Hoàng Quyền Phú Quý - Chương 4
18.
Ta lắc đầu phủ nhận. Làm sao hắn có thể buồn được. Nhiều lắm là cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc vì đã mất đi một quân cờ có thể lợi dụng mà thôi.
Giữa ta và hắn, vào thời khắc ta chet, đã hoàn toàn kết thúc. Bây giờ, ta chỉ muốn hắn thông báo cho phụ thân ta càng sớm càng tốt, đến nhận th//i th//ể của ta mà thôi.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, người thế hệ trước đều nói, hồn về quê cũ. Ta muốn được chôn ở biên cương, canh giữ hồi ức vui vẻ nhất của ta là được rồi.
Nơi đó có cát vàng kéo dài không dứt, còn có kim qua thiết mã, nơi đó sẽ là chốn về cuối cùng của ta. Nhưng ta không mong đợi được điều đó, Giang Dư Hoài đ//iên rồi!
Một nhóm lại một nhóm hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, kiếm quang huyết vũ, ta nghe tiếng hắn lạnh lùng ra lệnh: “Tất cả những ai nhìn thấy th//i th//ể của Lạc Kỳ, đều giet không tha.”
Đám người sợ hãi cầu xin tha thứ, sau đó, m//áu văng khắp nơi, lặng lẽ không một tiếng động. Những đóa hoa m//áu tranh nhau nở rộ trong khắp lãnh cung.
Hắn lạnh lùng đứng ở giữa thi sơn huyết hải, thần sắc âm u, giống như ác ma bò ra từ địa ngục. Đầu đại thái giám lăn vài vòng, cuối cùng lăn đến bên chân ta thì dừng lại, ta và hắn vừa vặn đối diện nhau.
Trong ánh mắt hắn là không cam lòng và sợ hãi, làm ta thình lình run rẩy. Giang Dư Hoài từ khi nào lại trở nên ham giet chóc như thế?
Lúc này, tiểu bạch hoa đang xõa tóc quỳ bên chân hắn, khóc lóc cầu xin tha thứ. Hắn thậm chí ngay cả Hoàng hậu cũng không buông tha sao?
“Ngươi đã sớm biết, đúng không?” Giang Dư Hoài trong tay nắm một thanh trường đao, đưa tới trước mặt Hoàng hậu, đầu nàng ta lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Tim ta vọt lên cổ họng. Mà giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như trước, không đợi Tiểu Bạch Hoa trả lời. Giang Dư Hoài lẩm bẩm: “Chiêu cáo thiên hạ, Hoàng hậu vô đức, giet h//ại cung phi, tước đoạt phong hào, giáng chức làm thứ dân.”
Hắn hời hợt nói. Ta lại ngây ngốc đứng tại chỗ. Giang Dư Hoài ơi Giang Dư Hoài, ngay cả khi ta chet rồi ngươi cũng muốn tiếp tục lợi dụng ta.
Lợi dụng cái chet của ta, khơi mào đấu tranh giữa văn quan võ tướng, ngươi làm ngư ông đắc lợi! Thật sự là mưu kế tốt, tâm cơ tốt, ta lại không biết, người bên gối của mình lại đáng sợ như thế.
Tiểu Bạch Hoa dĩ nhiên bị dọa đến choáng váng. Nàng ta cũng không ngốc, hèn gì vẫn luôn ngầm để cho Giang Dư Hoài đến thăm ta. Sợ là đã sớm biết ta chet rồi lại sợ gánh trách nhiệm.
Nhưng người tính vẫn không bằng trời tính. Ta và nàng ta, đều là quân cờ của Giang Dư Hoài mà thôi. Hiện giờ, quân cờ đã vào chỗ, hắn thân là kỳ thủ không thể không vung đao.
19.
Sau một hồi giet chóc ở lãnh cung, chỉ còn lại mùi hôi thối. Ta tưởng Giang Dư Hoài cuối cùng cũng phải đi rồi. Ai ngờ hắn đột nhiên cử động, lại xoay chân, đi về phía trong phòng, ta nhanh nhẹn đuổi theo.
Kết quả thấy kẻ luôn thích sạch sẽ như hắn, lại cởi trường bào bọc lên th//i th//ể của ta, sau đó trân trọng ôm ta lên.
Tựa như trước kia mỗi lần thân mật, hắn dỗ dành ta nói nhỏ: “Lần cuối cùng ôm nàng một cái.”
