Hoàng Hậu Không Muốn Sống Nữa!! - Chương 9
Ta bắt đầu tự hỏi có nên cho con mèo đáng thương này an tử hay không.
Kiếp trước, mẹ ta nghe theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý, mua rất nhiều động vật nhỏ cho ta nuôi, hy vọng ta sẽ tìm lại được khát vọng với sự sống tươi đẹp.
Nhưng họ không biết rằng, đối với ta, đối nghịch với sự sống chưa bao giờ là cái chết. Ta có thể cảm nhận sâu sắc được nhiệt huyết và hạnh phúc của cuộc sống, nhưng điều đó không ngăn cản được ta đi tìm cái chết.
Đây vốn chỉ là hai trạng thái khác nhau của cuộc đời, việc gán cho cái chết sự tiêu cực chỉ vì sự sợ hãi và vô minh thì thật phiến diện.
“Ngươi còn muốn sống tiếp không?” Ta bế con mèo đen vào lòng, nhẹ nhàng hỏi. Nó nằm hấp hối giữa hai cánh tay ta, nhưng vẫn cố nghiêng đầu, trừng mắt nhìn ta.
Lúc này ta nhận ra câu hỏi của mình thật thừa thãi. Mạng sống của con người nằm trong tay chính mình, mèo cũng vậy. Ta không có quyền quyết định sống chết của nó, thôi thì rửa mặt rồi đi ngủ thôi.
Cung nữ mang chậu nước và khăn theo như lệ thường, rồi đốt hương an thần.
Khi ta đang rửa mặt, bỗng nghe tiếng mèo đổ ầm trên bàn, cung nữ hốt hoảng kêu lên.
Ta vội chạy đến, chỉ thấy con mèo nằm ngửa, tứ chi cứng đờ, không còn chút sinh khí nào, chết đột ngột và không hề có dấu hiệu báo trước.
“Nương nương bị kinh hãi rồi, con mèo đen này vừa nhìn đã biết không lành, nô tỳ đi tìm người chôn nó nhé?” Cung nữ nhanh chóng phản ứng, chờ lệnh ta.
Ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt: “Sáng mai mang nó đến y quán kiểm tra nguyên nhân cái chết.”
E rằng thứ thật sự không lành không phải con mèo, mà chính là ta.
Kết quả nhanh chóng có ngay, mặc dù mèo bị nhiều vết thương ngoài nhưng không đủ để gây chết. Một nhóm y sư lão luyện vây quanh con mèo nghiên cứu cả ngày mà vẫn không tìm ra được nguyên nhân.
Điều này khiến ta bất giác nhớ đến cái chết kỳ lạ của tiên hoàng. Một khi ý nghĩ này nảy sinh, thật khó mà dập tắt.
7.
Mèo đen và tiên hoàng trước khi qua đời có điểm gì chung?
Ngày tiên hoàng đến tìm ta, chỉ có hai chúng ta, có thể loại trừ nghi vấn cung nữ gây án. Chẳng lẽ là bị đầu độc? Nhưng thái y và thú y đều không phát hiện ra chất độc. Hoặc là có nguyên nhân tử vong khác, hoặc là loại độc được dùng quá khó phát giác.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta lập tức nghĩ đến hương an hồn, vì đây là thứ duy nhất trong phòng ta đã điều chỉnh. Lúc trước, ta thậm chí còn nghi ngờ hắn bỏ độc vào hương nên đã ngăn cung nữ thay hương mới.
Ta lệnh cho thái y nghiên cứu kỹ lại đơn hương an hồn mà Doãn Cửu đã đưa cho ta. Thái y đều khẳng định rằng đây chỉ là loại hương thường.
Chẳng lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều? Hay là nên tìm cơ hội hỏi lại Doãn… Độ Không phương trượng?
“Nương nương, thái y chẳng phải đã nói chân người vẫn còn đau, tốt nhất đừng đi lại nhiều sao?” Cung nữ barbie nghe thấy ta lại muốn đến chùa, liền ra sức khuyên can.
Ta nhìn hai dấu răng hằn trên mắt cá chân, thầm nghĩ: ngươi nói muộn chút nữa thì nó đã lành rồi.
“Nô tỳ cho rằng nương nương không cần phải hao tổn tâm sức vì một con mèo. Con vật nhỏ đó đã cắn ngài, nói không chừng đây là quả báo.”
“Cẩn trọng vẫn hơn.” Ta bất lực lắc đầu. Cung nữ barbie lúc nào cũng giữ vẻ tàn nhẫn vô tư với những ai ngoài chủ cũ của mình, nhưng nghĩ lại, đó cũng là cách nàng tự bảo vệ mình trong cung.
Cung nữ hờ hững nói: “Nô tỳ thấy hương an hồn cũng chẳng có vấn đề gì, ít nhất thì trong việc diệt muỗi, nó rất hiệu quả. Mỗi sáng nô tỳ dọn bàn đều thấy đầy xác muỗi.”
