Hoàng Quyền - Chương 4
Mẫu thân ta mặt lạnh: “Được rồi, sủng ái nàng ta là chuyện của hoàng thượng, chúng ta cũng quản không được, lần sau đừng làm khó nàng ta nữa, ngay cả hoàng thượng cũng lễ độ với nàng ta vài phần, huống chi chúng ta?”
Hiền phi vội vàng đáp đúng.
Mẫu thân ta mới ung dung rời đi.
Ta hỏi mẫu thân ta: “Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng không ban cho bà ta phong hiệu?”
Mẫu thân ta nói: “Cái này ta không biết.”
Buổi tối, phụ hoàng tới ăn cơm, ta hỏi ông tại sao.
Phụ hoàng nói: “Nàng ta hiện tại ở dưỡng tâm điện làm cung nữ, trẫm mỗi ngày đều có thể gặp nàng ta, nàng ta cũng có thể mỗi ngày gặp trẫm. Nếu có phong hiệu, chỉ có thể chờ lật thẻ bài.”
???
Ta rơi vào trầm tư.
Đây chính là tình yêu sao?
Mẫu thân ta đem chuyện hôm nay Hiền phi đánh nữ tử xuyên không nói cho phụ hoàng, phụ hoàng nhàn nhạt nói: “Hiền phi kiêu ngạo, cấm túc một tháng.”
Mẫu thân ta đáp một tiếng.
35
Kết quả cơm ăn được một nửa, thái giám liền tới bẩm báo, nói nữ tử xuyên không sảy thai.
!!!
Mẫu thân ta cũng có chút kinh ngạc.
Bà vừa muốn đứng dậy, đi qua xem.
Phụ hoàng nói: “Bên ngoài lạnh, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.”
Ông chậm rãi ăn xong cơm, sau đó đi rồi.
Phụ hoàng là người ta thấy lời nói và hành vi mâu thuẫn nhất.
Buổi tối, ta nằm cạnh mẫu thân ta ngủ.
Rất ấm áp.
Ta hỏi bà: “Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng nói yêu nhất nữ tử xuyên không nhưng vừa rồi ông lại thờ ơ như vậy?”
Mẫu thân ta vỗ nhẹ vào lưng ta, cười nói: “Chúng ta nhìn một người, phải xem người đó làm gì, chứ không phải nói gì.”
Ta nghĩ đến những việc phụ hoàng đã làm, không chắc chắn nói: “Ông ấy giữ nữ tử xuyên không ở bên cạnh.”
“Đối với một người phụ nữ, điều quan trọng nhất là gì?”
Bà nhìn ta: “Ngoại trừ con ra, công chúa với những nữ nhân khác là không giống nhau.”
Ta lập tức có chút vui mừng, bởi vì ta không giống những người khác.
Cho nên ta lập tức hiểu được nữ tử xuyên không, bà ta cũng muốn không giống người khác.
36
Ta nghĩ nghĩ: “Nữ tử bình thường? Có lẽ là sự sủng ái của trượng phu, còn có sinh con trai.”
Mẫu thân ta tán thành: “Đúng vậy, cả đời nữ nhân, quan trọng nhất chính là sự sủng ái của trượng phu, nếu không có sự sủng ái của trượng phu cũng không sao, phải có địa vị có tiền, còn phải có con cái. Tiền và địa vị, khiến người ta có tôn nghiêm, có con trai con gái, nhìn chúng lớn lên, tự lập, như vậy cuộc sống mới có hy vọng.”
Mẫu thân ta lại tiếp tục nói: “Phi Phi chính là luôn cho rằng tình yêu là quan trọng nhất, tình yêu đương nhiên là quan trọng nhưng đó đều là chuyện viển vông, hư vô mờ mịt, chỉ cần mấp máy môi là có thể nói yêu nhất. Nguyên Nguyên, con phải nhớ, thứ có thể nắm trong tay, mới là quan trọng nhất. Nếu một người đàn ông vừa mở miệng đã nói yêu con nhưng cái gì cũng không cho con, con hãy tát cho hắn một cái!”
Ta nghĩ nghĩ, nữ tử xuyên không bị Hiền phi đánh, chính là vì bà ta là nô tỳ, không có địa vị.
Không có địa vị, nữ tử xuyên không trong mắt những cung nữ thái giám kia, nhìn có vẻ sáng sủa, giống như cao hơn bọn họ một bậc.
Nhưng trong mắt những chủ tử chính thống như Hiền phi thì chỉ là một trò cười.
