Hối Hận Muộn Màng - Chương 1
1.
Đêm trước hôn lễ, Chu Hành Xuyên nhận được lời mời tụ họp.
Hắn từ trước đến giờ không hứng thú với tụ họp party, lần này lại có thái độ rất khác thường:
“Rất nhiều năm không gặp bạn học cũ, em đi cùng anh chứ, dù sao bạn học của anh em đều quen biết.”
Tôi có chút nghi ngờ, bởi vì khi nhắc đến tụ họp, Chu Hành Xuyên lại có chút mất tự nhiên.
Thậm chí còn có chút khẩn trương cùng không kiên nhẫn.
Trước cửa truyền tới tiếng ồn ào, hắn nghe theo tiếng ồn nhìn lại, thân thể không tự chủ trở nên cứng ngắc.
Tôi yên lặng.
Thì ra hắn vì Liễu Khương Ngưng mà tới.
Khương Ngưng hồi còn đi học là người vô cùng nổi tiếng trong trường, chưa học hết đại học liền xuất ngoại.
Bây giờ lại là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, đi tới chỗ nào cũng được mọi người vây quanh.
Chu Hành Xuyên không đứng dậy, chỉ từ xa nhìn Khương Ngưng.
Làm người đứng xem, tôi nhướng mày, giọng nhàn nhạt: “Không đi qua nhìn một chút sao? Người cũng đã tới rồi.”
Hắn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không cần thiết, vốn cũng không quen thân.”
Tuy nói như vậy, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay tôi lại không tự chủ dùng sức.
Mu bàn tay nổi gân xanh.
“A, anh làm đau em.”
“Sao thế?”
Hắn giật mình một cái, dè dặt xoa mu bàn tay của tôi, giống như thương yêu một món bảo vật:
“Thật xin lỗi, A Nhiên, anh không cố ý, em có đau lắm không…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, một giọng nói dễ chịu đã vang lên bên cạnh.
“Hành Xuyên, Ngụy Nhiên, nghe nói các cậu sắp kết hôn rồi, chúc mừng hai ngươi nha.”
Động tác của Chu Hành Xuyên ngừng một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Khương Ngưng:
“Đã lâu không gặp, Khương Ngưng.”
Đối với chuyện kết hôn, không nhắc đến một chữ nào.
Vẻ mặt của hắn lịch sự lại hời hợt, nhìn không chê vào đâu được.
Người khác không biết là, hắn lại theo bản năng buông tay tôi ra, thật giống như đang muốn chứng minh chuyện gì đó.
Hơi ấm nơi lòng bàn tay dần biến mất, một cảm giác lạnh lẽo ùa vào trong lòng tôi.
Thì ra ở trong lòng hắn, Khương Ngưng vẫn quan trọng như thế.
2.
Thời đại học, tôi và Chu Hành Xuyên cùng trường nhưng khác ngành.
Tôi có nghe đồn về việc Khương Ngưng cùng lớp với hắn, về sau lúc theo đuổi tôi, hắn cũng chưa từng giấu giếm việc hắn từng thích Khương Ngưng.
“A Nhiên, xin lỗi em, anh không có biện pháp thay đổi quá khứ, nhưng anh bảo đảm, hiện tại và tương lai, anh cũng chỉ có mình em.”
Chàng trai có ánh mắt rực chạy, tình yêu trong sáng.
Tôi gật đầu, cho rằng đó là tình cảm thuần túy.
Nhưng lại chưa từng nghĩ, mối tình thời trẻ, lại sâu đậm, ghi lòng tạc dạ như vậy.
Khương Ngưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Nhưng dưới quầng mắt lại chứa sự mệt mỏi không thể che giấu.
Chu Hành Xuyên nhìn như bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Khương Ngưng ngày càng nóng bỏng.
Bạn cùng phòng Đông Dư nhận ra gì đó, mượn cơ hội trêu chọc: “Ôi, Khương Ngưng, nếu cậu không ra nước ngoài, nói không chừng cậu cùng Hành Xuyên đã sớm ở bên nhau, cũng sẽ không đến lượt…”
Hắn không nói tiếp, chỉ liếc tôi một cái.
