Hoàng Hậu Không Muốn Sống Nữa!! - Chương 6
Hoàng đế thoáng chút ngạc nhiên, rồi thở dài: “Là trẫm sơ suất, khiến nàng phải chịu nhiều uất ức. Giờ kẻ hại nàng đã một chết một điên, nàng cũng nên dừng lại rồi.”
Ta ngẫm nghĩ lời hoàng đế nói. Ý ngài là Quý phi điên rồi sao? Nói nhẹ nhàng như thể không liên quan đến mình…
Ta nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt, người không giận mà vẫn uy nghiêm, nụ cười bất đắc dĩ cùng ánh mắt dịu dàng ấy truyền tải một sự quan tâm cùng sự dung túng. Ta không thể không tự hỏi, trước đây ngài đã bao nhiêu lần dành ánh mắt tương tự cho Quý phi? Loại thành trì sâu kín này, cái lạnh lùng như thế, không hổ là bậc đế vương.
Hoàng đế thấy ta mãi không đáp lời, bèn mỉm cười hỏi: “Hoàng hậu là đang nhớ đến Sùng nhi sao?”
Sùng nhi? Có phải là đứa con đã chết trong bụng kia không?
Đột nhiên, trong lòng ta trào dâng nỗi bực bội, cớ gì ta phải che giấu cho nguyên chủ? Ta đâu có cầu xin để xuyên không thành Hoàng hậu này!
Ta cười phá lên, như kẻ buông xuôi: “Thực ra Hoàng hậu của ngài đã chết vì khó sinh rồi, ta chỉ là một cô hồn dã quỷ vô tình chiếm lấy thân xác này mà thôi.”
Hoàng đế ngẩn người, chân mày nhíu chặt, giọng nói cũng cao lên vài phần: “Lý Triều Ca, chớ có nói bậy!”
Thấy ngài nổi giận, ta càng được đà lấn tới, bật dậy từ trên giường, chân đạp lên thành giường, giơ tay hô lớn: “Rồi sẽ đến một ngày, triều đại phong kiến này sẽ bị lật đổ, khi lá cờ đỏ bay cao, ánh sáng tự do dân chủ sẽ tràn ngập khắp hoàng cung!”
“To gan!” Hoàng đế quát lớn, giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ, gương mặt rõ ràng mang theo sự giận dữ và cả hoang mang.
Ta đắc ý cười thành tiếng, cảm giác như bao nhiêu sự nghẹn ứ bấy lâu đều được giải tỏa. Tử lao cùng cái chết đang rộng mở chào đón ta.
“Rốt cuộc nàng muốn gì?” Có lẽ vì lời ta nói quá vượt ngoài tầm hiểu biết, Hoàng đế dường như không còn là kẻ bị tổn thương vì lòng tự tôn bị chà đạp, mà chỉ là một nam nhân đang ngỡ ngàng.
Ta cúi xuống, đối diện với Hoàng đế, nghiêm túc nói từng chữ một: “Chỉ mong được chết.”
Hoàng đế chăm chăm nhìn ta không rời, ta thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên bên thái dương ngài.
Nhưng rồi ngài bất ngờ nhắm mắt lại, giãn người ra: “Hoàng hậu vừa mới khỏi bệnh, nên nghỉ ngơi cho tốt. Trẫm còn vài việc quốc sự cần xử lý.”
Đến lượt ta chết lặng, trơ mắt nhìn Hoàng đế phất tay áo bước đi, trước khi ra cửa còn chu đáo tự tay thắp lên hương an thần của Thái y giả.
Ta muốn cất tiếng gọi ngài lại, nhưng chẳng biết nên nói gì, chẳng lẽ còn lời nào đại nghịch bất đạo hơn những gì ta vừa thốt ra sao?
Đêm ấy, ta lăn qua lộn lại, không sao ngủ được, bỗng nghĩ ra một điều thậm chí còn nguy hiểm hơn. Ngày mai, ta sẽ đi nói với Hoàng đế rằng ngài vô dụng trong việc phòng the!
5.
Do ảnh hưởng từ việc mất ngủ đêm qua, ta ngủ say đến tận lúc mặt trời đã lên cao. Đối với một Hoàng hậu ba ngày hai bận nằm nghỉ dưỡng bệnh như ta, các cung nữ đã sớm quen thuộc. Họ thay phiên nhau canh chừng ta nhưng chẳng ai dám đánh thức.
