Hoàng Quyền Phú Quý - Chương 1
1.
Ta bị Giang Dư Hoài phế võ công, giống như búp bê cũ nát. Cứ như vậy ném vào lãnh cung, hắn nói: “Nhốt nàng ta lại, dạy cho nàng ta một bài học.”
Hắn không biết, ta tập võ vốn là để áp chế đ//ộc tố có từ trong bụng mẹ. Ngày võ công bị phế hết, cũng chính là ngày chet của ta.
Ta thống khổ giãy dụa suốt một đêm trong lãnh cung đổ nát. M//áu tươi từng ngụm từng ngụm phun ra…… Ngày hôm sau cung chuông báo đại hôn vang lên, ta không cam lòng trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi chet linh hồn của ta lại bị ép giam cầm ở bên người Giang Dư Hoài. Ta nhìn hắn cùng Hoàng hậu sóng vai đứng cạnh nhau, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi trên người đôi bích nhân này, thần sắc hai người tràn đầy quyến luyến tốt đẹp.
Đế hậu đại hôn, cả nước cùng chúc mừng. Chỉ có ta, bị hỉ bào đỏ thẫm trên người Hoàng hậu làm hai mắt phiếm hồng.
Bộ hỉ bào này ta nhận ra, đây là ta chịu đựng suốt hai tháng, ánh mắt cũng sắp hỏng mới làm ra được bộ hỉ phục này.
Ta múa k//iếm quen rồi, không giỏi khâu vá tinh tế. Nhưng mẫu thân nói cho ta biết, ngày thành thân chỉ có mặc hỉ phục tự tay may, về sau mới có thể cùng phu quân trường trường cửu cửu, bạch đầu giai lão.
Ta tin lời này. Bởi vì, ta rất muốn cùng hắn trường trường cửu cửu, bạch đầu giai lão.
Lúc trước Giang Dư Hoài còn cười nữ công ta vụng về. Nhưng hôm nay, hỉ bào vụng về này lại mặc ở trên người người khác, gả cho người ta yêu nhất.
2.
Ta đau lòng không thể kìm nén. Quá trình đại hôn quá mức phức tạp, đợi đến khi mọi thứ kết thúc, đã là đêm khuya. Ta buộc phải đi theo họ đến tân phòng.
Vừa bước vào sân, ta liền nhận ra nơi này là Tê Ngô cung, là tân phòng ta chuẩn bị cho mình. Trong sân trồng đầy hoa dành dành ta yêu thích nhất, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Trên giường mềm trong phòng, còn có lư hương ta đã quen dùng, tản ra hương thơm quen thuộc. Nhưng tất cả những thứ này, hiện giờ đều không còn thuộc về ta nữa.
Ta chết lặng nhìn hai người uống xong rượu hợp cẩn, cũng hạ màn dưới lời chúc phúc của cung nhân. Ta không thể rời đi, chỉ có thể ôm chặt bản thân mình, bất lực rơi lệ.
Ký ức nhạt dần, tầm mắt của ta dần mờ đi.
Năm ấy, biên giới chiến loạn, ta theo phụ thân chinh chiến tứ phương, gặp Giang Dư Hoài. Lúc đó, hắn lấy thân phận một mưu sĩ tự tiến cử tòng quân. Phụ thân ta khao khát nhân tài, đương nhiên đáp ứng.
Ta từ nhỏ múa đao lộng thương, lớn lên ở trên lưng ngựa, bên người đa số là hán tử da đen thịt thô. Đây là lần đầu tiên ta gặp một nam nhân tuấn tú như vậy.
Môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, mỗi một động tác đều phong nhã. Từ đó trở đi, ta bắt đầu thích quấn lấy hắn, có một lần, hắn bị ta dây dưa đến phiền não, ánh mắt đỏ tươi hỏi ta: “Lạc Kỳ, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Xấu hổ…… Giường còn đang kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên không ngừng. Ta lại nhìn thấy một đôi bàn tay to rõ ràng, vén màn giường lên, quần áo chỉnh tề đi ra.
Không phải Giang Dư Hoài thì còn có thể là ai?
3.
Khi hắn rời đi, động tác của người trên giường càng thêm kịch liệt. Ta kinh ngạc không thôi. Hắn không ở bên trong, vậy người động phòng với Hoàng hậu là ai?
