Hoàng Hậu Không Muốn Sống Nữa!! - Chương 4
“…” Sự việc diễn ra quá nhanh, giống như mới xem đến tập ba của bộ phim cung đấu, ngủ một giấc dậy đã gần đến hồi kết rồi.
“Vân Quý phi đã nhận tội rồi sao?” Ta vốn không ưa gì ả trà xanh này, nhưng cũng không thể để người ta vu oan dễ dàng như vậy được.
Cung nữ ngẩng đầu, tỏ ra vô cùng tự đắc: “Tên giả mạo đã giấu bằng chứng liên lạc bí mật với Vân Quý phi trong đơn thuốc hắn kê cho nàng ta, tất cả đều như nương nương dự đoán.”
Đầu ta như bị đánh một cú trời giáng, phía sau lời kể của cung nữ, ta nghe thấy những âm thanh mơ hồ. Có quá nhiều thắc mắc lởn vởn trong đầu do thiếu thông tin.
Chẳng hạn như: Tại sao Vân Quý phi lại liều lĩnh đến mức phải giết thái y rồi tìm một kẻ giang hồ thay thế?
Tại sao tên giả mạo lại tỏ ra vô cùng quen thuộc với chủ nhân trước của thân xác này?
Và quan trọng nhất, tại sao hắn có nhiều cơ hội giết ta như vậy mà không những không làm, lại còn cố gắng cứu chữa cho ta?
“Tên thái y giả hiện đang ở đâu? Đã bị kết án thế nào?”
Cung nữ thoáng sững lại: “Trong thiên lao, ngày mai vào giờ Ngọ sẽ bị xử trảm trước công chúng.”
Nàng ngừng một chút, rồi dè dặt hỏi: “Nương nương, người không phải định…?”
“Ừ, đi xem thử một chuyến.”
Ta vốn không hẳn muốn tìm hiểu chân tướng sự việc, dù sao đây cũng không phải là cuộc đời của ta. Dù ta có viết nên kết cục thế nào thì với chủ nhân thực sự của thân xác này, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng điều ta không thể hiểu là vì sao có những kẻ khi tự vẫn lại phải đắn đo suy nghĩ, sợ gây phiền toái cho người khác; trong khi lại có kẻ vác trên lưng ba mạng người, tay nhuốm đầy máu tươi, mà vẫn có thể sống ung dung, đàm tiếu như chẳng có chuyện gì.
Thiên lao nằm ở rìa ngoài của hoàng cung, nghe cung nữ nói đối diện thiên lao là lãnh cung. Ta không rõ đây có phải là truyền thống cổ xưa hay chỉ là trò tiêu khiển của Hoàng đế.
Trên phim ảnh ta đã thấy qua không ít thiên lao, nhưng không ngờ có ngày lại được tự mình bước chân vào. Khi cánh cửa sắt nặng nề được đẩy ra, mùi tanh hôi xen lẫn mùi rỉ sắt lập tức ập đến khiến ta muốn buồn nôn.
Bên trong u ám, ẩm ướt, trước mỗi cửa lao đều treo một ngọn đuốc, ánh sáng lập lòe phản chiếu trên nền đất, soi rõ những vệt đỏ thẫm.
Khi ta nhận ra đó là gì, dạ dày ta lại bắt đầu cuộn trào.
Mùi rỉ sắt chính là mùi máu, hơi ẩm là từ máu bốc hơi. Lớp máu này chồng lên lớp máu kia, có cái đã khô cứng, có cái vẫn còn ướt, dần dần đan xen thành một lớp đỏ đen phủ đầy trên mặt đất.
Ta hối hận rồi, sự dính nhớp dưới chân khiến da gà của ta nổi lên từng đợt, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Cung nữ đứng bên cạnh siết chặt tay ta: “Nương nương, hay chúng ta về thôi? Thân thể người vừa mới hồi phục, không nên đến những nơi thế này.”
Ta vừa định gật đầu đồng ý thì bất chợt ánh mắt chạm phải một đôi mắt đen láy.
Đó là một đôi mắt vô cùng kỳ lạ, con ngươi đen thẳm như hút lấy mọi thứ xung quanh mà không hề phản chiếu ánh sáng. Ánh mắt ấy tựa như mang theo nỗi bi thương của cả thiên hạ, lặng lẽ nhìn vào vạn vật.
Điều kỳ lạ nhất là đôi mắt ấy không hề ăn nhập với khuôn mặt gầy gò của chủ nhân nó. Khuôn mặt nhợt nhạt bệnh hoạn, đôi môi đỏ thẫm đến kỳ quái, với thân thể gầy yếu như thế, ta bất giác nghĩ tới hình ảnh của những “mỹ nhân bệnh tật” trong truyền thuyết.
Khi thấy ta, hắn mỉm cười nhẹ, khóe môi cong lên nhưng đôi mắt lại vẫn tĩnh lặng như biển sâu, không một chút ý cười. Quả nhiên, đây chính là nụ cười giả tạo mà người đời thường nhắc đến.
“Xem ra nương nương đã khỏe lại rồi.” Giọng điệu nhẹ nhàng của hắn vang lên giữa không gian ngập tràn tiếng than khóc và rên rỉ của thiên lao, khiến ta không khỏi cảm thấy có phần lạc lõng.
Dù đã phần nào đoán ra nhưng việc xác nhận rằng người này chính là kẻ giả mạo Thái y vẫn khiến ta không khỏi kinh ngạc trước kỹ nghệ cải trang thời cổ đại, vượt xa cả công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại.