Ta hỏi: “Vậy tại sao con của bà ta lại không còn?”
Mẫu thân ta nói: “Không liên quan đến chúng ta, chúng ta không quản.”
Ta làm nũng: “Mẫu hậu nói cho con biết đi mà!”
Mẫu thân ta nói: “Hoặc là do chính bản thân nàng ta không khỏe, hôm nay ở trong tuyết chịu tội, hoặc là có người hãm hại nàng ta. Nhưng những người phụ nữ trong hậu cung sẽ không đến mức như vậy. Nhi tử của hoàng thượng cũng không ít. Cho nên, ta đoán là do không khỏe.”
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mẫu thân ta lại bắt đầu dạy dỗ ta: “Sau này con tìm phò mã, chắc chắn phải nhớ, không chỉ nhìn người ta nói gì, mà còn phải xem người ta làm gì.”
“Chắc chắn không được tự lừa mình dối người, nếu đối phương đối xử không tốt với con, hãy đá hắn đi, có phụ hoàng với mẫu hậu chống lưng cho con, không được để mình chịu ấm ức.”
Ta gật đầu lia lịa.
Ta đương nhiên biết, ta chính là công chúa!
Ca ca ta còn là thái tử!
37
Mỗi ngày ta đều hì hục theo ca ca, dẫn theo đệ đệ đi thư viện đọc sách.
Buổi chiều về trêu chọc đệ đệ, bận rộn không sao tả xiết.
Mãi đến một tháng sau, ta lại nhìn thấy nữ tử xuyên không.
Bà ta mặt mày tái nhợt, gầy trơ xương.
Bà ta nhìn thấy ta, mắt nhìn chằm chằm vào ta.
Nhìn thật đáng sợ.
Ta đem chuyện này nói với mẫu thân ta.
Kết quả chưa đến hai ngày, đệ đệ của ta suýt chút nữa bị nữ tử xuyên không bắt trộm!
Nữ tử xuyên không bị người ta đè trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Bà ta hận thù nhìn mẫu thân ta, tức giận nói: “Là người, chắc chắn là người, là người đã hại con của ta!”
Xuân di tiến lên, tát một cái: “Tiện tỳ to gan, dám vô lễ với hoàng hậu!”
Phụ hoàng nghe tin mà đến, lập tức đỡ lấy vai mẫu thân ta: “Không sao chứ?”
Mẫu thân ta lắc đầu.
Đệ đệ ôm lấy đùi phụ hoàng, chỉ vào nữ tử xuyên không: “Phụ hoàng, người xấu!”
38
Nữ tử xuyên không thấy phụ hoàng, khóc lóc nói: “Chính là bà ta, chính là bà ta đã hại con của ta! Ta hiểu rõ cơ thể mình, nếu không có người hạ độc ta, ta căn bản sẽ không bị sảy thai! Ngoại trừ hoàng hậu, còn có thể là ai chứ, chỉ có mình nàng ta mới có thể với tay tới Dưỡng Tâm điện?!”
Bà ta gào khóc: “Người không yêu ta sao? Tại sao người không báo thù cho con của chúng ta?! Tại sao?”
Phụ hoàng trên mặt toàn là vẻ khó xử phức tạp.
Nữ tử xuyên không cười thê lương: “Lại là vì thế lực của nhà họ Niên sao? Người phải nhẫn nhịn đến bao giờ, phải để ta nhẫn nhịn đến bao giờ?”
Phụ hoàng bế nữ tử xuyên không lên, rồi đi.
Ta cảm thấy bất bình: “Mẫu hậu, bà ta muốn hại đệ đệ, sao có thể không xử tử bà ta?!”
Mẫu thân ta trầm ngâm một lát, nói: “Sau này các con cẩn thận một chút, gần đây đều đừng ra ngoài chơi.”
39
Nghe nói thân thể nữ tử xuyên không càng ngày càng không tốt.
Hơn nữa bà ta từ chối gặp phụ hoàng.
Một mực nói mình muốn xuất cung.
Phụ hoàng đương nhiên không đồng ý.
Kết quả bà ta tự mình đi đến lãnh cung.
Hiền phi bọn họ đều coi chuyện này như trò cười mà xem.
Phi tần trong cung cũng không nhiều.
Lúc thỉnh an, Hiền phi liền nói: “Thật sự không hiểu trong đầu bà ta đang nghĩ gì, hành hạ thân thể mình, còn đi ở lãnh cung? Ta còn chưa từng thấy ai chủ động đi lãnh cung!”
