Hoàng Thượng Sủng Xuân Hỉ - Chương 1
01.
Năm ta năm tuổi, phụ thân làm ăn thất bại, sa chân vào sòng bạc, chỉ trong một đêm đã thua sạch.
Mẫu thân mang thai đến tháng thứ bảy, trong nhà không có bạc cũng chẳng còn gạo.
Sau khi đệ đệ ra đời, ngay cả cháo loãng ta cũng khó mà có được một bát.
Về sau, mẫu thân dẫn ta đi ăn năm cái sủi cảo, rồi bán ta vào Xuân Vũ phường.
Lúc ấy ta vẫn mơ hồ không biết gì, chỉ ngây ngốc nghĩ rằng mình đang chơi đùa, chờ mẫu thân quay lại.
Ma ma quản giáo người mới tính tình hiền lành, cười híp mắt cho ta hai miếng bánh hoa quế.
“Xuân Hỉ nha đầu, từ hôm nay, ngươi chính là người của Xuân Vũ phường, học tài học nghệ cho giỏi vào, tương lai sẽ có ngày tốt lành.”
Bánh hoa quế dính miệng, ăn đến mức đầu óc ta cũng trở nên mơ hồ.
Thế nào là ngày tốt lành? Thế nào là thời gian khổ cực?
Ta không hiểu lắm.
Với ta mà nói, chỉ cần có cái ăn, chính là ngày tốt lành.
Cùng với ta bị bán vào đây còn có sáu người khác.
Vì ta là nhỏ nhất, nên đi theo ma ma, giúp bà làm việc vặt.
Các vị khách thường ăn thừa rất nhiều điểm tâm và hoa quả, ta chỉ dám thèm thuồng nhìn ngắm.
Nếu bị ma ma phát hiện, ta sẽ bị ăn mấy cây thước vào tay, rồi nhịn đói qua đêm.
Ma ma bảo ta quá tham ăn, phải quản chế, nếu không về sau lớn lên mập mạp sẽ khó tiếp khách.
Tuy rằng ta thích ăn, nhưng ta rất ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ có nghe lời, mới không bị đánh.
Đông gia rất thích phạt người, thường sai người đánh chúng ta một trận, rồi ném vào căn phòng tối tăm ẩm ướt, có khi còn bị bỏ đói ba bốn ngày.
Kẻ nào chịu đựng được mà sống sót, thì tiếp tục làm việc.
Không chịu nổi, sẽ bị ném ra bãi tha ma, còn bị mắng một câu “đồ vô dụng!”
Trong mắt đông gia, ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng.
Chỉ khác là, ta là một kẻ vô dụng vẫn còn sống.
Năm ta mười tuổi, Ngọc Châu tỷ tỷ của Xuân Vũ phường được hoàng thượng triệu kiến vào cung hiến nghệ.
Sau khi nàng trở về, đã xin ta về bên cạnh để hầu hạ.
Hầu hạ bên cạnh Ngọc Châu tỷ tỷ hơn hai năm, ta học được không ít điều.
Nàng luôn dặn ta phải giấu kín bản thân, khi không cần thiết thì không được để lộ ra ngoài.
Khi không có ai, nàng thường lén đưa ta đồ ăn ngon.
Còn vuốt ve cái bụng tròn trĩnh của ta, cười một cách chua xót.
“Xuân Hỉ, ngươi phải mập hơn một chút nữa mới có thể sống an ổn qua ngày.
“Thời thế này không tốt, ngươi với ta đều không thể chờ đến cái thời đại mà mọi người đều bình đẳng, chỉ cầu được an ổn là đủ rồi.”
Ta không hiểu “mọi người bình đẳng” mà nàng nói là gì, nên nàng đã kể cho ta nghe rất nhiều câu chuyện nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, Ngọc Châu tỷ tỷ bỏ trốn.
Nghe nói là nàng đã chạy theo một gã đàn ông thô lỗ.
Đông gia phái người truy đuổi suốt mấy ngày đêm mà không tìm được nàng.