Còn không đợi ta ngẫm lại, hắn đã đi ra ngoài, ta bất đắc dĩ bay theo. Không phải ta chưa từng thử rời khỏi hắn, nhưng nỗi đau đớn dữ dội làm cho ta không chịu nổi, chỉ có thể không tình không nguyện đi theo hắn như vậy.
Đêm đã rất khuya.
Hắn tựa như một cái bóng cô độc, chậm rãi đi dọc theo tường cung. Thỉnh thoảng có mấy thị vệ tuần tra thấy hắn muốn đến hành lễ. Giang Dư Hoài cũng chỉ phất tay, ý bảo bọn họ lui ra, bộ dáng không muốn bị quấy rầy.
Khi hắn đi xa hơn, ban trong lòng ta cũng càng lúc càng lớn, nhìn phương hướng này, giống như là hướng đến lãnh cung?
Cho đến khi hắn đứng trước cửa lãnh cung, ta mới giật mình. Hắn sợ không phải có bệnh nặng chứ? Đêm động phòng hoa chúc, ngày tốt cảnh đẹp, lại tới lãnh cung này!
4.
Ta đứng cùng hắn một lúc, càng thêm buồn bực. Đến cũng không đi vào, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tốt xấu gì đi vào nhìn thấy ta đã chet, thông báo cho người nhà của ta, nhặt x//ác cho ta cũng được mà.
“Này, ngươi vào đi.” Ta cố gắng nhắc nhở hắn, nhưng hắn không hề phản ứng.
Đúng rồi, hắn không nhìn thấy ta. Hắn còn chưa biết, ta đã chet! Ta bối rối, bay tới trước người hắn, cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn.
Con ngươi đen nhánh của Giang Dư Hoài không biết đang nhìn cái gì, tựa như là giật mình, cũng như lâm vào mê mang, cái gì cũng nhìn không ra.
Dung mạo của hắn so với năm đó trưởng thành hơn không ít, đã sớm không còn vẻ ngây ngô thời niên thiếu. Đã trưởng thành thành một bậc đế vương cao quý.
Năm đó, dưới sự trêu chọc không biết xấu hổ của ta, hắn và ta đã nảy sinh tình cảm. Dưới sự chủ trì của phụ thân, chúng ta tổ chức lễ thành thân đơn sơ, ngay cả sính lễ cũng là tạm thời kéo một con ngựa góp cho đủ số.
Nhưng lúc ấy trong lòng ta chỉ có hắn, căn bản không phát hiện ra hắn rất miễn cưỡng. Cho đến khi ý chỉ từ kinh thành truyền đến.
Đại ý là: Lạc tướng quân vì nước vì dân, cảm thiên động địa. Bệ hạ đặc xá về nhà, binh phù từ đó về tay Tam hoàng tử Giang Dư Hoài.
Khi đó ta và phụ thân mới biết, thì ra, Giang Dư Hoài không phải là mưu sĩ gì cả. Hắn là tới thay phụ hoàng đoạt binh quyền của phụ thân ta.
Ta gả cho hắn, vô hình trung giúp hắn thành công chuyển giao thế lực trong quân, không cần tốn nhiều sức đã thoát khỏi nhiệm vụ của phụ thân ta.
5.
Cũng may phụ thân tướng quân của ta đã sớm có ý muốn rút lui. Vì hạnh phúc của ta, ông cực kỳ phối hợp giao binh phù…..
Nhớ tới đây, ta liếc Giang Dư Hoài một cái, hắn vẫn đứng bất động ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta cảm thấy không thú vị, liền tìm một góc núp ở nơi đó, yên lặng ôm lấy cơ thể mình.
Ta sửng sốt! Ta có vẻ thích hành động này thì phải? Cứ như vậy, ta nhìn Giang Dư Hoài đứng ngoài lãnh cung một đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng. Hắn mới lặng lẽ rời đi.
Ta không nỡ nhìn lại sân sau một cái. Xem ra, lại là một ngày không có người nhặt x//ác cho ta rồi!
Một ngày sau khi ta chết, buổi sáng thiết triều không thuận lợi lắm. Phụ thân ta tuy rằng bị đoạt binh quyền, nhưng ông dẫn binh nhiều năm như vậy, nên có không ít bộ hạ trung dũng.