Mẫu thân ta vẫn như cũ không biểu thái gì.
Mùa đông vẫn rất lạnh.
Ta cũng muốn đi xem nữ tử xuyên không.
Chủ yếu là bà ta quá đặc biệt.
Lật đổ nhận thức và quan điểm của ta về một số việc.
Trời đổ tuyết.
Bên cạnh ta còn có Xuân di và những cung nữ khác.
40
Kết quả trên đường lại gặp phụ hoàng.
Ông ấy thấy ta, vẻ mặt không tán thành nói: “Con lại đi xem bà ta?”
Ta vội vàng hành lễ, ngoan ngoãn nói: “Phụ hoàng, con chỉ tò mò thôi mà.”
Ông chậc một tiếng: “Ta thấy đầu óc con cũng sắp hỏng rồi.”
Ta bĩu môi.
Ông véo má ta, rồi nói với ta: “Được rồi, hôm nay phụ hoàng sẽ dạy con một bài học. Một lát nữa con trốn đi, đừng ra ngoài. Xem cho kỹ, phụ thân chỉ diễn một lần.”
Ta lập tức phấn chấn tinh thần, ngoan ngoãn gật đầu.
41
Ngôi nhà nữ tử xuyên không ở, cũng không giống như lãnh cung.
Bên trong vẫn được bài trí thanh nhã tao nhã, cũng có than đang đốt.
Nhưng không đốt địa long.
Nữ tử xuyên không toàn thân vô lực ngồi bên mép giường, cửa sổ mở toang, thổi gió lạnh vào.
Ta trốn ở góc, nhìn qua khe cửa.
Phụ hoàng vào phòng, đóng cửa sổ lại, nắm lấy tay bà ta, thâm tình lại đau lòng nói: “Con chắc chắn phải thông qua việc hành hạ bản thân mình, để hành hạ ta sao?”
Nữ tử xuyên không rút tay ra, giọng nói lạnh nhạt lại bình tĩnh: “Người còn đến đây làm gì?”
Phụ hoàng dịu dàng dỗ dành bà ta: “Phi Phi, chúng ta sẽ còn có con. Bây giờ thế lực nhà họ Niên quá lớn, ta không thể báo thù cho nàng, nàng đợi ta thực sự trở thành hoàng đế của triều đại này, ta chắc chắn sẽ——”
“Đừng nói nữa!”
Nữ tử xuyên không giọng nhọn ngắt lời ông: “Chờ chờ chờ, người luôn bảo ta chờ! Đó là cốt nhục của chúng ta, người ngay cả báo thù cho ta cũng không làm được, ta đã không còn bất kỳ tình cảm nào với người nữa rồi!”
Phụ hoàng vẻ mặt đau khổ: “Nàng tuyệt tình đến vậy sao?”
Bà ta vẻ mặt kiên quyết: “Đúng vậy! Cả đời này, ta mong không bao giờ gặp lại người! Người làm hoàng đế của người, ta ở lãnh cung của ta!”
Phụ hoàng vẻ mặt thống khổ: “Đừng giận dỗi nữa, chúng ta sẽ còn có con, chỉ cần chúng ta tập trung quyền lực, chắc chắn có thể đánh đổ nhà họ Niên.”
42
Nữ tử xuyên không toàn thân mệt mỏi, nói với phụ hoàng: “Ta sẽ không giúp người nữa. Ta cũng không có gì có thể giúp người nữa.”
Nói xong, liền nhắm mắt lại.
Phụ hoàng vẻ mặt đau lòng: “Chẳng lẽ, trong lòng nàng, ta còn không bằng một đứa trẻ bị sảy sao? Nàng muốn vì nó mà giận dỗi với ta?!”
Nữ tử xuyên không không nói gì.
Phụ hoàng tiếp tục nói: “Bấy nhiêu năm nay, ta đối với nàng thế nào, nàng không cảm nhận được sao? Ta chỉ thiếu mỗi việc móc tim móc phổi cho nàng, vậy mà nàng lại không muốn gặp ta nữa? Ha ha, có phải nàng vẫn còn nhớ đến lão bát không? Ta nhốt hắn vào Tông nhân phủ, chắc nàng hận ta lắm phải không, những năm này, chẳng phải nàng vẫn thường cầu xin ta, thả hắn ra sao?”
