Hoàng Quyền - Chương 2
12
Nhưng ta thích nghe ngóng, lại lén lút đi đến bên ngoài phòng mẫu thân ta, nhìn qua khe cửa.
Mẫu thân ta đang bóp vai cho phụ thân ta.
Người hỏi: “Thật sao?”
Mẫu thân ta gật đầu: “Đúng vậy, đại phu đã bắt mạch rồi nhưng chưa công bố, đợi qua ba tháng nữa lại nói.”
Có chuyện gì vậy?
Sau đó ta thấy phụ vương kéo mẫu thân ta lên đùi mình, rồi hai người lại ăn nước bọt của nhau.
Ta vội vàng bỏ đi.
Cái này không thể xem được.
13
Qua một đoạn thời gian, ta cuối cùng cũng hiểu được mẫu thân có gì.
Bà lại mang thai rồi!
Ta kinh ngạc nhìn bụng bà, cẩn thận sờ sờ.
Bà cười rất dịu dàng: “Nguyên Nguyên sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi, vui không?”
Ta gật đầu lia lịa.
Ta rất hâm mộ ca ca.
Ca ca nói gì ta cũng phải nghe.
Hơn nữa ca ca còn có thể ra oai với ta, ta chính là cái đuôi nhỏ của ca ca.
Nếu ta có đệ đệ hoặc muội muội, ta cũng có thể có cái đuôi nhỏ.
Khi ta với ca ca đi theo mẫu thân dạo chơi trong vườn hoa thì nhìn thấy nữ nhân xuyên không.
14
Bà ta ăn mặc không phù hợp với thân phận.
Gần giống với cách ăn mặc của chủ tử.
Quản gia của Vương phủ nhìn thấy bà ta, cũng phải gọi nàng một tiếng cô cô.
Bà ta hành lễ với mẫu thân ta không mấy chuẩn mực.
Mẫu thân ta vội vàng nói: “Phi Phi, sau này gặp ta, không cần hành lễ. Ngươi định đi đâu?”
Nữ nhân xuyên không nhìn chằm chằm vào cái bụng đã lộ rõ của mẫu thân ta, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi.
Bà ta nhìn mẫu thân ta, chế nhạo nói: “Ta đương nhiên có việc của ta phải làm. Cho dù ta không dựa vào cái bụng của mình, ta cũng có thể độc chiếm được sự sủng ái của Vương gia. Không giống như một số người, chỉ là cỗ máy sinh con.”
“Ngươi chớ đắc ý, hãy xem ai cười đến cuối cùng.”
Mẫu thân ta chỉ cười nói chứ chẳng hề có chút tức giận nào.
15
Sau khi ta tròn bốn tuổi, ta cũng cùng các ca ca tỷ tỷ khác đến thư viện học tập.
Trong thư viện, còn có các đường huynh đường muội khác.
Khi gặp phải yến tiệc hoàng gia, còn phải bị khảo nghiệm học vấn, cho nên mọi người đều học tập rất vất vả.
Một hôm, ta với ca ca trở về viện, liền thấy hạ nhân vội vã ra vào.
Bên trong còn có tiếng phụ vương tức giận mắng: “Nếu thứ phi xảy ra chuyện, các ngươi cũng đừng hòng sống!”
Ta với ca ca vội vàng đi vào.
Chỉ nghe thấy giọng nói có chút yếu ớt của mẫu thân: “Vương gia, không sao đâu. Thiếp cảm thấy vẫn ổn.”
Mẫu thân trông sắc mặt tái nhợt, vô cùng yếu ớt.
Thái y đang ở bên cạnh bắt mạch cho mẫu thân.
Nước mắt ta lập tức rơi xuống.
Mẫu thân nhìn thấy chúng ta, liền vẫy tay với chúng ta, ra hiệu cho chúng ta lại gần.
Ta vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh mẫu thân, không dám chạm vào mẫu thân: “Mẫu thân, người làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?”
Phụ vương nói: “Các ngươi đừng ồn ào trước.”
16
Thái y bắt mạch một hồi lâu, nói: “Chỉ là động thai khí, sau này cẩn thận một chút, uống vài thang thuốc an thai là được.”
Hạ nhân vội vàng đi bốc thuốc, sắc thuốc.
