Hoàng Thượng Sủng Xuân Hỉ - Chương 3
10.
Việc đòi lại tiền thưởng cứ thế bị trì hoãn, ta ăn đến mức bụng nhỏ trở nên tròn trịa.
Ngày tháng dần trôi, ánh mắt Sở Thời Dần nhìn ta ngày càng sâu thẳm, giống như thợ săn nhắm vào một con lợn rừng.
Ma ma dạy quy củ và tỷ tỷ quản sự suốt ngày lo lắng.
Đúng lúc Sở Thời Dần đi săn thu mà không mang ta theo, hai người cuối cùng cũng có cơ hội, cấm ta ăn.
“Thân là thông phòng, sao có thể không có chút nào tiết chế như vậy?
“Điện hạ bây giờ sủng ái ngươi, nhưng sau này sẽ có người mới, ngươi ăn đến béo như một con lợn, làm sao tranh sủng với người khác?
“Từ hôm nay, cho đến khi điện hạ trở về, không được ăn đồ mặn nữa!”
“!!!” Ta ngỡ ngàng.
Nhưng người ở dưới mái nhà không thể không cúi đầu.
Từ đó, ba bữa cơm mỗi ngày rút gọn thành nửa bát cháo.
Kèm theo là mấy bát thuốc đen xì xì.
Khi Sở Thời Dần trở về, ta đã gầy đi một vòng lớn.
Thấy ta thế này, hắn nhíu mày: “Nghe nói trong thời gian cô vắng mặt, ngươi vì nhớ cô mà tương tư thành bệnh?”
Ta không thể nói là bị ép phải gầy đi, bởi điều đó sẽ khiến người khác bị phạt lây, đành giả vờ thẹn thùng gật đầu.
“Nô tỳ nhớ điện hạ, nên chẳng buồn ăn uống.”
Nghe vậy, hắn vô cùng vui vẻ, nâng mặt ta lên, bỗng nhiên cúi xuống hôn một cái.
Hơi thở nam nhân bao bọc lấy ta.
Có lẽ do ta gầy đi, Sở Thời Dần ôm ta dễ dàng hơn nhiều so với trước kia.
Cánh cửa phòng bị đóng lại, màn giường chầm chậm buông xuống.
Nghe đồn, Sở Thời Dần trong cuộc săn mùa thu đã bắt được không ít con mồi.
Hắn bắt được gì, ta không rõ.
Nhưng ta biết, con lợn rừng này – tức là ta – đã bị ăn đến sạch sẽ.
Ta thực sự trở thành thông phòng nha hoàn của hắn rồi.
Hắn mỗi ngày như chẳng biết chán, thấy ta là liền bế lên.
Trong Đông cung, ai ai cũng vui vẻ.
Nhưng ta thì chẳng vui nổi.
Vì từ trong cung truyền đến tin tức, Hoàng hậu đã chọn xong Thái tử phi cho Sở Thời Dần, sang xuân năm sau sẽ cử hành hôn lễ.
Ta là một thông phòng nha hoàn không tiền, không thế, không địa vị. Nếu tương lai Thái tử phi là người khó đối phó, chẳng phải cái mạng nhỏ của ta sẽ gặp nguy hiểm sao?
11.
Thái tử phi đã được chọn.
Là đích thứ nữ của Tả thừa tướng đương triều.
Nghe nói, ban đầu định chọn đích trưởng nữ.
Nhưng mấy ngày trước, trong chuyến đi săn mùa thu, nàng gặp tai nạn, trán bị thương, sẽ để lại sẹo.
Đường đường là Thái tử phi, đương nhiên không thể có một chút khiếm khuyết nào.
Vì vậy, cung đình lại phải chọn lại một lần nữa.
Sau khi xác định Thái tử phi, Sở Thời Dần bắt đầu vào cung mỗi ngày.
Hoàng hậu muốn hắn và Thái tử phi tương lai vun đắp tình cảm, hắn tươi cười hớn hở mà đi.
Bảo hắn cùng Thái tử phi đi dạo thuyền ngắm cúc, hắn cũng vui vẻ tham gia.
Nhưng đến đêm, hắn vẫn cần ta hầu hạ.
Có lẽ là sau khi đã “nếm qua hương vị thịt”, hắn lại càng thêm lưu luyến.
Ngọc Châu tỷ tỷ từng nói, nếu một nữ nhân chỉ trao thân cho một người, thì trái tim nàng sẽ không giữ được.
Khi ta nhận ra món giò thủy tinh không còn ngon như trước nữa, ta mới hiểu thế nào là “không giữ được trái tim”.
12.
Thái tử phi tương lai rất nhanh đã biết đến sự tồn tại của ta.