Ý khinh miệt không cần nói cũng biết.
Chu Hành Xuyên là một người có hoài bão.
Hắn bắt đầu kinh doanh riêng ngay sau khi tốt nghiệp và Công ty khoa học kỹ thuật Lê Tinh hiện đã trở thành công ty dẫn đầu trong ngành.
Người xung quanh ai cũng khen ánh mắt chọn đàn ông của tôi tốt, nhưng họ dường như quên mất, tôi cũng là người đồng sáng lập công ty.
Lúc Chu Hành Xuyên thức đêm gõ code, tôi cũng đang vùi đầu làm kế hoạch.
Mỗi thành tựu của Chu Hành Xuyên, đều có một nửa công lao là của tôi.
Tôi không đáng bị lãng quên như vậy.
“Đông Dư, đừng nói như vậy, không có nếu.”
Chu Hành Xuyên vội vàng ôm lấy tôi trước khi tôi nổi nóng, nói thẳng với những người khác:
“Tôi yêu A Nhiên, A Nhiên là ngôi sao may mắn của tôi, không có A Nhiên cũng không có thành tựu bây giờ của tôi.”
Đông Dư sửng sốt một chút, cười ha hả nói sang chuyện khác.
Sắc mặt Khương Ngưng trong nháy mắt ảm đạm, sự mệt mỏi càng khó che giấu.
Thế nhưng tôi cũng không hài lòng.
Chu Hành Xuyên nhìn như khẳng định, trên thực tế lại mập mờ.
Trong quá trình gây dựng sự nghiệp của hắn, sự cố gắng của tôi dường như cũng không xứng được nói đến ở trước mặt bạn học của hắn.
Giống như những người khác, Chu Hành Xuyên giẫm ở trên vai tôi, hưởng thụ cảm giác được người người hâm mộ, cảm giác ưu việt khi được tôi dựa vào.
3.
Đêm đó, trừ việc cùng Khương Ngưng chào hỏi, Chu Hành Xuyên không nói một câu nào khác.
Về sau tôi bận rộn chuẩn bị đám cưới, căn bản không có thời gian nghĩ tới Khương Ngưng.
Cho đến ngày thử váy cưới, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ cuộc sống nhìn như yên tĩnh của tôi.
Lúc tiếng chuông vang lên, Chu Hành Xuyên theo bản năng nhìn tôi một cái, sau đó cầm điện thoại rời đi.
“Hành Xuyên, cậu có thể tới bệnh viện được không? Tớ đau quá, sắp không chống đỡ được nữa…”
Là giọng nói của Khương Ngưng.
Tôi giống như một chú hề mặc váy cưới trắng tinh ngồi ở trên ghế salon.
Cho đến chạng vạng, cũng không thấy Chu Hành Xuyên trở về.
Ngày hôm đó lúc hắn trở về đêm đã khuya.
Trên người mang theo nồng đậm mùi nước khử trùng, giữa lông mày còn đọng lại một nỗi buồn không thể tiêu tan.
“A Nhiên, thật xin lỗi.
“Thận Khương Ngưng suy kiệt, đã không còn nhiều thời gian, ở thành phố A này, cô ấy không có bạn bè, cô ấy chỉ có một mình anh.”
Tôi đã sớm đoán được hắn sẽ giải thích như vậy.
Nhưng khi chính tai nghe, tôi vẫn vừa sốc vừa bối rối:
“Chu Hành Xuyên, bệnh của Khương Ngưng không phải do em gây ra, cái này không phải là lí do để em đáng bị vị hôn phu bỏ lại một mình trong lúc thử váy cưới.”
Hắn vùi đầu thật sâu vào hai tay, đau khổ nói: “Em không hiểu, em cái gì cũng không biết…”
Tôi ôm ngực, quả thực rất khó để miêu tả tâm tình phức tạp lúc này.
Trong chớp mắt, tôi chợt nhận ra một điều:
“Anh và Khương Ngưng bắt đầu liên lạc lại với nhau khi nào?”