Nghĩ đến hôm nay có việc chết chóc để làm, tâm trạng ta hiếm khi nào khoan khoái đến thế, ta vươn vai duỗi người một cách sảng khoái, rồi đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy cung nữ Barbie đang mặc đồ trắng quỳ dưới đất.
“Ngươi mặc gì thế này?” Lẽ nào Hoàng đế đã nghĩ thông suốt và định ban chết cho ta?
“Bẩm nương nương, Thánh thượng vào giờ Thìn… đã băng hà rồi. Xin nương nương bớt đau buồn!”
Giọng nói run rẩy của cung nữ tựa như tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu ta. Một ý nghĩ lạ lùng nảy ra trong đầu ta, chẳng lẽ Hoàng đế bị ta làm tức chết cả đêm qua?
“Nương nương, để nô tỳ hầu người thay y phục. Các đại thần vẫn đang chờ người tại tiền điện để chủ trì tang sự.”
Lúc này ta mới phản ứng lại: “Hoàng thượng sao lại đột ngột băng hà?”
Cung nữ ấp úng: “Mấy vị Thái y đều chẩn đoán không phát hiện ra gì bất thường, chỉ cho rằng bệ hạ khi ngủ say đột ngột phát bệnh tim, không thể cứu chữa.”
Nhìn cung nữ với vẻ bối rối, ta vô thức thở phào nhẹ nhõm. Hoàng hậu chắc vẫn chưa đủ sức mạnh để che trời giết vua, có lẽ vậy?
Chỉ cần sống đủ lâu, ngay cả đám tang của Hoàng đế cũng có thể tham dự.
Thủ tục tang lễ thật dài dòng, quy củ vô cùng phiền toái, nỗi đau buồn giả tạo không khỏi khiến ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng, phần được mọi người mong đợi nhất cũng đến: “Tuyên đọc di chiếu của tiên hoàng.”
Thái giám cầm thánh chỉ màu vàng lên, hô to “Phụng thiên thừa vận”, và thế là ta trở thành người duy nhất đứng đó, ngoài các thái giám, không ai tỏ vẻ phản đối.
Bản văn dài dằng dặc bằng cổ văn khiến ta nghe đến muốn ngủ gật, nhưng may thay, ta vẫn hiểu được đoạn quan trọng: “Lập Tam hoàng tử Triệu Thừa Trạch làm Thái tử.”
Khi thánh chỉ đọc xong, các đại thần bắt đầu xôn xao bàn tán. Ta lắng nghe vài lời, phần lớn đều tỏ ra kinh ngạc khi Thái tử lại là Tam hoàng tử vốn không được sủng ái. Vì không ai biết thánh chỉ này được viết từ khi nào, nên sự nghi ngờ ngày càng lớn.
Bên cạnh, mấy vị phi tần trẻ trung xinh đẹp khóc đến mức ruột gan đứt đoạn, còn ta thì chỉ thấy ồn ào. Chẳng lẽ họ yêu Hoàng đế đến mức ấy sao?
Khoan đã! Có khi nào họ khóc không phải vì Hoàng đế mà vì lo sợ cho chính mình? Nhìn dáng vẻ của họ, rõ ràng chưa sinh con, mà trong thời xưa có tục lệ phi tần tuẫn táng theo Hoàng đế.
Ánh mắt ta dần trở nên kiên định, vung tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi dõng dạc tuyên bố: “Bổn cung cảm niệm thánh ân của tiên hoàng, quyết ý tuẫn táng theo ngài.”
Không ngờ lời này vừa dứt, còn ồn ào hơn cả lúc tuyên thánh chỉ.
Vị đại thần tóc bạc dẫn đầu lập tức quỳ xuống, lớn tiếng khẩn cầu: “Vạn vạn bất khả! Hiện nay tình thế nội ưu ngoại hoạn, tân đế đang chinh chiến tại biên cương chưa về, xin Thái hậu hãy đứng ra chủ trì đại cục!”
Ồ, Hoàng đế vừa mất, ta đã trở thành Thái hậu rồi sao? Bảo ta chủ trì đại cục, thế tể tướng làm gì?
“Ai gia không hiểu chuyện triều chính, xin tể tướng hãy phụ tá tân đế.”