Nhân lúc Sở Thời Dần vào cung hầu bệnh, nàng trực tiếp dùng thân phận Thái tử phi tương lai xông thẳng vào Đông cung, cưỡng ép bắt ta đi.
“Một tiện tỳ nhỏ nhoi mà dám nhìn thẳng vào ta? Người đâu, lột áo ngoài của nàng, thưởng cho nàng hai mươi roi trước!”
Ta sợ đến mức bỗng lóe lên một ý tưởng trong đầu: “Ta đã mang thai hài tử của Thái tử điện hạ! Nếu các ngươi dám làm ta bị thương, điện hạ tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”
Quả nhiên, đám tỳ nữ đang kéo ta lập tức ngừng tay.
Thái tử phi tương lai lập tức chạy đến, giơ tay tát thẳng vào mặt ta.
“Tiện tỳ! Ngươi cũng xứng sao?”
Nàng giận dữ quát tháo, nhổ một bãi nước bọt vào mặt ta.
Không thèm bận tâm đến sự ghê tởm ẩm ướt trên mặt, ta hạ giọng cầu xin: “Xin Thái tử phi tha mạng, nô tỳ vừa rồi vì quá lo sợ mà nói dối! Nô tỳ không có mang thai!
“Nhưng nô tỳ xin thề, chỉ cần người tha cho nô tỳ, nô tỳ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt điện hạ nữa!
“Thái tử phi hôm nay tìm đến nô tỳ, hẳn là nghe nói nô tỳ đang được sủng ái. Nếu điện hạ biết nô tỳ bị Thái tử phi bắt giữ, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Lúc đó, nếu giữa Thái tử phi và điện hạ có rạn nứt, chẳng phải người sẽ thiệt hại nhiều hơn được sao?
“Không bằng Thái tử phi hãy thả nô tỳ đi, rồi nói với mọi người rằng nô tỳ đã bỏ rơi điện hạ, tư thông với nam nhân khác mà bỏ trốn?”
Thái tử phi tương lai cười lạnh: “Một tiện tỳ, giết thì giết thôi!”
“Điện hạ là người biết nhìn đại cục, sao có thể vì loại tiện tỳ như ngươi mà sinh ra hiềm khích với ta?”
Mặc dù nói vậy, nàng lại không đánh ta.
Nàng nhốt ta vào kho củi, sai người cho ta uống thuốc, rồi ném vào một lão ăn mày.
“Kể từ hôm nay, ta sẽ đưa vào mỗi ngày một lão ăn mày phù hợp với ngươi.”
“Một kẻ ai cũng có thể làm chồng… không, là một tiện tỳ ngay cả lão ăn mày cũng có thể ngủ cùng, ta không tin điện hạ còn muốn ngươi!”
Nàng nói xong, cười đắc ý rồi rời đi.
Chẳng bao lâu sau, thuốc bắt đầu có tác dụng.
Lão ăn mày với vẻ mặt dâm đãng lao về phía ta.
Ta từng thấy cảnh các Hoa nương bị ép uống thuốc ở Xuân Vũ phường thảm hại ra sao, giờ đã trải qua nhân sự, ta càng hiểu điều gì đang chờ đợi mình.
Vì vậy, khi lão ăn mày lao đến, ta không chút do dự mà giật đứt đailưng, lợi dụng thế lao người của lão, quấn dây quanh cổ lão, xoay nửa vòng rồi siết chặt.
Trong dây lưng có cất giấu dây câu cá, là thứ mà Ngọc Châu tỷ tỷ đã để lại cho ta.
Ta luôn ghi nhớ lời dặn dò của nàng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải giấu dây câu cá trong dây thắt lưng để tự bảo vệ mình.
Khi Sở Thời Dần mang người đến, lão ăn mày đã tắt thở.
Ta nắm chặt dây thắt lưng, co rúm vào góc phòng, không rơi một giọt nước mắt.
Ta nghĩ, ta nhất định phải lấy lại tiền thưởng.
Dù không có vạn vạn vạn lượng, chỉ cần trăm lượng cũng đủ.
Nếu Sở Thời Dần còn tiếp tục quỵt nợ, ta sẽ ăn trộm!
Dù sao, ta không thể ở lại Đông cung thêm được nữa.
13.
Sau khi trở về Đông cung, Sở Thời Dần vẫn chưa nguôi giận.
Hắn đích thân kiểm tra vết thương trên người ta, tự tay bôi thuốc cho ta.
Ma ma nói, chưa từng thấy hắn nổi giận và lo lắng vì ai như vậy, ta là người đầu tiên.
Bà bảo, đây là phúc, cũng là họa.
Bà dặn ta từ nay về sau phải hầu hạ cẩn thận, nhất định phải giữ chặt sự sủng ái của Sở Thời Dần.
Nhưng tình cảm của con người là tự do, ngoài việc làm tốt chính bản thân mình, ta còn phải làm sao để giữ?