Ta ngứa ngáy vì mấy vết muỗi đốt, cơn giận không sao kìm được: “Nếu hiệu quả đến thế, sao nó không diệt muỗi trước khi chúng đốt ta?”
Máu ta ngọt sao? Hết mèo đen lại tới muỗi.
Khoan đã! Nếu muỗi không phải bị hun chết mà là bị độc giết thì sao?
Nghĩ lại, lần ta nhảy xuống sông, tiên hoàng khi làm hô hấp nhân tạo cũng đã cắn rách môi ta. Chẳng lẽ máu của ta khiến hương an hồn từ vô hại thành kịch độc?
“Đi gọi người bắt một con cá, thả vào bồn nước mang đến đây.”
Cung nữ barbie bày ra vẻ mặt “nương nương lại bày trò nữa rồi”, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài gọi người.
Rất nhanh, thái giám mang một con cá chép đỏ đến. Ta bảo mọi người lui ra, rồi dùng kim châm tay nhỏ hai giọt máu vào bồn nước.
Con cá vẫn tung tăng bơi lội, không có dấu hiệu khác thường.
Sau đó, ta tiến gần bồn nước, đốt hương an hồn.
Không đến một khắc, con cá vùng vẫy mấy cái rồi bụng nổi trắng phớ, lơ lửng trên mặt nước.
Thì ra đúng là do máu của ta! Máu ta và hương an hồn hòa quyện sẽ tạo ra độc tố, nhưng bản thân ta lại không bị ảnh hưởng.
Lúc này, ta mới bàng hoàng nhận ra, có lẽ đây chính là át chủ bài của Doãn Cửu. Không trách hắn lúc trước liên tục xác nhận ta và Hoàng thượng có ân ái hay không – hắn muốn chắc chắn rằng Hoàng đế sẽ đến cung ta ngửi hương an hồn, rồi sau đó tìm cơ hội để máu của ta giết chết Hoàng đế… Tiếc là ta còn tính xa hơn hắn.
Ta ngã khuỵu xuống đất, toàn thân vô lực. Đây là gì đây? Ta không hay biết nhưng lại vô tình hại chết một vị Hoàng đế.
Vậy nên hắn không giết ta tại chùa, bởi hắn tin rằng ta sẽ không vạch trần hắn, nếu không nhà họ Lý cũng sẽ là một nhà họ Doãn tiếp theo.
Nghe thấy tiếng động, cung nữ vội vã chạy vào: “Nương nương, người không sao chứ?”
Nàng luống cuống đỡ ta dậy: “Người không phải lại nghĩ quẩn đấy chứ?” Nói xong, nàng lo lắng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, xác nhận không có dây lụa nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Không trách cung nữ lại hoảng hốt đến thế. Ta ngã làm đổ chiếc ghế, cảnh tượng này cộng với sợi lụa trắng đủ để tái hiện cảnh treo cổ thất bại ngày đầu ta xuyên đến.
“Đi thay hương an hồn đi.” Ta nói, lòng nặng trĩu.
Đêm đó, không có hương an hồn, ta đã mơ thấy nhiều cơn ác mộng:
Ta đang treo cổ, sắp được giải thoát, Hoàng đế bước vào cứu ta, nhưng ngay sau đó ta lại ra tay siết cổ chết ngài.
Ta chìm xuống đáy hồ, nghẹt thở vì nước, Hoàng đế làm hô hấp nhân tạo cho ta, nhưng ta lại mở to miệng cắn chết ngài.
Hết cảnh này đến cảnh khác, Hoàng đế chết dưới tay ta, nỗi ân hận và sợ hãi nhấn chìm ta.
Cho đến khi cuối cùng, ta nhìn thấy đôi mắt từ bi trong suốt, và nghe thấy một tiếng ngân vang trầm bổng, hư ảo: “Thợ săn dùng dao giết hổ, dao có tội gì?”
Trong khoảnh khắc, ác mộng tan biến, ta giật mình tỉnh giấc.
Xà nhà bằng gỗ đỏ cổ kính, mùi hương trầm thoang thoảng trong mũi, bên tai là lời hỏi thăm của cung nữ:
“Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”
Trong giây lát, ta như quay trở lại ngày đầu tiên xuyên đến đây. Nhưng thời gian đã trôi qua, cảnh còn người mất, ta không thể dễ dàng chọn cái chết như trước được nữa. Mạng đã nợ có thể lấy mạng đền, nhưng giang sơn đã nợ thì phải trả bằng cách nào đây?
Trước khi đứa con hôn quân của ta trưởng thành thành minh quân, ta sẽ thay nó giữ vững cương thổ của Lân quốc. Ít nhất, ta phải chết mà không hổ thẹn với lương tâm.