Hắn chưa từng xóa phương thức liên lạc của Khương Ngưng, nếu muốn liên lạc lại, lúc nào cũng có thể.
Trong khoảng thời gian sau khi buổi tụ họp kết thúc, hắn rất bận, có khi đến tôi còn không tìm được hắn.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là đến bệnh viện.
Mà tôi, giống như một kẻ ngốc tự tin mù quáng, đắm chìm trong sự vui sướng của lễ cưới sắp tới, cũng không biết trong lòng chú rể đang nghĩ đến người khác.
“Đừng hỏi, A Nhiên, anh bảo đảm là anh không còn yêu Khương Ngưng, nhưng bệnh của cô ấy…”
Chu Hành Xuyên hít sâu một hơi, giống như là hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào tôi:
“Anh biết lời kế tiếp em sẽ khó mà tiếp nhận, nhưng bệnh tình của Khương Ngưng anh không thể mặc kệ không quan tâm. Anh đã làm kiểm tra, kết quả rất thành công, hôm nay anh đã ký giấy tự nguyện hiến tạng, anh nhất định phải cứu Khương Ngưng.”
Đầu óc tôi chợt trống rỗng.
Qua thật lâu tôi mới hiểu được hắn đang nói gì:
“Chu Hành Xuyên, đầu óc anh có bệnh sao!”
4.
Tôi nghĩ chẳng qua hắn phản bội tôi, yêu người khác.
Lại không nghĩ rằng hắn bị bệnh thần kinh.
Chu Hành Xuyên nhíu mi, thanh âm trầm thấp:
“Em chưa nhìn thấy Khương Ngưng, không biết cô ấy đáng thương thế nào. Anh chỉ muốn cứu cô ấy, không hề phản bội em, cũng không yêu cô ấy, rốt cuộc vì sao em lại không đồng ý!”
“Sự đáng thương của Khương Ngưng không phải tôi tạo thành, vì sao tôi lại phải gánh hậu quả. Anh nói không thích cô ta, nhưng lại không hỏi tôi đã tự quyết định hiến thận cứu cô ta, anh có coi tôi là vị hôn thê sao? Anh chỉ là không dám thừa nhận con tim mình đã phản bội, còn muốn tôi diễn vở kịch này cùng anh!”
Không biết câu nào đâm đến chỗ đau của Chu Hành Xuyên, khiến hắn đột nhiên nóng nảy:
“Ngụy Nhiên, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, em nghĩ tôi là người như vậy à?”
Sau tám năm hẹn hò, Chu Hành Xuyên, người luôn lý trí và điềm tĩnh, lần đầu tiên mắng tôi.
Lại là vì Liễu Khương Ngưng.
Tôi mỉm cười buồn bã, chợt cảm thấy tám năm đồng hành đều là sai lầm:
“Anh cũng biết chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng khi anh tỏ ra anh hùng cứu Khương Ngưng, có nghĩ tới tôi không?”
Hắn há miệng, nhưng không lên tiếng.
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, tôi cố nén mới không để cho nó chảy ra:
“Chu Hành Xuyên, tôi là con người, là người thì sẽ ích kỷ. Tôi không thể tiếp nhận việc anh hiến thận cho Khương Ngưng, càng không thể tiếp nhận anh có ý lừa gạt. Nếu anh đã lựa chọn Khương Ngưng, vậy chúng ta chia tay đi!”
Chu Hành Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Em uy hiếp tôi?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt của hắn, không chút nào lùi bước.
Những cảm xúc phức tạp hiện lên khuôn mặt, một lúc lâu sau hắn mới chế nhạo:
“Ngụy Nhiên, tới hôm nay tôi mới nhìn rõ. Hóa ra em máu lạnh như vậy, đáng đời bị cha mẹ ruột vứt bỏ!”
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà đập cửa rời đi.
Thất vọng, hối hận, phản bội…
Những cảm xúc phức tạp tích tụ trong lồng ngực khiến tôi khó thở.
