Học Bá Giả Nghèo - Chương 2
5
Sau khi thu tiền thuê nhà xong, tôi tiện thể gọi cho ba.
“Ba ơi, hôm nay con đã thu hết tiền nhà của tòa này rồi… Con nghĩ dưới tầng chung cư nên lắp tủ để đồ giao hàng thì tiện hơn…”
Tôi xé tờ thông báo “cấm nhân viên giao hàng sử dụng thang máy” và quay lại nói với cô nhân viên quản lý: “Dán thông báo mới nhé, từ giờ giao hàng sẽ không mang lên tận nơi, bảo người ta xuống lấy.”
Hiệu suất của ba tôi cũng khá cao, ngày hôm sau khi tôi đi giao hàng, cả tầng một của khu chung cư đã lắp tủ giao hàng.
Tối đến, tôi ở nhà ghi sổ sách, ba tôi thì đang chơi mạt chược với hàng xóm, còn mẹ tôi ra ngoài uốn tóc với mấy người bạn.
Tôi tiến lại gần ba hỏi: “Sao con thấy sổ sách không khớp nhỉ, ở đâu ra mà có mười mấy vạn tiền phí giao dịch vậy?”
Ba tôi lấy hơi sâu rồi rút một quân bài, vô tình đánh ra một quân nhị đồng: “Sao lại không? Ba mày đã từng bị thiệt mà… Nhiều tiền đến mức đủ cho ba chơi biết bao nhiêu ván mạt chược rồi…”
“Nhưng con tính thử lúc thu tiền nhà hôm nay rồi, dù cộng hết tiền thuê của cả khu chung cư cũng không tới mức phải chịu nhiều phí giao dịch như vậy…”
“Con thu của khu nào? À, bài đẹp quá! Pung!”
Tôi không biết lần này là lần thứ bao nhiêu tôi phải mở to mắt ngơ ngác nhìn ba.
“Nhà mình còn có khu khác nữa sao?”
Rốt cuộc hai ông bà nhà này đã giấu tôi những gì suốt bao năm qua?
Tôi còn phải tự làm hẳn một phần mềm để quản lý tài chính, vậy mà họ vẫn còn giấu tôi!
Ba tôi liếc nhìn tôi đầy lo lắng: “À… ba hay quên mà, con cũng biết rồi… Để hôm nào ba dẫn con ra ngân hàng, giờ con cũng lớn rồi, đến lúc tiếp quản tài sản của nhà mình rồi…”
Tuy từ nhỏ tôi không thiếu tiền, ăn mặc không lo, cuộc sống cũng không bị thiếu thốn gì.
Nhưng trong tiềm thức, tôi luôn nghĩ rằng nhà mình không giàu có, thậm chí là khá nghèo.
Nhất là khi có một cặp ba mẹ “buông thả.”
Ba tôi làm phụ bếp ở khách sạn, đi muộn về sớm, ngày nào cũng mang đồ ăn thừa từ khách sạn về cho tôi.
Mẹ tôi thì là một bà nội trợ, ngày nào cũng uốn tóc, chơi bài, ra quán trà, sáng sớm bốn giờ đã dậy đi chợ tranh mua rau với mấy bà bạn già.
Vì vậy, tôi luôn nỗ lực hết mình, học hành chăm chỉ. Hồi nhỏ, khi đạt điểm tuyệt đối, họ còn nghĩ tôi học theo phim “Trường Giang số 7” để sửa điểm, vui vẻ ký tên khen tôi thông minh, biết dùng bút cùng màu để sửa.
Tôi thật sự không thể nào chịu nổi hai ông bà này nữa.
6
Gần đây có một video đang bùng nổ trên các trang mạng quốc tế.
Đó là cuộc thi phần mềm trong một cuộc thi có uy tín về lĩnh vực máy tính quốc tế, nơi các thiên tài máy tính từ khắp nơi trên thế giới tụ hội để tham gia vào các dự án phần mềm.
Những người thể hiện xuất sắc thường được các trường Ivy League nhận vào học, và rất nhiều công ty công nghệ lớn cũng luôn chờ đợi để săn đón những tài năng tại cuộc thi này.
Ngay cả khi không đạt giải, bạn vẫn có cơ hội được các công ty lớn chú ý với mức lương khởi điểm lên đến 7 con số.
Trước đây, cuộc thi này chủ yếu được giới chuyên gia quan tâm, nhưng trong những năm gần đây, với sự gia tăng của các thiên tài trẻ tuổi tham gia, cuộc thi đã trở thành điểm nóng thu hút sự chú ý của nhiều bạn trẻ, đặc biệt là nhờ những phần mềm độc đáo.
Cuộc đụng độ giữa các thiên tài, kết hợp với kỹ thuật chỉnh sửa cắt ghép thần thánh, khiến video này trở nên vô cùng ấn tượng và thu hút sự quan tâm ngày càng tăng trên các trang mạng quốc tế.