Năm đó, ta đã mười ba tuổi.
Không có Ngọc Châu tỷ tỷ che chở, đông gia ngay lập tức để ý đến nhan sắc của ta.
Hắn nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn kỹ thân hình tròn trĩnh của ta, liền nổi giận đùng đùng, giam ta vào nhà kho và để ta đói suốt ba ngày hai đêm.
Khi ma ma đến đón ta, bà vừa thở dài vừa nói:
“Xuân Hỉ nha đầu, ngươi đã mười ba tuổi, phải tiếp khách rồi.
Nếu cái miệng này không biết kiềm chế, về sau chỉ còn có ngày khổ mà sống.”
02.
Ta đã từng trải qua những ngày khổ cực.
Người không có ai bảo hộ, chỉ cần một sai lầm nhỏ liền bị trừng phạt.
Hoặc là chịu đòn roi, hoặc bị kim đâm vào thịt, bước đi trên lưỡi dao, hay bị dìm đầu vào nước cho đến chết, hoặc bị đánh đập đến chết.
Khi đông gia không vui, còn phải chịu đói khát.
Nếu chưa kịp chờ đến khi hắn nguôi giận mà đã chết đói, thì sẽ bị ném thẳng ra bãi tha ma.
Ta từng đi đến bãi tha ma.
Xác chết chất thành núi, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, giòi bọ bò khắp nơi.
Ta không muốn trải qua những ngày khổ sở như thế.
Nếu không thể sống an ổn, thì ta phải sống một cuộc đời tốt đẹp.
Ma ma nói, chỉ có tiếp khách và trở thành hoa khôi, ta mới có thể sống tốt.
Nhưng chính mắt ta đã thấy, Ngọc Châu tỷ tỷ cũng không sống tốt.
Là nha hoàn thân cận, ta đã vài lần theo nàng đến phủ của những ân khách.
Những ân khách đó thường hay bắt nạt nàng, lần nào nàng cũng bị hành hạ đến thương tích đầy mình.
Những quý nhân trong cung thủ đoạn còn cao tay hơn, thấy Ngọc Châu tỷ tỷ được thánh sủng, bèn bí mật sử dụng Thiết Liên hoa* để hành hạ nàng.
*Thiết Liên Hoa” (鐵蓮花) Dụng cụ này có hình dạng giống hoa sen bằng sắt, khi nóng lên sẽ gây bỏng rát khủng khiếp khi áp lên cơ thể, đặc biệt là ở những vùng nhạy cảm.
Nàng bị ép ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt đau đớn tột cùng.
Thế nhưng những kẻ khoác lên mình gấm vóc lụa là kia, ai nấy đều cười rộ.
Ta không muốn làm hoa khôi.
Ta muốn sống một cuộc đời thực sự tốt đẹp.
03.
Đông gia ghét ta béo, không cho ta ăn, chỉ cho uống nước.
Ta không chịu được nữa, bèn chủ động xin xỏ:
“Nô khéo tay vẽ mặt, mặt mũi mũm mĩm cũng có thể hoá nhỏ.”
“Dù sao đèn vừa thắp lên, thân hình mập hay ốm cũng chẳng ai nhìn thấy.”
Đông gia nghĩ thấy cũng có lý.
Tối đó treo bảng, quảng cáo rầm rộ để đẩy giá.
Ban đêm có khách quý đến, Xuân Vũ phường tất bật tiếp đón.
Ta giả vờ đi vệ sinh, lén lút trốn ra sân sau, tìm đường chạy.
Dưới chân tường có một cái lỗ chó, nhưng ta quá mập, không thể chui qua.
Ta cuống cuồng đi vòng vòng tìm dây thừng để trèo tường.
Đột nhiên, từ góc tường phát ra tiếng động nhỏ:
“Cục cục! Cục cục cục!”
“Ưm…”
Tiếng kêu giống như gà trống, lại giống như tiếng rên rỉ của nam nhân.
Ta lần theo âm thanh, cẩn thận bước đến gần.
Dưới ánh trăng, một con gà trống béo mập và xinh đẹp đang đi dạo thong thả nơi góc tường.