Nhìn hắn như vậy, lòng của ta như bị thủng một lỗ lớn, làm cho ta thống khổ không thôi. Ta ngơ ngác ngác theo hắn về tẩm cung.
Hắn phong tỏa Dưỡng Tâm điện, ra lệnh, bất kì kẻ nào tự tiện vào đều giet không tha. Ta cũng đã chet, còn muốn giam cầm ta sao? Đây là tên đ//iên!
Giang Dư Hoài sai người rửa sạch thân thể cho ta, thay váy dài đẹp mắt, để ta nằm trên long tháp của hắn. Ta cảm thấy hắn thực sự đ//iên rồi.
Bởi vì hắn tắm rửa xong, còn cùng ta sóng vai nằm xuống, một bàn tay thậm chí còn ôm lấy eo của ta. Nói thật, ta đối với nhan sắc của mình không có tự tin đến mức cho dù chet, cũng có thể làm cho người ta si mê.
Cho nên, nếu không phải vấn đề của ta, vậy nhất định là Giang Dư Hoài có bệnh. Ta thậm chí còn nhìn thấy hắn ngẩng đầu, hôn ta một cái.
Ta không nghĩ tới, đã thành quỷ còn có buồn nôn như vậy. Có lẽ là tiếng ta nôn quá lớn, Giang Dư Hoài đột nhiên lớn tiếng chất vấn: “Ai ở đó?”
Ta vội che miệng, không dám phát ra âm thanh nữa. Sau đó, ta nhìn thấy một bóng đen rón rén từ trước cửa sổ hiện lên. Ta thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Giang Dư Hoài thông linh rồi chứ.
Nhưng chân trước ta vừa cảm thấy hắn đ//iên rồi, chân sau hắn đ//iên càng thêm đ//iên.
Giang Dư Hoài cảm thấy, âm thanh tối hôm đó nghe được, nhất định là do ta phát ra, hắn mừng rỡ như đ//iên mà thu nạp kỳ nhân thiên hạ, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn làm ta sống lại.
20.
Ngay lúc này ta lại cùng một hòa thượng nhìn nhau, hòa thượng kia đi quanh th//i th//ể của ta nhìn khoảng thời gian nửa nén nhang.
Hòa thượng là bị Giang Dư Hoài trói lại bắt làm ta sống lại. Sau khi hòa thượng thở dài lần thứ ba mươi tám, chung quy vẫn lựa chọn nói thật.
“Bệ hạ, bần tăng bất lực. Lạc nương nương nếu không mau hạ táng, sợ là có khả năng thi biến.”
Giang Dư Hoài một thân bạch y, đáy mắt xanh đen, trầm mặc nhìn hòa thượng chằm chằm. Cuối cùng nói ra một câu: “Không cứu sống được nàng, vậy ngươi hãy chôn cùng.”
Theo lời hắn nói xong, Lãnh Nhất đi vào kéo hòa thượng kia đi. Lúc hòa thượng đi, mắng rất bẩn, ở đây đã lược bỏ một vạn chữ.
Ta ngồi trên quan tài của mình, bắt chéo chân, suy nghĩ về quỷ sinh. Thi biến à? Có thể xấu hơn nữa hay không.
Nửa tháng nay, Giang Dư Hoài quả thực đ//iên rồi. Mỗi ngày ôm th//i th//ể ta, nói chuyện với ta, còn thay quần áo đẹp cho ta. Nhưng chính hắn lại cả đêm không ngủ, canh giữ bên giường nhìn ta.
Chet cũng đã chet, giả bộ thâm tình cho ai xem đây. Khắp phòng toàn mùi x//ác chet, cho dù bây giờ là mùa đông, muốn che dấu cũng không che giấu được. Hắn cũng không sợ thối chet!
Ta rất ghét, mỗi ngày dứt khoát đu ở trên xà nhà, nhìn trời nhìn đất, nhưng không nhìn hắn, mắt không thấy tâm không phiền. Giang Dư Hoài cứ như vậy bỏ bê chính vụ cả nửa tháng, một tin tức khiếp sợ triều dã truyền đến trong cung.
Phụ thân của Tiểu Bạch Hoa, cũng chính là Lâm thừa tướng, phản quốc. Lâm thừa tướng là ai? Lão sư của học trò khắp thiên hạ, đại tộc trong thế gia đại tộc.