Ban đầu, mọi người chú ý vì có sự xuất hiện của một thí sinh người Trung Quốc trong cuộc thi.
Khi cuộc thi tiếp diễn, thí sinh này đã giành giải nhất nhưng từ chối mọi lời mời từ các công ty lớn.
Sau đó, tài khoản chính thức của Đại học Thanh Hoa đã thông báo rằng thí sinh người Trung Quốc 18 tuổi, hiện đang học lớp 12, đã được Đại học Thanh Hoa đặc cách tuyển chọn.
Họ bày tỏ hy vọng rằng thí sinh Kim Vân Mộ sẽ tiếp tục tỏa sáng tại Đại học Thanh Hoa.
Ngay khi Thanh Hoa công bố, việc tôi được tuyển thẳng không còn là bí mật nữa.
Đài truyền hình đã nhanh chóng nghe tin và đến phỏng vấn.
Khi ba tôi gọi báo rằng các phóng viên đã đến cổng nhà, tôi vừa giao xong đơn hàng cuối cùng.
Trên đường về nhà, tôi lái chiếc xe điện nhỏ, ba tôi thì diện vest bảnh bao, tóc không biết đã dùng bao nhiêu keo vuốt, đầu ngẩng cao, thậm chí bộ ria mép cũng bóng loáng.
Còn mẹ tôi, mặc áo khoác lông chồn giữa trời nóng, đến tiệm tóc của Hồ Đức Lộc để uốn kiểu thời thượng, đứng bên cạnh ba tôi trông rất đẹp đôi.
Ba tôi đang thao thao bất tuyệt: “Khi bảo bối nhà tôi còn bé, đã có thầy tướng số ở Hồng Kông đoán rằng sau này nó sẽ được mặc áo hoàng bào, mỗi bữa đều có cá lớn và thịt ngon làm bạn…”
Lúc ấy tôi đang mặc áo khoác màu vàng của người giao hàng, trong hộp đựng món ăn nhỏ của tôi còn chứa cá nướng và xiên thịt mà tôi vừa mua từ quán nướng ven đường.
“Bảo bối nhà mình về rồi kìa!”
Mẹ tôi chỉ tay về phía tôi, máy quay cũng lập tức chuyển hướng theo ngón tay của bà.
Tôi nghĩ chắc chắn phóng viên sẽ tò mò muốn tìm hiểu xem thầy tướng số mà ba tôi nói là ai, rồi cẩn thận tránh xa ông ấy ra.
Khi nào thầy bói đã từng xem vận mệnh cho tôi vậy? Chính tôi còn không biết nữa.
Nếu thực sự có thì tôi chỉ muốn nói rằng:
Tôi tin ông là q/u/ỷ đấy! Ông già đáng ghét này thật xấu xa!
7
Vừa xuất hiện, ba mẹ tôi vốn ăn mặc lộng lẫy, bỗng chốc mất đi vẻ rạng rỡ.
Micro của phóng viên được đưa đến trước mặt tôi.
“Kim Vân Mộ, cho hỏi bạn lựa chọn đi giao hàng có phải để phụ giúp gia đình không?”
“Không hẳn là vì điều đó…”
Chủ yếu là để thu tiền thuê nhà thôi.
“Nếu vậy, tại sao bạn không tiếp tục hoàn thành chương trình trung học?”
“Điều này có thể nói ra không nhỉ?”
Chẳng lẽ nói là tôi bị nhà trường bắt buộc tạm nghỉ học?
“Không sao đâu, không nói cũng không vấn đề gì. Vậy bạn có nghĩ mình thuộc kiểu người có thể thay đổi số phận nhờ việc học không?”
“Ừm… sao lại không nhỉ?”
“Vậy bạn có nghĩ rằng con cái trong gia đình như bạn, chỉ khi vào được một trường đại học tốt thì mới có tương lai không?”
“Ừm… Tôi nhớ là thầy giáo của tôi từng nói… Điều này sẽ được phát sóng chứ?”
“Sau đó sẽ có phần chỉnh sửa.”
“Giáo viên chủ nhiệm của tôi từng nói rằng, với những đứa trẻ đến từ gia đình như tôi, thì dù có học ở một trường đại học tốt cũng chưa chắc có tương lai.”
Tôi nhìn vào máy quay, như thể qua ống kính đó, tôi đang nhìn vào rất nhiều người giống như mình.
“Tôi không thấy gia đình mình có gì không tốt. Ba mẹ tôi chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi, họ đều rất yêu thương tôi. Từ nhỏ đến lớn, họ luôn nói rằng nếu thi không tốt cũng không sao cả.”
“Học ở một trường đại học tốt chưa chắc có thể thay đổi số phận. Học ở một trường tốt chỉ là một trong nhiều cách để thay đổi số phận, quan trọng là con người nắm bắt cơ hội như thế nào.”
Khi tôi còn chưa biết gia đình mình thực sự rất giàu, tôi vẫn cố gắng học tập vì tương lai của bản thân.