Phụ hoàng lại tiếp tục nói: “Đừng tưởng ta không biết, năm đó lão nhị và lão tam hành thích, lão bát vốn cũng muốn tham gia, là được nàng báo tin cho trước trước.”
Nữ tử xuyên không trên mặt toàn là vẻ kinh ngạc, sau đó bà ta hoảng sợ nói: “Ta không phản bội chàng, ta chỉ, chỉ là——không đành lòng nhìn các người huynh đệ tương tàn.”
Phụ hoàng cười lạnh một tiếng: “Ta biết, nàng đã sớm nói, ta có thể làm hoàng đế, nàng ở bên cạnh ta, chẳng qua là để cầu xin cho lão bát thôi phải không? Thật là uổng cho nàng!”
Nữ tử xuyên không lắc đầu, khó tin nói: “Chàng sao có thể nghĩ về ta như vậy?! Ta đối với chàng là chân thành!”
Phụ hoàng vẻ mặt lạnh nhạt: “Chân thành? Một người đã phản bội ta, còn có chân thành?”
Ông ta nhìn nữ tử xuyên không, trong mắt đã toàn là nước mắt, từ trong ngực lấy ra một lá thư, nói: “Đây là thư lão bát viết cho nàng, nàng tự xem đi.”
“Người nằm gối của trẫm, vậy mà lại tư tình với kẻ thù của trẫm! Ha ha ha, trẫm đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”
Giấy thư nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh nữ tử xuyên không, bà ta run rẩy tay nhặt lên.
Xem xong, sắc mặt trắng bệch.
“Không có. Ta không có. Trước kia ta đúng là từng động lòng với hắn.
Nhưng ta——”
Phụ hoàng giơ tay lên, nói: “Không cần nói nữa, từ nay chúng ta cầu về cầu, đường về đường!”
Nói xong, liền đập cửa bỏ đi.
Còn nữ tử xuyên không, ngồi trên mặt đất, che mặt khóc nức nở.
43
Ta vội vàng đuổi theo phụ hoàng.
Ông đã lau xong nước mắt.
Ông nói với thái giám bên cạnh: “Nàng ta bây giờ sống cũng thống khổ, tiễn nàng ta một đoạn đường cuối cùng đi.”
Thái giám đáp một tiếng, cúi đầu bước đi.
Phụ hoàng nhìn ta: “Con có biết tại sao giết nàng ta không?”
Ta lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Ông nhìn bầu trời mênh mông sắp tối đen, thở dài nói: “Hai năm nay, nàng ta cũng chẳng có ý tưởng gì mới, suốt ngày mặt mày ủ rũ, nói mình bị giam cầm trong cung. Nếu nàng ta không có tài năng gì xuất chúng, ta còn có thể thả nàng ta ra ngoài nhưng nàng ta biết quá nhiều, nhưng lại không thể vì ta mà dụng, vậy thì chết vẫn an toàn hơn.”
Ông lại cười: “Nhưng, nếu bà ta không có tài năng xuất chúng, cũng không sống được đến bây giờ.”
“Vậy thì người có yêu bà ta không? Yêu thật lòng không?”
“Nếu ta yêu nàng ta, tại sao mẫu thân của con lại có thể làm hoàng hậu?”
Ông nhìn ta, cười rất đẹp: “Đứa trẻ ngốc, tình yêu của nam nhân ở đâu thì tiền tài và địa vị ở đó.”
Ông nói với thái giám bên cạnh: “Đi xem hoàng hậu, trời lạnh rồi, nên ủ ấm rồi.”
44
Lẩu.
Thích hợp ăn vào mùa đông.
Cũng là ý tưởng của nữ tử xuyên không.
Bà ta nói đó gọi là lẩu.
Ta quay đầu nhìn lại.
Bà ta đã ngã xuống đất, mặt trắng bệch, trên mặt còn có vết nước mắt, khóe miệng có vết máu.
Phụ hoàng đi tới, bà ta còn cảm thấy mình có lỗi với phụ hoàng, muốn cố sức giải thích.
Ta đi tới, nhặt lá thư đó lên.
Trên đó ghi tên bát thúc.
Thời gian là mấy ngày trước.
Nhưng bát thúc đã chết mấy tháng rồi.
Bị phụ hoàng bí mật xử tử.
Người ngoài còn tưởng rằng hắn chỉ bị giam cầm.
Từ trong bóng tối đi ra mấy thị vệ, khiêng xác nữ tử xuyên không đi.
Bà ta chết trong ngày tuyết rơi ăn lẩu.
(Hoàn Chính Văn)