Dựa vào tầng quan hệ này, không ít lần gây phiền toái cho tiên hoàng, tân hoàng. Văn nhân học sĩ nặng khí khái nhất, Tiểu Bạch Hoa thân là đích nữ, lại là Hoàng hậu gia tộc dốc hết toàn lực bồi dưỡng, ở trong đại tộc cũng rất có danh vọng.
Nhưng chính tấm gương mà các tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc ra sức noi theo, bởi vì ghen tị mà giet hại cung phi, còn là thê tử kết tóc của Hoàng đế, độc nữ của Lạc đại tướng quân.
Chỉ thế thôi sao? Vậy cũng có thể được coi là tấm gương?
Thế gia đại tộc quan hệ phức tạp, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng sẽ không dễ dàng động thủ. Nhưng hôm nay, Hoàng đế đã động thủ, không chỉ động thủ, còn thêm lửa.
Đó chính là tin tức ta chet, dùng tốc độ cực nhanh truyền khắp triều đình. Cả triều xôn xao! Lâm gia bị ép đến tức giận! Lâm thừa tướng biết rõ Hoàng đế đây là dự định để Lạc gia đối phó mình, hắn làm ngư ông đắc lợi.
Chạy đi, mang theo huyết mạch trực hệ trực tiếp bỏ chạy. Chỉ cần giữ lại một ít chi tiết nhỏ thôi, Giang Dư Hoài cũng sẽ trực tiếp tịch thu cửu tộc Lâm gia.
Những ai giao hảo với Lâm gia, và tuân theo sự sắp xếp của triều đình sẽ được bổ nhiệm lại, người không phục tùng lập tức giet chet.
Có thể nói, là phi thường thiết huyết, hưng cũng gây ra không ít chỉ trích. Giang Dư Hoài căn bản không quan tâm, hắn chỉ muốn lật đổ khối u ác tính Lâm gia.
Đêm Lâm gia rơi đài, Dưỡng Tâm điện lại bị ma ám.
21.
Ta nhìn váy màu hồng nhạt trên người, bất đắc dĩ thở dài. Chỉ cần Giang Dư Hoài thay quần áo cho ta một lần, hồn ma của ta cũng sẽ tự động thay quần áo một lần.
Giống như biểu diễn thời trang vậy. Trên thi thể của ta đã bắt đầu xuất hiện thi ban. Mặc dù hắn triệu tập rất nhiều băng đá đến để giảm bớt triệu chứng này, nhưng vẫn không thể xoay chuyển quy luật của trời đất.
Ta không hiểu. Ngày hắn phế võ công của ta lạnh lùng cỡ nào. Hôm nay lại thành cái dạng gì vậy?!
Lúc này, Giang Dư Hoài tựa ở bên giường ngủ gật, hắn đã rất lâu không có nhắm mắt, bây giờ xem ra là đã cực kỳ mệt mỏi, ngay cả khi có người đi vào cũng không phát hiện.
Ta nhìn thân hình quen thuộc này, có chút đau đầu. Phụ thân ta vừa mới cứu hắn ra ngoài, sao giờ lại trở về. Đúng vậy, người tới chính là đại sư huynh Nghiêm Tùng.
Hắn quen nhổ lông trên đầu hổ, ta cũng quen rồi. Đại sư huynh ngược lại có mục đích rõ ràng, vừa tiến vào đã đi thẳng đến giường, muốn đoạt lại th//i th//ể của ta.
Mắt thấy hắn sắp chạm đến một cánh tay của ta, ta theo bản năng ngừng thở, ánh sáng hiện lên, rầm rầm, trong đại điện đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, xuất hiện rất nhiều ám vệ, đứng đầu là Lãnh Nhất.
Mà Giang Dư Hoài vốn đã ngủ, giờ phút này hai mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm đại sư huynh. Lưỡi dao ngắn trong tay hắn, đặt ngay bụng đại sư huynh, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đ//âm th//ủng bụng của đại sư huynh.
“Nghiêm Tùng, ta đã nói rồi, nàng ấy là thê tử của ta, ngươi không thể mang nàng ấy đi được.”
Giọng nói lạnh lùng âm trầm của Giang Dư Hoài quanh quẩn trong đêm yên tĩnh. Nếu hắn có thể nghe thấy những gì ta nói, ta thực sự muốn nói to với hắn rằng ta không phải!
Đáng tiếc hắn không nghe được.