Cuối cùng thì Thái tử phi tương lai không bị bất kỳ hình phạt nào.
Ngược lại, ta lại bị Hoàng hậu chú ý.
Hoàng hậu sai cung nữ đến, định phạt ta 50 roi.
Nếu đánh hết 50 roi này, ta không chết cũng phải tàn phế.
Sở Thời Dần dường như đã liệu trước điều này.
Hắn sắp xếp thị vệ trong sân, ngăn cản đám cung nữ đó.
Ma ma đến tìm ta, bảo vệ ta rời khỏi từ cửa sau.
“Ngươi mau đi đi, điện hạ đã sắp xếp cho ngươi chỗ ở mới ở ngoại ô phía đông, những món ăn này ngươi mang theo đường mà ăn.”
Ma ma dặn dò, nhét vào tay ta hai gói đồ lớn.
Ta ước lượng, gật đầu đồng ý.
Nhưng vừa ra khỏi cửa sau, ta lập tức bỏ chạy.
14.
Trước khi chạy, ta đã lén đổi số thức ăn trong hai gói đồ thành vàng bạc kim ngân.
Đều là những thứ ta tích góp được trong thời gian gần đây.
Phải nói, Sở Thời Dần thực sự keo kiệt.
Hầu hạ hắn bấy lâu, đến hôm nay ta mới nhận ra, hắn chưa từng ban cho ta một chiếc vòng tay nào.
Rời khỏi Đông cung, ta cầm vàng bạc đổi lấy tiền bạc.
Mua lương khô và túi nước, rồi rời khỏi chợ tiếp tục đi về phía trước.
Chẳng ngờ, ta lại gặp đúng Sở Thời Dần ở ngay cổng thành.
Ta và hắn, mặt đối mặt.
Hắn lúc đầu ngỡ ngàng, sau đó lại tràn đầy vẻ vui sướng, “Xuân Hỉ, nàng đến tìm cô sao?
“Nàng nhớ cô rồi phải không?”
Ta đeo hành lý sau lưng, trước ngực khoác một gói đồ.
Bộ dạng trốn chạy như thế này, chẳng lẽ hắn không nhìn ra?
Sở Thời Dần vung tay, liền có người đến lấy hành lý và gói đồ của ta.
Hắn cúi người một cái, bế thẳng ta lên.
“Xuân Hỉ không cần phải sợ, từ nay sẽ không còn ai dám làm hại nàng nữa.
“Đây là lời hứa của cô.”
Ta cười nói cảm ơn, trong lòng thì thầm nghĩ.
Chút tiền thưởng nhỏ nhoi mà hắn còn quỵt nợ ta suốt hai năm, lời nam nhân nói, có quỷ mới tin.
Ta mới không tin đâu!
Ta bị đưa trở lại Đông cung.
Những người mà Hoàng hậu phái đến đã không còn.
Căn phòng riêng mà ta từng ở cũng chẳng còn nữa.
Sở Thời Dần muốn từ naym ta phải cùng ăn cùng ở với hắn.
Khi hắn ở thư phòng, nhất định muốn ta bên cạnh để mài mực.
Khi hắn vào cung, nhất định dẫn ta theo.
Vì thế, ta đã gặp phải thích khách.
15.
Lão Hoàng đế sức khỏe không tốt, Sở Thời Dần liên tục ra vào hoàng cung.
Nghe đám cung nữ nói, Hoàng hậu rất bất mãn với việc Sở Thời Dần mỗi ngày đều xuất cung.
Bọn họ sau lưng gọi ta là hồ ly tinh.
Tất cả đều nói rằng Sở Thời Dần ra ngoài cung là vì ta.
Sở Thời Dần không biết dùng lý do gì để thuyết phục Hoàng hậu, không chỉ giữ được mạng ta mà còn muốn nâng ta lên làm thị thiếp.
Ban đêm, khi ôm ta ngủ, hắn hỏi ta có vui không.
Ta không biết phải trả lời thế nào.
Làm thiếp, dĩ nhiên là sạch sẽ hơn làm Hoa nương.
Nếu có thể mãi mãi được Sở Thời Dần sủng ái, có khi ngày sau còn có thể được phong làm một phi tần nhỏ trong hậu cung.
Từ một nha hoàn thành một tiểu chủ tử, đó quả là một bước nhảy vọt lớn về địa vị!
Nhưng nếu ta thất sủng thì sao?
Chẳng lẽ ta thật sự phải đặt cả tương lai và mạng sống của mình lên người Sở Thời Dần hay sao?
Sở Thời Dần bảo ta suy nghĩ kỹ, hai ngày sau hãy trả lời hắn.
Vì vậy, ta đã suy nghĩ cẩn thận suốt hai ngày.