Lập tức, nhiều người hơn nữa quỳ xuống, đồng thanh kêu lên “Thái hậu tam tư” và “Vạn vạn bất khả”, khiến ta đau cả đầu.
“Ai gia ý đã quyết, nói nhiều cũng vô ích.” Đã lên đến bậc Thái hậu rồi, chẳng lẽ muốn tuẫn táng cũng bị các ngươi ngăn cản sao.
Ta kiêu ngạo ngẩng đầu, liếc thấy một vũng máu đỏ dưới chân, liền cúi xuống quát lớn: “Ngươi làm gì vậy!”
“Xin Thái hậu chủ trì đại cục, bảo vệ sự an nguy của Lân quốc!” Lão thần tóc bạc dập đầu xuống đất, từng cú nện mạnh khiến ta nghe mà kinh hãi.
Đây chính là truyền thuyết về “tử gián” sao? Ta vội vã cúi xuống, giữ chặt vai ông ta, ngăn không cho tiếp tục dập đầu, đối diện với đôi mắt già nua nhưng đầy kiên định, ta chỉ đành đáp: “Ai gia sẽ đợi đến khi tân đế khải hoàn rồi mới đi theo tiên hoàng.”
Nói đến đây, lão thần cũng không tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ đảo mắt rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ta hoảng hốt hét lên: “Mau truyền Thái y!”
Sau đó, ta mới biết được vị lão thần tử gián này chính là đương triều Tể tướng Lưu đại nhân, rõ ràng là người phải tuân thủ lễ giáo nhất lại phá vỡ quy tắc “Hậu cung không được can dự vào chính sự”.
Ta ngồi đối diện với chồng tấu chương chất cao như núi, hết lần này đến lần khác hối hận vì sự bồng bột của mình.
Thái hoàng thái hậu vốn không đồng ý để ta tạm thời chấp chính, càng không hài lòng việc Tam hoàng tử kế vị, nhưng khi nghe ta kiên quyết muốn tuẫn táng, bà cảm động sâu sắc, từ đó không còn bận tâm đến triều chính, ngày ngày ở bên bài vị của Hoàng đế, sống cuộc đời gắn liền với thanh đăng cổ Phật.
Quyền uy cuối cùng ngăn cản ta đã sụp đổ, hòn đá lớn mà ta khổ công nhấc lên cuối cùng lại tự đập vào chân mình.
Ánh mắt ta trở lại với những tấu chương trước mặt, cổ văn, chữ phồn thể, thảo thư loạn lạc, từng ký tự đều đẩy ta đến bờ vực sụp đổ. Xem ra tiên hoàng đối diện với hàng trăm bản “tiểu luận” mỗi ngày, dần dần trở nên vô cảm, cũng không có gì lạ.
Ta đặt tấu chương xuống, tiện tay cầm lấy một cuốn sách bên cạnh. Nhìn vết hư tổn trên bìa sách, hẳn đã được Hoàng đế xem qua nhiều lần. Tựa sách là “X Quốc X Sách”, nhưng hai chữ giữa viết bằng thể chữ phồn thể, ta không tài nào nhận ra. Lật ra bên trong, từng trang đều kín đặc những chú thích mà ta không hiểu nổi. Thất vọng, ta nhẹ nhàng đặt sách về chỗ cũ, nhưng vô tình làm rơi một tờ giấy từ giữa các trang.
Tờ giấy này có vẻ như đã bị xé từ đâu đó, trên chỉ viết vỏn vẹn một dòng: “Không mộng đế vương, chỉ cầu muôn dân.”
Nét chữ phóng khoáng tự do, từng đường nét như muốn phá tan trần tục, vươn mình lên tận trời cao.
Chỉ là một tờ giấy mỏng manh, nhưng trong tay ta, nó nặng nề hơn cả cuốn “X Quốc X Sách” kia hàng trăm lần.
Ta ngắm nhìn quanh phòng, thư phòng rộng lớn tràn ngập sách vở đủ loại, từ thiên văn địa lý đến nông canh thương nghiệp, tất cả đều sạch sẽ, gọn gàng như những báu vật được chăm sóc cẩn thận.
Nan nhân kia, đôi mày rậm, mắt sắc lạnh, không thể xem là một người chồng tốt, nhưng có lẽ là một vị Hoàng đế không tồi.
Hay là… ta nên ráng gắng gượng thêm một thời gian nữa?