là không công bằng cho lắm.”
10.
Không biết Hứa Trạch Châu xuất hiện ở đây từ lúc nào.
Nghe những gì hắn nói, hẳn là đã tới từ lâu, thậm chí còn nghe hết cuộc tranh cãi giữa Khương Ngưng và tôi.
Anh ta từng bước một tiến lại gần, cho đến khi sóng vai cùng tôi, sau đó lạnh lùng nói với Chu Hành Xuyên: “Chu tổng, chỉ khi cuộc sống cá nhân xử lý tốt, mới có đủ sức lực để giải quyết chuyện công việc, anh nói đúng không?”
Kế hoạch mua lại của Lệ Tinh vừa được khởi động lại, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng.
Chu Hành Xuyên trong khoảng thời gian này vắng mặt, đã khiến Phàm Triều bất mãn, anh ta tự biết mình đuối lý, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Thấy vậy, Hứa Trạch Châu nói: “Chu tổng đã có người đẹp làm bạn, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa.”
Chu Hành Xuyên cau mày: “Chúng tôi?”
Hứa Trạch Châu không để ý tới anh ta, ngược lại cười nói với tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Không biết tại sao, lời nói của Hứa Trạch Châu tựa hồ có ma lực vô hình, khiến tôi không chút do dự liền đi theo.
Mãi đến khi lên xe anh ta tôi mới hoàn hồn lại:
“Hứa tổng, hình như chúng ta không tiện đường, nếu không anh thả tôi xuống đây đi.”
Hứa Trạch Châu như cười như không nhìn tôi một chút:
“Ngụy Nhiên, cô hình như vẫn không nhận ra tôi.”
“Cái gì?”
Tôi biết Hứa Trạch Châu là bạn học cùng trường của tôi, nhưng khi tôi vào đại học thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi nên tôi thực sự không có ấn tượng gì với anh ấy.
Hứa Trạch Châu cười tự giễu, nói: “Quên đi, lúc đó cô còn nhỏ, không có ấn tượng gì cũng đúng.”
Cảnh vật ngoài cửa sổ bay đi, Hứa Trạch Châu không muốn nói, tôi cũng không hỏi.
Mãi đến khi xuống xe, anh ấy mới lần nữa gọi tôi lại:
“Ngụy Nhiên, cân nhắc lời tôi nói lần trước, cô thích hợp với Lê Tinh hơn Chu Hành Xuyên.”
Phàm Triều đã không coi trọng Chu Hành Xuyên.
Với tư cách là người đồng sáng lập, Hứa Trạch Châu vẫn coi trọng tôi hơn.
Mà tôi, cũng có ý tưởng này.
Ánh mặt trời lặn phản chiếu lên cơ thể, khiến lòng người cảm thấy ấm áp.
Tôi hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Anh yên tâm, Lê Tinh sẽ không bao giờ làm anh thất vọng nữa.”