8. Hai mươi năm sau.
Ta nằm trên chiếc giường lớn trong Từ Thuận cung, cảm nhận từng hơi thở cuối cùng của cuộc đời, không khỏi hồi tưởng về hai mươi năm dài đằng đẵng và gian khổ đã qua.
Năm thứ hai kể từ khi Hoàng đế đăng cơ, biên cương phía Bắc liên tiếp báo tin chiến thắng, quân ta một hơi đánh chiếm đến tận kinh thành địch.
Năm thứ ba, tướng quân phản loạn phương Đông tử trận, quân địch tan rã, nội bộ chia rẽ, cuối cùng tự diệt vong.
Năm thứ năm, một trận mưa lớn phía Tây đã kết thúc cơn hạn hán kéo dài tám năm, các công trình thủy lợi dần phát huy hiệu quả.
Đứa con của ta, Triệu Thừa Trạch, sau những ngày bị ta răn dạy không ngừng, cuối cùng cũng thu liễm tính tình, bắt đầu có dáng dấp của một vị quân vương. Đến năm thứ chín, hắn lấy con gái của tể tướng làm Hoàng hậu, năm sau sinh hạ Hoàng tử.
Nhìn mọi việc dần đi vào quỹ đạo, ta đã định tìm một dịp thích hợp để quy tiên, nhưng chẳng ngờ lòng ta quá vội vàng, khiến sự việc lại đi quá xa.
Triệu Thừa Trạch cùng Hoàng hậu không thỏa mãn với cảnh thái bình, sau khi yến mừng Hoàng tử tròn một tuổi, cả hai lén để lại một phong thư rồi xuất cung vi hành.
Thư viết đầy chí khí ngất trời, thề nguyện rằng suốt đời này sẽ lập nên công danh rạng rỡ, trở thành vị vua và Hoàng hậu lưu danh thiên cổ.
Một chuyến đi ấy kéo dài năm năm, ta có đủ lý do để tin rằng bọn chúng chỉ là không muốn chăm con mà lén lút bỏ trốn đi hưởng tuần trăng mật.
Mỗi đêm đứa trẻ gào khóc đòi cha mẹ, khiến ta vô cùng hối hận vì quyết định sống sót, lại không quên thầm mắng một câu “thằng con trời đánh”.
Khó khăn lắm mới đợi được ngày bọn chúng trở về, đứa bé lại cứ bám lấy ta gọi “Hoàng tổ mẫu” không chịu rời. Chưa kể, đôi phu thê này không vội dỗ con, mà lại lập tức sinh thêm hai đứa nữa, rồi cũng ném cho ta nuôi.
Nếu không phải ta nổi giận lôi đình, có lẽ chúng đã sinh đầy cả cung điện.
Ta vốn định dưỡng già, thế mà ngày qua ngày lại bị lũ trẻ quậy phá đến mức gà bay chó sủa. Đến khi bừng tỉnh nhận ra thì đã là hai mươi năm sau, mới giật mình hiểu ra rằng chí hướng của ta không phải là dưỡng già!
May mắn thay, nguyên chủ thuở trước vì lao lực quá độ nên thân thể sớm suy kiệt. Ngay khi ngã bệnh, ta rốt cuộc cũng đón nhận sự giải thoát.
Vây quanh bên giường là một đám người, ngoài ba đứa nhỏ đang ríu rít gọi “Hoàng tổ mẫu”, còn có thằng con trời đánh đang quát tháo thái y.
“Thừa Nhi, con quên lời của ai gia rồi sao?” Ta không tiếc sức lực trách mắng Triệu Thừa Trạch.
Nghe vậy, Triệu Thừa Trạch liền im lặng, ngồi xuống cạnh giường, nắm chặt tay ta, giọng nghẹn ngào đầy ấm ức: “Nhi thần không quên, mẫu hậu đừng bỏ nhi thần ở lại.”
Ta kéo tay Hoàng hậu đặt lên tay Thừa Trạch, cuối cùng cũng thốt ra câu nói: “Mẫu hậu không còn nữa, các con phải bảo vệ cho bá tánh thiên hạ.”
“Mẫu hậu yên tâm!”
“Nhi thần tuân mệnh!”
Nghe xong lời hứa từ hai người, ta quay đầu nhìn cung nữ đang quỳ hàng đầu. Cung nữ barbie với mái tóc chẻ ngôi giữa năm nào giờ đã trở thành ma ma, duy chỉ có mái tóc vẫn dày dặn như xưa. Giờ đây nàng đang níu lấy góc chăn, khóc lóc còn thảm thiết hơn cả ba đứa nhỏ.
Có những việc, chỉ khi sống lâu mới biết, như cung nữ barbie tên thật là Hồng Hạnh.
“Đừng khóc nữa Hồng Hạnh, khóc nữa coi chừng phải trèo tường đó.”
Nói xong câu ấy, ta an nhiên nhắm mắt xuôi tay.