Ta muốn hỏi mẫu thân cuối cùng là làm sao nhưng phụ vương bảo chúng ta đều đi ra ngoài, ông muốn ở lại trông mẫu thân nghỉ ngơi.
Ta cùng ca ca chỉ có thể lui ra ngoài.
Xuân di bên cạnh mẫu thân nói với chúng ta, hôm nay mẫu thân đi dạo trong vườn hoa, kết quả là không cẩn thận bị ngã.
Trên mặt đất bị người ta đổ dầu!
Ta với ca ca tức muốn chết.
Phụ vương ra lệnh cho toàn phủ nghiêm tra, chắc chắn phải tìm ra hung thủ.
Ta với ca ca canh giữ ở phòng bếp nhỏ, nhìn chằm chằm vào thuốc sắc cho mẫu thân.
Đợi thuốc sắc xong, chúng ta lại theo nha hoàn bưng thuốc cho mẫu thân uống.
Phụ vương vẫn luôn ở bên cạnh mẫu thân.
Ông còn không cho chúng ta đi quấy rầy, bảo chúng ta yên tĩnh một chút.
17
Buổi tối, hung thủ đã bị tìm ra.
Là Lý trắc phi sai sử hạ nhân làm, chính là muốn hại đứa con trong bụng mẫu thân ta.
Phụ vương trực tiếp phế bỏ Lý trắc phi, nhốt bà ta lại.
Lý trắc phi có một nhi tử.
Ta gọi hắn là nhị ca.
Nhị ca khóc lóc thảm thiết, không ngừng cầu xin phụ vương tha cho Lý trắc phi.
Nữ nhân xuyên không cũng đứng cùng với đám hạ nhân.
Nhưng vì bà ta mặc lộng lẫy nên rất nổi bật.
Bà ta không có biểu cảm gì.
Ta không biết chuyện này có phải do bà ta làm hay không.
Nhưng mấy nữ nhân trong hậu viện của phụ vương ta, đều có thể muốn hại mẫu thân ta.
Phụ vương chưa lập thế tử.
Vương phi chỉ sinh được một đứa con gái, hơn nữa còn tổn hại thân thể, cơ bản không thể sinh thêm được nữa.
Vài ca ca kia đều có khả năng được lập làm thế tử.
Mẫu thân vốn đã được sủng ái, nếu mẫu thân lại sinh thêm, vậy thì ước chừng thế tử chắc chắn sẽ thuộc về ca ca hoặc đệ đệ của ta.
Chuyện này cũng là sau khi ta đi học, mới suy nghĩ ra được.
18
Nhưng chuyện Lý trắc phi cố ý làm hại này, vẫn là đưa ra một lời cảnh cáo cho tất cả mọi người trong phủ.
Bởi vì Lý trắc phi bị phế bỏ, nha hoàn bà tử bên cạnh bà ta đều bị đánh chết.
Một thời gian dài, hạ nhân trong phủ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mẫu thân ta được tấn thăng làm trắc phi.
Rất nhanh, lại xảy ra một chuyện.
Nữ tử xuyên không làm ầm ĩ đòi rời khỏi vương phủ.
Lúc đầu bà ta tự mình nhân lúc đêm tối muốn trốn đi.
Bị thị vệ ngăn lại.
Bà ta bị áp giải quỳ trên mặt đất, trên mặt toàn là vẻ không cam lòng.
Bà ta trừng mắt nhìn phụ vương.
Phụ vương uy nghiêm nhìn chằm chằm bà ta.
Một lúc sau, phụ vương vẫy tay, ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống.
19
Đương nhiên ta với ca ca trốn đi.
Phụ vương bóp cằm bà ta, lạnh lùng nói: “Tại sao muốn bỏ trốn?”
Nữ tử xuyên không nghiêng đầu, bướng bỉnh nói: “Ta không muốn nhìn chàng sủng ái nữ nhân khác nữa! Ta muốn rời khỏi đây, ta không muốn yêu chàng nữa!”
Phụ vương hoang mang nói: “Ta tưởng ngươi hiểu hoàn cảnh của ta. Ta vẫn luôn cho rằng chúng ta là tri kỷ. Ngươi hiểu hoài bão của ta, ta hiểu sự kiêu ngạo của ngươi. Không ngờ——”
Nữ tử xuyên không khóc, hai hàng nước mắt lăn dài.
