Hoàng Hậu Làm Đại Nội Tổng Quản - Chương 1
Thái tử cùng ta là vợ chồng son.
Ngày hắn đăng cơ, tỳ nữ của ta lảo đảo chạy vào:
“Hoàng Thượng, ngài không có phong người làm hoàng hậu!”
Thái tử không yêu ta, trong lòng ta biết rõ ràng.
“Ta biết, vậy bây giờ ta là cái gì, Quý phi? Chiêu Nghi? Đáp ứng?”
Tỳ nữ vẻ mặt khó nói: “Là đại… đại nội tổng quản.”
Ta trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất: “Cái gì?!”
___
01.
Lúc ta xông vào Dưỡng Tâm điện, Kỳ Triêu còn đang ung dung uống trà vẽ tranh.
Nhìn thấy ta đến, hắn giơ tay lên vẫy vẫy.
Trong nháy mắt, vài tên ám vệ xuất hiện túm lấy ta nhấn trên mặt đất.
Ta nhắm mắt lại kêu đến tê tâm liệt phế: Kỳ Triêu! Ngươi đừng tưởng rằng nhiếp chính vương rơi đài thì ngươi có thể làm xằng làm bậy, sĩ khả sát bất khả nhục!…Ơ?”
Một chiếc mũ thái giám, an ổn rơi trúng đầu ta.
Kỳ Triêu nhướng mày: “Sĩ khả sát bất khả nhục?”
Ta kiên định đem chiếc mũ thái giám nhấn nhấn xuống: “Có thể nhục, có thể nhục.”
02.
Ta là mật thám được nhiếp chính vương cài vào phủ Thái tử.
Chuyện này, đã bị bại lộ ngay vào đêm đại hôn của ta.
Thái tử nhìn ly rượu hợp cẩn trong tay sôi sùng sục bốc lên bọt xanh, sắc mặc so với bong bóng trong ly còn xanh hơn.
Hắn hỏi: “Trong tay Nhiếp chính vương còn có người ngu ngốc như vậy?”
Ta “bịch” một tiếng quỳ xuống, ôm lấy bắp đùi của hắn, một bên nước mắt một bên nước mũi nói:
“Ta có thể phản chiến, thật, chỉ cần ngài không giết ta, hiện tại ta sẽ đem bí mật nhỏ của nhiếp chính vương nói cho ngài biết!”
Kỳ Triêu có hứng thú nhìn ta: “Ồ? Nói thử một chút?”
Ta sợ khó giữ được mạng nhỏ này, những lời kia cứ như vậy từ trong miệng ta trực tiếp bay ra ngoài.
“Thời điểm Nhiếp chính vương ngồi xổm nhà xí thích hừ tiểu khúc, lúc ăn cơm sẽ móc c*t mũi, lần tụ hội sau ngài đừng ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận hắn bắn vào người ngài! Ôi chao, ôi chao! còn có, xưa nay hắn không bao giờ mặc quần đùi…”
Kỳ Triêu sắc mặt càng xanh hơn, một tay bịt miệng của ta.
“Đừng nói nữa!”
Ta kỳ quái trừng mắt nhìn, nghe thấy những chuyện khuất nhục của đối thủ cạnh tranh như thế, không phải hắn nên vui mừng sao?
Hắn xích lại gần ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng thúc không mặc…… Cũng bị ngươi biết, ngươi nhìn thấy?”
Ta ngây thơ trả lời: “Chúng ta làm ám vệ, phải thời thời khắc khắc giám thị hết thảy mọi hành động của chủ nhân nha.”
Được rồi, ta thừa nhận.
Mặc dù có một lần Nhiếp chính vương vừa tắm vừa lắc mông, làm ta không nhịn nổi cười liền ngã khỏi xà nhà, từ đó Nhiếp chính vương không cho ta tiếp tục làm ám vệ nữa.
Nhưng sự tình khuất nhục như thế, ta sẽ không nói.
Kỳ Triêu đột nhiên xích lại gần ta, ngữ khí mập mờ nói:
“Vậy sau khi ngươi biết mình sắp gả vào phủ thái tử, ngươi có len lén đến nhìn ta không?”
A a a a a, thật là biến thái mà.
“Nhìn qua.” Ta bình tĩnh lại, thành thật trả lời.
Kỳ Triêu cười híp mắt: “Hài lòng không?”
Ta cẩn thận hồi tưởng một chút: “À, kỳ thật cũng…”
Một bàn tay xoa xoa lên cổ ta.
“Hài lòng! Hài lòng! Rất hài lòng! cái đó quả thực lớn như cái cột bên ngoài Thái Hòa Điện vậy!”
Kỳ Triêu dường như không ngờ rằng ta lại ví von lớn mật đến như thế, hắn tự mình sặc nước bọt mà ho khan, đỏ bừng mặt nói: “Bản cung chính là đang hỏi về phẩm hạnh đạo đức! Ngươi nói cái gì vậy!”
Ta ngẩn ngơ.