Và ngay cả khi tôi biết rằng gia đình mình có tiền, tôi cũng sẽ không bỏ học vì đó không phải là tiền của tôi.
Chỉ khi học nhiều hơn, tôi mới có thể nắm vững mọi thứ trong tay.
Có hay không có tiền cũng chẳng quan trọng với tôi. Tôi sẽ không vì có tiền mà rời khỏi căn hộ chung cư cũ, và cuộc sống của tôi cũng sẽ không thay đổi chỉ vì điều đó.”
8
Sau khi phóng viên rời đi, ba tôi cởi bộ vest ra, bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ của ông cụ. Mẹ tôi thì vắt chặt chiếc áo lông chồn, nước nhỏ tong tong xuống sàn.
Mọi hành động của họ rất thuần thục, nhưng ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi, khiến tôi nổi hết cả da gà.
Cảm giác như họ chuẩn bị hạ bức tượng thần tài xuống và đặt tôi lên thay vào đó.
Ba tôi rưng rưng nước mắt: “Cuối cùng nhà mình cũng có người có học vấn rồi! Là Thanh Hoa đó! Đúng là tổ tiên tích đức để lại, Huệ Vân, gọi điện về nhà, bảo mọi người mở từ đường! Báo cho cụ kị kị kị biết rằng Tiểu Bảo đã đậu Thanh Hoa rồi!”
Mẹ tôi vội vàng đi báo tin cho tất cả các cô gì chú bác, một lúc sau, trong căn phòng nhỏ bé, hai người đã tạo ra một không khí náo nhiệt như phiên chợ.
“Ba, không cần phải trang trọng vậy đâu? Không phải Tết hay lễ, mở từ đường làm gì?”
Ba tôi đang gọi điện nhờ người chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị mở tiệc lớn.
“Con không hiểu đâu, ba mẹ thuộc dạng ra ngoài nói ngon nói ngọt thì gọi là phú nhị đại, nói thẳng ra thì chỉ là nhà giàu mới nổi, bị người ta khinh thường thôi.”
“Tổ tiên nhà mình vốn làm nghề buôn bán, sĩ nông công thương, thương xếp cuối, còn sĩ xếp đầu. Dù có bao nhiêu tiền và quyền lực thì vẫn bị mang tiếng là bọn nặng mùi tiền. Giờ Tiểu Bảo nhà mình đã làm rạng danh dòng họ, đương nhiên phải mở từ đường báo với cụ kị kị kị rồi!”
Lại có lý do như vậy sao?
Mẹ tôi nói rằng, bất kể gia đình nào, việc đậu vào Thanh Hoa đều là sự kiện đáng ăn mừng, tất nhiên phải mở tiệc đãi khách.
“Đừng lo lắng, Tiểu Bảo, chúng ta chỉ mời họ hàng và bạn bè ăn bữa cơm thôi, hoàn toàn không phải là khoe khoang.”
Ngày hôm sau, tin tôi đậu vào Thanh Hoa xuất hiện trên báo, các trang mạng lớn đều đăng tải bài viết.
Tuy nhiên, điều gây chú ý nhất không phải là câu chuyện cảm động về việc tôi được Thanh Hoa đặc cách tuyển chọn, mà là những phản ánh sâu sắc phát sinh từ cuộc phỏng vấn.
“Xuất hiện của các ‘lò luyện thi ở thị trấn nhỏ’, chúng ta cần suy ngẫm thêm!”
“Những học sinh từ các thị trấn nhỏ, trong biển bài tập và các kỳ thi, đã rèn luyện được tư duy cố định và bảo thủ, thành thạo trong thi cử, nhưng lại mất đi khả năng thực hành và tư duy sáng tạo.”
“Những học sinh này ngày đêm học thêm, làm bài chỉ để thi đỗ vào những trường đại học trọng điểm, nơi mang lại cho họ cảm giác an toàn…”
“Cuộc đời của các học sinh này có thể thuận lợi trong các ngôi trường danh giá, nhưng một khi bước vào xã hội, hệ giá trị của họ sẽ sụp đổ hoàn toàn, dẫn đến việc liên tục dựa vào các kỳ thi để tìm lại sự an toàn…”
“Kim Vân Mộ chính là một hình mẫu điển hình của những học sinh luyện thi thành công, trong cuộc phỏng vấn, ba mẹ cô ấy lập tức thay đổi trang phục gọn gàng để che giấu sự khó khăn trong cuộc sống, nhằm thỏa mãn sự tự hào do thành công của con cái mang lại…”
“Những học sinh này thường lo lắng đến mức mất đi sự logic trong các cuộc phỏng vấn, liệu những người chỉ giỏi thi cử này có thực sự có khả năng tự thay đổi cuộc sống và số phận của họ không?”
Tôi và ba mẹ ngồi trước màn hình TV, ngơ ngác không nói nên lời.
“Mất đi khả năng thực hành và tư duy”, “che giấu sự tự hào hão huyền về cuộc sống”, “chỉ giỏi thi cử”.