“Ta là người hiện đại. Ta thực sự không thể chia sẻ một người đàn ông với người khác nhưng mà, hiện tại chàng không chỉ có tam thê tứ thiếp, chàng còn rất sủng ái Niên Uyển Nhu. Chàng bảo ta làm sao chấp nhận được! Cho dù chàng có nói thế nào đi chăng nữa, chàng sủng hạnh nàng ta là vì gia thế của nàng ta nhưng trong lòng ta vẫn không thoải mái.”
Phụ vương ôm nữ tử xuyên không vào lòng, nhẹ giọng an ủi bà ta: “Phi Phi, ta biết nỗi khổ của ngươi, ta thực sự đều hiểu, mỗi lần ta ân ái với nàng ta, trong lòng ta cũng rất khó chịu biệt nữu, cho nên ta mới để nàng ta luôn mang thai, như vậy ta có thể không cần cùng nàng ta chung giường… ”
???
Ta chìm vào suy tư.
Ta đã không phân biệt được cuối cùng cái gì là thật, cái gì là giả.
20
Đôi mắt nữ tử xuyên không đẫm lệ nhìn phụ vương: “Thật sao?”
“Ta từng giây từng phút đều nghĩ đến ngươi.” Phụ vương thâm tình nhìn bà ta: “Lòng ta, ngươi còn không hiểu sao?”
Nữ tử xuyên không nói: “Vậy thì sau này ta phải làm hoàng hậu.”
Phụ vương thậm chí không hề do dự: “Điều đó không thể, ngoài điều này ra, ta cái gì cũng có thể cho ngươi.”
Nữ tử xuyên không nói: “Vậy thì chàng không được sủng hạnh Niên Uyển Nhu nữa.”
Phụ vương nói: “Phi Phi, ngươi đừng làm khó ta, hiện tại triều cục động đãng, phụ hoàng thái độ không rõ ràng, nếu Niên gia và ta tách ra, đừng nói là ta, chính là ngươi, tương lai còn có thể sống sót không?”
Phụ vương lại dịu giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi là người coi trọng danh lợi sao? Đó chỉ là thứ mà người phàm tục mới coi trọng. Giữa chúng ta có, là thứ mà người khác không bằng, đó chính là tình yêu thuần khiết vô tì vết. Bất kỳ ai cũng không thể so sánh được với vị trí của ngươi trong lòng ta.”
Sau đó hai người bọn họ bắt đầu ăn nước bọt của nhau…
Ờ, ca ca che mắt ta, chúng ta lén lút chạy đi.
Ta lại kể chuyện này cho mẫu thân nghe.
Mẫu thân che miệng, cười mãi, cười đến nỗi suýt thì rơi cả nước mắt.
Cuối cùng nói với ta: “Chúng ta cứ coi như không biết chuyện này đi.”
21
Nữ tử xuyên không rất nổi tiếng ở kinh thành.
Bà ta lại đưa ra cho phụ vương rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, còn chế tạo ra rất nhiều vũ khí.
Mẫu thân sinh cho ta một đệ đệ.
Chúng ta đều rất vui mừng.
Người man di bị đánh bại.
Bị áp giải đến kinh thành cầu hòa, hướng hoàng gia gia quỳ lạy xưng thần.
Nữ tử xuyên không thậm chí còn vào cung gặp hoàng gia gia.
Hoàng gia gia khen ngợi bà ta không ngớt.
Bà ta cũng rất thông minh, lấy lòng được hoàng gia gia.
Nhưng mà, nữ tử xuyên không bị giữ lại trong cung.
Hoàng gia gia nói bà ta rất được lòng ông…
Ta cũng không hiểu đây là có ý gì.
Mẫu thân nói: “Hiện tại nàng ta là cung nữ đắc lực bên cạnh hoàng đế. Đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với nàng ta.”
Ta ngơ ngác nói: “Nhưng trước đây bà ta rất hận chúng ta?”
Mẫu thân nói: “Chúng ta lại không làm gì bà ta, càng không có lỗi gì, muốn tìm cớ gây sự cũng không có lý do, quan trọng nhất là, hiện tại bà ta không có lập trường để nhắm vào chúng ta.”
“Nàng ta đối với phụ vương của con đúng là tốt.”
Ta cũng không biết tại sao bà ta lại đối tốt với phụ vương của ta.