Học Thần Trở Về - Chương 6
17
Cùng lúc đó, một con búp bê gỗ kỳ dị từ lồng ngực của Chu Hân bay giữa trung.
“Nào, để tự giới thiệu một chút. Tôi là Hệ thống nữ phụ hắc hóa. Như cái tên, nhiệm vụ của là chọn một làm nữ phụ và dẫn dắt cô hắc hóa. Đáng tiếc, những từng là ký chủ của đều quá vô dụng.”
Con búp bê gỗ khắc khuôn mặt quái dị bỗng lộ vẻ tiếc nuối.
“Những khao khát và chấp niệm của họ cuối cùng đều chỉ tự trói buộc chính . Tôi chợt nghĩ, tại tự bồi dưỡng một ký chủ hảo nhỉ?”
Nó phát tiếng vui vẻ như tiếng trẻ sơ sinh, nhưng những lời đầy chói tai: “Lạc Lạc, xem như món quà gặp mặt lần đầu, đã giúp cô giết Chu Hân đấy! Cô biết, cô chết đau đớn đến mức nào , còn gấp trăm lần sự đau khổ mà cô từng chịu đựng ở kiếp !”
“Lâm Lạc Lạc, việc cô sống là một sự ngẫu nhiên, mà do chính sắp đặt. Tôi thật sự hiểu, đã hai đời , tại cô vẫn chọn hắc hóa, cùng khiến những kẻ từng tổn thương cô trả giá đắt?”
Ngực phập phồng dữ dội, cú sốc từ cái chết của Chu Hân khiến thể thốt lên lời. Mất lâu, mới bình tĩnh , lạnh lùng con búp bê.
Nó hí hửng và : “Thế giới bất công như , tại sinh đã sống trong giàu sang, hưởng hết vinh hoa phú quý, còn cô sống cùng ông nội trong một căn nhà dột nát, ngay cả cây bút chì cũng là nhặt đầu bút hỏng của khác? Cô còn nhớ , lúc nhỏ, nửa đêm sốt, ông nội cõng cô băng qua đường núi để gõ cửa bác sĩ trong làng…”
“Ồ! Cô và ông nội của cô thật sự thân thiết! ai cũng sẽ sinh lão bệnh tử. Nếu cô trở thành ký chủ của , chúng thể lấy sinh mạng của khác để kéo dài tuổi thọ cho ông nội cô, chẳng ? Ông cả đời từng hưởng một ngày sung sướng, cô làm điều gì đó cho ông ?”
“Lạc Lạc,” nó dùng một giọng đầy mê hoặc, hỏi : “Tôi thích cô. Hãy làm ký chủ tiếp theo của . Tôi sẽ cho cô mọi thứ quý giá nhất thế gian —nhan sắc, tài sản, tuổi thọ… Có ?”
Đôi mắt của nó phát ánh sáng xanh lơ kỳ lạ, như hút linh hồn khác trong.
Tôi chằm chằm nó, tưởng như thấy viễn cảnh tương lai khi tất cả những thứ đó.
Những lời nó , thật sự hấp dẫn. Hệ thống , đúng là thể cho con tất cả những gì họ mơ ước.
Tôi từ từ mở miệng, : “Không cần.”
Có lẽ trong mắt nó, luôn là tổn thương. trong mắt , đã thứ quý giá nhất đời.
Tôi bao giờ thiếu thốn điều gì. Có thể giàu về vật chất, nhưng đã nhận tình yêu trọn vẹn nhất từ ông nội.
Vậy là đủ .
Từ nhỏ đến lớn, bao giờ cảm thấy thiếu thứ gì, mà chỉ nghĩ rằng đã cho đủ.
Ông nội luôn dạy rằng làm sống thanh thản với lương tâm. Nếu lấy sinh mạng khác để kéo dài tuổi thọ cho ông, chắc ông sẽ tức giận mà chết mất.
Điều , chỉ là dùng khả năng của để mang cho ông một tuổi già thật hạnh phúc.
“Hệ thống nữ phụ hắc hóa, mày sẽ bao giờ đạt mục đích.”
Tôi mỉm con búp bê gỗ: “Điều khiến con là con , chính là tình yêu mà máy móc bao giờ cảm nhận .
Rồi sẽ một ngày, sẽ hủy diệt mày.”
Con búp bê về với nụ từ bi khắc gương mặt nó.
Ánh sáng xanh lơ nó cuộn lên, cuối cùng biến mất trong trung.
18
Cuối tuần , ông nội lên thành phố thăm .
Ông cổng trường, dòng chữ tấm biển thật lâu, những nếp nhăn trán dần dãn .
Giống như một học sinh lần đầu tiên đeo khăn quàng đỏ, đầy thành kính và trang trọng.
Tôi bỗng nhớ , cả đời ông từng học, nhưng ông đã dồn hết sức lực để ủng hộ đến trường.
Thấy , phản ứng đầu tiên của ông là: “Tiểu Lạc Lạc gầy !”
Ngay đó, ông tự hào : “Ông tiền! Đi, để ông dẫn Tiểu Lạc Lạc ăn một bữa tiệc thật hoành tráng nào!”
Tôi tìm một quán ăn nổi tiếng ở ngoài trường nhiều đánh giá . Đến nơi, ông ở cửa, bối rối dám bước .