A, a là vậy sao, ta còn tưởng rằng… cái kia…Haiz! ngươi cũng không nói sớm!
03.
Nói tóm lại, Kỳ Triêu giữ lại ta.
Hắn muốn ta làm gián điệp hai mang.
Ta cảm thấy rất thất vọng.
Bởi vì cho tới bây giờ ta chưa từng làm qua công việc đòi hỏi trí thông minh yêu cầu cao như vậy bao giờ.
Kỳ Triêu nói: “Ngươi chỉ cần đem những chuyện Nhiếp chính vương muốn ngươi làm, còn có hành tung cũng như an bài của hắn nói cho ta.”
Ta hỏi: “Vậy thuốc độc hắn đưa ta còn muốn hạ không?”
Kỳ Triêu sửng sốt: “Là loại độc gì?”
Ta ung dung từ từ móc ra mấy gói thuốc bột trong tay áo.
“Thuốc đoạn tử tuyệt tôn, mỉm cười bảy bước điên, đan dược ngứa toàn thân, đan dược ăn rồi ngủ, xuân…xuân, xuân dược.”
Nói xong lời cuối cùng, suýt chút thì ta cắn phải đầu lưỡi.
Kỳ Triêu mặt đen xì, nhìn ta sắp xếp đồ đạc thành một loạt giống như bày quầy bán hàng.
Ta ân cần bổ sung thêm: “Nhiếp chính vương nói, để cho ta tùy tiện tìm cơ hội hạ độc ngài, chắc chắn sẽ có cơ hội có thể hạ độc chế.t ngài.”
Kỳ Triêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ thôi, ai có thể sống qua ngươi?”
04.
Ta là mật thám của phủ Nhiếp chính vương.
Kỳ Triêu biết, người trong phủ thái tử biết, ngay cả người trong phủ Nhiếp chính vương cũng đều biết hết!
Ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, bọn họ làm thế nào mà phát hiện được?
Ta suy nghĩ đi, suy nghĩ lại về vấn đề này.
Cả tuần này ta đã đến phủ Nhiếp chính vương tám lần, nhưng vẫn không thể nào nghĩ thông.
“Thái tử phi, đến.” Gã sai vặt ngoài xe ngựa hét lớn.
Mạch suy nghĩ của ta bị gián đoạn, đành phải vội vàng đứng dậy.
Tiểu Đào một bên đỡ ta xuống xe, một bên nhỏ giọng nói:
“Chủ tử, nếu không lần sau chúng ta vẫn là điệu thấp một chút, mỗi lần tới phủ Nhiếp chính vương đều đi cửa chính, người không biết còn tưởng phủ Nhiếp chính vương là nhà mẹ đẻ của ngài đâu.”
Ta thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai của nàng.
“Tiểu cô nương, ngươi không hiểu đâu, nhân sinh của ta làm gì có nhiều người để ý đến vậy, làm gì có ai để ý một tuần ta đến phủ Nhiếp chính vương tám lần đâu?”
Đúng không, xa phu vẻ mặt oán niệm.
Đúng không, người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đều nhìn đến ngây người.
Đúng không, thị vệ gác cổng đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Đúng không, nhà Đại Hoàng ở cách vách.
“Này, này, này, Đại Hoàng, tỷ tỷ đã mấy tiếng rồi chưa thấy ngươi, ta rất nhớ ngươi nha. Ngươi nhìn ngươi xem, mới có mấy tiếng thôi, sao lại mập thêm nhiều như vậy.”
Ta sờ soạng Đại Hoàng đủ rồi, liền ngựa quen đường cũ bước vào trong phủ.
Nhìn thấy ta, Nhiếp chính vương lẽ phép ném ra một câu:
“Thái tử còn chưa chết đâu?”
Ta ngồi xuống băng ghế đá đối diện hắn, lẽ phép trả lời:
“Không phải ngươi cũng vẫn còn sống sao?”
Nói xong, ta nhìn người trước mặt đánh giá.
Nhiếp chính vương là đệ đệ của lão hoàng đế, bây giờ lão hoàng đế bệnh nặng, không biết sao, vậy mà đem quyền thế giao cho đệ đệ của mình, mà không giao cho nhi tử.
Hiện tại triều đình chia làm hai phe, chỉ chờ chờ xem Thái tử cùng Nhiếp chính vương ai thắng ai thua.
“Chao ôi, chao ôi, chao ôi——”
Sau khi ta thở dài ba lần liên tiếp, nhiếp chính cuối cùng cũng đá ta một cái.
“Có rắm cứ thả!”
Ta nói: “Ngươi nhìn ngươi cũng đã là người có tuổi, Thái tử chết thì có ích gì, ngươi còn có thể nhảy nhót trên vị trí kia bao nhiêu ngày chứ?”
Nhiếp chính vương hạ giọng, âm dương quái khi nói: “Vậy sao, mới qua được mấy ngày, đã bảo vệ hắn như vậy?”
Ta trợn mắt, nhưng tai lại có chút hồng.
Thành thật mà nói, Kỳ Triêu cũng là người tốt.