Bọn họ biết ta bị cấm túc ở lãnh cung, không làm nữa.
“Bệ hạ, Lạc Kỳ là cô nương chúng ta nhìn lớn lên, nàng không phải là loại nữ tử không rõ tốt xấu.”
“Lạc Kỳ tiêu sái lỗi lạc, hoàn toàn khác với những nữ tử hậu trạch kia.”
Các thúc bá bá ngươi một lời ta một câu biện bạch cho ta. Hốc mắt ta nóng lên, nhìn đi, ngay cả bọn họ cũng biết, ta căn bản khinh thường chuyện tranh đấu hậu trạch. Nhưng người bên gối của ta, lại chưa bao giờ hiểu rõ ta.
Năm ấy, Giang Dư Hoài lấy được binh phù về, cũng giống như phụ thân ta, bắt đầu chinh chiến tứ phương. Ta vẫn như trước, ở quân doanh cùng hắn.
Rửa tay nấu canh cho hắn, chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của hắn, một lần ở bên hắn chính là bốn năm. Sau đó, tiên đế băng hà, hoàng tử tranh vị, hắn bảo ta ở lại biên quan, còn mình dẫn người chạy về kinh thành.
Nhưng ta chung quy là không yên lòng về hắn. Hắn chân trước vừa đi, ta chân sau cũng đi theo. Cứ như vậy, ta một đường len lén theo hắn tới kinh thành.
Cũng ở trong cuộc chiến đoạt đích, ngăn cản tên bắn tới từ bóng tối thay hắn. Mũi tên đó không thiên vị, bắn trúng bụng ta, ta và đứa con đầu lòng của hắn, cứ như vậy không còn.
Từ đó ta mất khả năng mang thai.
6.
Giang Dư Hoài, dưới sự trợ lực của quân Lạc gia ta, thành công leo lên ngôi vị Hoàng đế. Ngay sau đó, tấu chương như bông tuyết ùn ùn kéo tới, đều là khuyên hắn lập hiền hậu khác.
Lý do là: “Lạc nương nương không thể có con nối dõi, không cách nào làm hậu.”
Nhưng bọn họ đều đã quên, không có ta, bọn họ lấy đâu ra tân hoàng?!
Vừa mới bắt đầu, Giang Dư Hoài còn làm bộ làm tịch từ chối. Hơn nữa còn cam đoan với ta: “Lạc Kỳ, cuộc đời này ngoài nàng ra, trẫm sẽ không có nữ nhân nào khác nữa.”
Ta ngọt ngào dựa sát vào lòng hắn, bá đạo nắm lấy tay anh: “Chàng dám có nữ nhân khác, ta sẽ ch//ặt tay chàng, để chàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”
Độc nữ của Lạc đại tướng quân tiêu sái tùy ý, nhưng có lẽ đối với Giang Dư Hoài mà nói, đây là sự bất kính lớn nhất.
Ngày ta lành vết thương, ở ngự hoa viên gặp được nữ tử ta thấy mà thương. Nàng yếu đuối mềm mại nằm bên cạnh Giang Dư Hoài.
Hai người đang thưởng thức một đóa hoa sen tịnh đế, Giang Dư Hoài không biết nói cái gì, mỹ nhân che miệng cười khẽ, tư thái phong lưu, khiến người ta mơ màng.
Ta nhìn thấy ánh mắt Giang Dư Hoài nhìn về phía nàng ấy thay đổi, là kinh diễm là vui mừng, còn có dung túng đối với ta chưa bao giờ có. Vết thương của ta lại bắt đầu đau, sự lạnh lẽo tràn tới.
Ta rút đao của thị vệ bên cạnh ra, dùng tốc độ cực nhanh chém tan đóa Tịnh Đế Liên chướng mắt kia. Tịnh đế hoa khai, lưỡng tương hoan hảo. Cũng để hoa rơi, một vỗ hai tán.
Giang Dư Hoài dùng hết toàn lực t//át một cái lên mặt ta, ta không nhúc nhích. Ta liếm liếm mùi tanh ngọt trong miệng, nhìn hắn cười đến ngây thơ: “Đây chính là Hoàng hậu nương nương tương lai sao?”
Chỉ có nữ tử giống như hoa kia, run rẩy mở miệng: “Bệ hạ, tỷ tỷ nàng không thích thiếp sao?”