Tôi yêu Chu Hành Xuyên tám năm, vậy mà trong một ngày hắn liên tiếp vì Liễu Khương Ngưng mà bỏ lại tôi hai lần.
Thậm chí vì Liễu Khương Ngưng mà không tiếc đâm vào vết thương cũ của tôi đến tứa máu.
5.
Không biết tin tức Chu Hành Xuyên hiến thận cho Khương Ngưng bị tiết lộ ra ngoài thế nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người bọn họ đồng loạt lên hot search.
#thiên tài hội họa Khương Ngưng mới về nước bị bệnh nặng#
#CEO công ty khoa học kỹ thuật Lê Tinh, Chu Hành Xuyên hiến thận cho Khương Ngưng#
Có người thích náo nhiệt rất nhanh đã đào ra tin tức Chu Hành Xuyên từng theo đuổi Khương Ngưng.
Còn có người gửi lên bình luận tấm hình Chu Hành Xuyên thâm tình nhìn Khương Ngưng hôm tụ họp.
“Ánh trăng sáng bệnh nặng về nước x tổng tài công thành danh toại, đây là cặp đôi trong tiểu thuyết đi, quá đẹp đôi.”
“Đừng vội, nghe nói nhà trai đã có vị hôn thê, yêu tám năm, cuối năm sẽ kết hôn.”
“Vị hôn thê quá đáng thương rồi, ai lại đồng ý cho chồng mình hiến thận cho bạn gái cũ chứ”
“Không phải bạn gái cũ, anh ta vốn dĩ không tán đổ người ta, cùng lắm chỉ được coi là một tên chó liếm không não”
Bởi vì Chu Hành Xuyên khăng khăng làm theo ý mình, cuộc sống riêng của tôi bị người lột sạch trên mạng, trở thành chủ đề cho người bàn tán.
Trong lúc nguy cấp, hắn lại mất liên lạc.
Ngay cả thời gian mắng người tôi cũng không có, chỉ có thể an bài để công ty khẩn cấp lên tiếng.
Nhưng không có tác dụng.
Lúc tan tầm, một đám phóng viên lao tới chặn tôi ở cửa công ty:
“Ngụy tiểu thư, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì đối với việc Chu Hành Xuyên hiến thận cho Khương Ngưng? Hôn lễ của hai người vẫn sẽ cử hành đúng hạn sao?”
“Đây là hành động tự nguyện của Chu Hành Xuyên, hay là chiêu trò PR của Lê Tinh?”
“Khương Ngưng là người thứ ba xen vào giữa cô cùng Chu Hành Xuyên? Chu Hành Xuyên ngoại tình sao?”
Một đám người quây lấy tôi, nhân viên an ninh muốn che chở tôi xuống nhà xe dưới hầm rời đi, nhưng lại bị tôi ngăn lại.
“Cô không trả lời, là đại biểu cho việc cô ủng hộ Chu Hành Xuyên hiến thận sao?”
Không biết tôi lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên đứng yên, thẳng tắp nhìn về phía nhà báo kia, hít sâu một hơi:
“Thân thể là của Chu Hành Xuyên, anh ta không hề hỏi ý kiến của tôi, cho nên không có chuyện tôi ủng hộ hay không.”
“Công ty khoa học kỹ thuật Lê Tinh không phải tài sản của một mình Chu Hành Xuyên, chuyện cá nhân của Chu Hành Xuyên không liên quan đến Lê Tinh.
“Tôi không muốn ở chỗ này đàm luận vấn đề Chu Hành Xuyên có ngoại tình hay không, nhưng tôi không chấp nhận được hàng động của anh ta, nên khi biết chuyện này tôi đã nói lời chia tay, từ đây về sau, tôi cùng Chu Hành Xuyên chỉ là đồng nghiệp, xin mọi người không soi xét cuộc sống riêng của tôi nữa.
“Cám ơn sự chú ý của truyền thông đối với chuyện này, hy vọng mọi người có thể đăng tin đúng sự thật. Cuối cùng chúc Khương tiểu thư sớm ngày bình phục.”