Chiếc đuôi đen bóng của nó đong đưa, tỏa ra hương vị thơm ngon hấp dẫn.
Ta nuốt nước miếng ừng ực.
Một con gà trống béo mập lang thang nơi phong lưu này, thật đáng thương!
Ta phải cứu nó ra ngoài, nướng chín và bỏ vào bụng thì mới an toàn!
Ta rón rén tiến đến, giơ tay ra muốn bắt lấy cái chân to khỏe của nó.
Đột nhiên!
Từ phía sau cột tường, một bàn tay đen thui vươn ra, nhanh chóng tóm lấy cổ chân ta.
Bàn tay ấm nóng, lực đạo vô cùng mạnh mẽ.
Ngay sau đó, một nam nhân từ sau cột tường ngã xuống.
Ta hoảng hốt hét lên một tiếng ngắn ngủi, rồi lập tức tự bịt miệng mình lại.
Nhìn kỹ, hóa ra đó là một công tử tuấn tú, mặt mày như ngọc, đôi môi đỏ thắm tựa như được tô son.
“Ưm… nóng quá…
“Là ai… ở đây…”
Công tử nằm dưới đất, giọng nói khàn khàn, mềm mại và đầy quyến luyến.
Nghe chẳng khác nào giọng của những Hoa nương khi nũng nịu trong lòng khách.
Nhưng, hắn là một nam nhân cơ mà!
Ta dùng sức đá một cái, cứu được cổ chân khỏi tay hắn.
Nam nhân có vẻ đau đớn, rên rỉ:
“To gan…
“Sao ngươi không… cứu, cứu ta…”
Những âm thanh ngắt quãng, ghép lại với những chiêu trò mà đông gia hay dùng, ta lập tức hiểu ra.
Hắn đã bị hạ dược.
Ta bối rối: “Cứu hắn sao? Nếu cứu hắn, vậy con gà của ta phải làm sao đây?”
04.
Ta ngẩng đầu nhìn tường, không cao không thấp, chỉ có thể mang theo một người.
Cúi đầu nhìn xuống, là một công tử tuấn tú, khí chất cao quý, áo ngoài lỏng lẻo, ánh mắt mơ màng.
Quay đầu nhìn sang bên trái, là một con gà trống béo mập, mông lắc lư, hiên ngang oai vệ, ngồi yên một chỗ.
Cứu gà? Hay cứu người?
Đương nhiên là cứu gà rồi!
Công tử nào có thơm ngon bằng con gà béo!
Do dự thêm một giây cũng là không tôn trọng con gà trống!
Ta chẳng nói chẳng rằng, quay người về bên trái, mở rộng tay định chụp lấy con gà trống.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cổ chân ta lại bị siết chặt.
“Bốp!” một cái, ta bị kéo mạnh xuống.
Công tử khẽ rên rỉ: “Cứu… cứu ta…
“Thưởng… thưởng vàng… vạn… vạn lượng…”
Ta: “???”
Mạng người quan trọng, sao có thể không cứu?
Cắn răng, ta vác công tử lên vai, nhanh nhẹn trèo qua tường.
Vừa xuống tới chân tường, một đoàn thị vệ cầm đao đã bao vây lấy ta.
“Tên thích khách to gan! Còn không mau thả Thái tử điện hạ xuống!”
Tên dẫn đầu hét lớn, làm ta giật mình, lập tức vứt mạnh người trên vai xuống.
Công tử… không đúng, là Thái tử điện hạ.
Thái tử Sở Thời Dần rên rỉ trong đau đớn, được thị vệ đỡ dậy, ngón trỏ thon dài của hắn run rẩy chỉ về phía ta.
“Đưa… đưa nàng về Đông cung…
“Cô… cô muốn… muốn nàng…”
Lời còn chưa dứt, hai mắt hắn liền trợn ngược, thân mình ngã nhào về phía trước.
Khuôn mặt hắn đập thẳng xuống đôi giày của ta.
Các thị vệ: “…”