Lúc mới nhận , ông đã mặc chiếc áo sơ mi màu xám mà chỉ dịp Tết mới mặc.
“Đôi giày của ông, làm bẩn sàn nhà họ ?”
Ông cúi đầu, như một đứa trẻ mắc . Đôi giày của ông đã cũ, rách nát, nhưng trong mắt , chúng chẳng hề bẩn chút nào.
“Ông biết đó thôi, bây giờ chuộng phong cách retro đấy! Ông chính là ông lão phong cách nhất thế gian !”
Tôi cay cay nơi khóe mắt, ôm lấy cánh tay ông và dẫn ông bước trong.
Thức ăn nhanh chóng mang lên, nhưng ông hầu như ăn gì, chỉ cầm một miếng bánh ngô, nhấm nháp từng miếng nhỏ, nhai thật chậm.
Ông ông quen ăn đồ ở đây. biết, ông chỉ dành những món ngon nhất cho .
“Ông ơi, bây giờ cháu giàu lắm !” Tôi vỗ chiếc túi đồng nào, đùa: “Cháu làm gia sư, kiếm cả chục vạn cơ! Với , cháu còn tuyển thẳng Thanh Hoa và Bắc Đại nữa! Tốt nghiệp xong, chúng sẽ cùng Bắc Kinh!”
“Bắc Kinh , quá, Bắc Kinh Thiên An Môn!”
Nói đến Bắc Kinh, mắt ông sáng lên. Ông nheo mắt , ánh như vượt qua ngàn dặm: “Có bài hát cũ mà ông thích, ‘Tôi yêu Bắc Kinh Thiên An Môn, Thiên An Môn đón mặt trời mọc…’”
Khoảnh khắc đó, đột nhiên .
Tôi dám tưởng tượng, kiếp khi hại chết, ông đã mang tâm trạng thế nào khi một bắt xe lên thành phố.
Cả đời từng xa, ông đã làm để hỏi thăm từng đường, hỏi cháu gái ông . Hỏi, bao giờ thì Tiểu Lạc Lạc của ông mới về nhà.
Thực , từ nhỏ đã biết.
Ông sống một đời độc thân. Còn , là đứa trẻ mà ông nhặt khi nhặt rác.
Trong quán, sinh viên đại học đang ăn uống.
Nghe ông cất giọng hát, họ đều ngoái đầu và đồng loạt vỗ tay, hoan hô lớn tiếng.
19
Cuối cùng, chuyện Chu Hân qua đời biết do hệ thống mà nhanh đã các bạn học quên lãng.
Những ngày đó, vẫn như thường lệ, cùng Hạ Sơ Tầm học bài.
Thay vì gọi là học, lẽ đúng hơn là nhận lương để… “nghỉ ngơi”. Cậu chẳng thua kém gì , thậm chí phản xạ còn nhanh hơn. Hầu như chỉ cần lướt qua đề là biết ngay đáp án.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngày kỳ thi đại học, con số đếm ngược bảng cuối cùng trang trọng thành số 0.
Giáo viên chủ qnhiệm vẫn giữ vẻ nghiêm khắc bục giảng dặn dò, nhưng hốc mắt của cô đỏ hoe.
Các bạn học cùng lớp ba năm qua cũng kiềm cảm xúc, thành tiếng trong tiết học cuối cùng.
Thời học sinh của chúng , cuối cùng cũng khép .
Mùa hè năm đó là những miếng dưa hấu lạnh, những chai nước ngọt ga, kem que mát lạnh, và cả những bộ phim, chương trình tạp kỹ truyền hình mà đây bao giờ thời gian xem.
Ai cũng “báo thù” cho ba năm qua, cố gắng bù đắp những gì đã bỏ lỡ.
Tôi thuê một căn phòng nhỏ trong thành phố, lớn nhưng ấm cúng. Tôi cũng đón ông nội lên ở cùng.
Ông đã vất vả cả đời, cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi.
Ngày công bố kết quả thi, nhận một lá thư từ Hạ Sơ Tầm.
[Thật chúng đã từng gặp . Trong một lần tham gia hoạt động làm thêm của trường, thấy các bạn khác đều tỏ vẻ chán ghét việc dọn vệ sinh, chỉ riêng , thành thạo tự nhiên làm hết mọi việc.
Lúc đó nghĩ, thật kỳ diệu, một cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo như thể làm những việc ?
Sau đó, kìm mà tìm hiểu về , mới biết gia đình chút đặc biệt. Cậu là cô gái tự lập và xuất sắc nhất mà từng gặp. Cậu bao giờ than vãn, bao giờ bỏ cuộc.
Mỗi lần qua lớp , dù khác ồn ào thế nào, vẫn luôn lặng lẽ bên cửa sổ giải bài tập.
Tôi ngưỡng mộ sự nỗ lực của , sự nghiêm túc của , lòng và sự kiên cường của , cả tính cách lạc quan của nữa…
Tôi thích một Lâm Lạc Lạc như thế.
Lâm Lạc Lạc, trịnh trọng mời cùng đến Bắc Kinh.]
Hai tấm giấy báo trúng tuyển giống hệt , chính là lời tỏ tình rực rỡ nhất của tuổi trẻ.