Ta bước đến trước mặt hắn, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
“Hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?” Lời hắn nói với vẻ thân quen, thoải mái như thể ta chỉ là ghé thăm nhà, chứ không phải đang đối diện với một kẻ sắp bị xử tử.
Ta trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn: “Là ngươi đã giết Thái y và Hoàng tử trong bụng ta sao?”
Hắn thoáng ngẩn ra, sau đó bật cười lớn.
Ta cũng tự thấy câu hỏi này đáng bị cười nhạo. Sao ta lại hỏi vậy? Chẳng lẽ trong tiềm thức ta cảm thấy hắn không giống một kẻ sát nhân? Nhưng đúng là từ đôi mắt kia mà nói, hắn thực sự không giống.
“Mọi thứ đều đã ghi trong lời cung khai, nương nương nếu có hứng thú thì có thể xem qua.” Hắn cười nhạo, giọng đầy khinh thường.
“Vậy tại sao ngươi không giết ta?” Nếu ngươi đã nhận tiền của Quý phi, lẽ ra ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ, sao lại không giữ đúng lời hứa? Thật chẳng có chút tinh thần trách nhiệm!
“Nương nương thực sự tình thâm ý trọng với bệ hạ, thà hy sinh bản thân mình chứ không muốn bệ hạ chịu tổn thương dù chỉ một chút?” Hắn nhìn thẳng vào ta hỏi ngược lại.
Trong lòng ta kịch liệt phủ nhận tình thâm ý trọng gì đó, nhưng hắn lại nói đến “hy sinh”!
Dù sao đã gánh một tội thì thêm một tội nữa cũng chẳng sao.
Ta lập tức gật đầu, diễn cảm đầy bi thương: “Nếu ngươi muốn hại bệ hạ, trước hết phải bước qua xác của bản cung!”
Lời gợi ý này đã quá rõ ràng rồi chứ? Dù mục tiêu của ngươi là Hoàng quý phi hay Hoàng thượng, trước tiên cứ giết ta đã, đó là cách tốt nhất.
Hắn thoáng ngạc nhiên, từ đầu đến chân đánh giá ta, đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể nhìn thấu mọi điều.
“Hừm.” Hắn khẽ cười, “Quả thật ta đã đánh giá thấp nương nương.”
Ta cứng rắn nhìn hắn, dứt khoát nói: “Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng coi thường ta. Chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng mong đạt được mục đích.”
Vậy nên, nhanh chóng tìm cách kết liễu ta đi, với tài năng y thuật của ngươi, chút độc dược nhẹ nhàng cũng đủ khiến ta lìa đời.
Cơ hội chỉ có lần này, ta cố ý bước sát lại gần song sắt, để hắn dễ dàng ra tay.
Nhưng hắn chỉ tựa vào tường, không hề nhúc nhích, nụ cười trên môi càng thêm bi thảm: “Thảo dân dù có tài đến đâu cũng không dám tổn hại bệ hạ, chẳng qua bị Quý phi lừa gạt, phạm phải tội lỗi tày trời. Chỉ mong nương nương nể tình xin bệ hạ ban cho ta một ly rượu độc, để được toàn thây.”
“Ngươi nghĩ đẹp nhỉ!” Ta không thương tiếc từ chối thẳng thừng.
Ta còn chưa xin nổi ân xá cho mình, ngươi sắp chết lại còn muốn cò kè mặc cả, đúng là quá vô lý.
Hắn không nói thêm, có vẻ đã mệt mỏi lắm, đôi mắt dần khép lại, chìm vào cơn mơ.
Cung nữ vẫn đứng xa xa canh chừng cho ta, lúc này chạy đến, căng thẳng nói: “Nương nương, chúng ta về thôi, lính canh sắp đổi phiên rồi.”
“Ừ, đi thôi.” Không đáng để đôi co với kẻ sắp chết.
Khi chuẩn bị rời đi, ta quay đầu nhìn hắn một lần nữa. Đôi mắt kia vẫn tĩnh lặng như thể không thuộc về nơi thiên lao này, mà nên ở trong một ngôi chùa nào đó, tĩnh tọa trước tượng Phật.
“Hắn tên là gì?” Ta hỏi viên lính gác đứng đầu.
Ta tự bật cười chính mình. Ngay cả tên thân xác ta đang mượn còn không biết, lại đi hỏi tên tử tù.
Lính canh cung kính trả lời: “Bẩm nương nương, hắn tự xưng là Doãn Cửu.”
Bước chân ta chợt khựng lại, một cảm giác hoang đường và nực cười ập đến.
Thật trùng hợp, người này cùng tên với ta. Ngày mai hắn sẽ chết, còn ta thì đang vừa ghét bỏ vừa thương hại hắn, đến cuối cùng lại chỉ còn lòng đố kỵ.
“Người đâu, lãnh cung phát hỏa rồi!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, từ không xa khói trắng lượn lờ bay lên.
Ta nghiêm mặt, nói với tên lính canh: “Phiền ngươi một việc.”
Hắn đang định đi dập lửa, nghe vậy liền dừng bước, chờ lệnh.
Ta chỉ vào cô cung nữ bên cạnh: “Đánh ngất nàng ta, nhanh lên!”
Không hổ là lính gác hoàng cung, hành động rất dứt khoát. Lời còn chưa dứt, hắn đã một chưởng đánh vào sau gáy cung nữ, khiến nàng ta ngã xuống mà không kịp phản ứng.
Ta vội đỡ lấy thân thể nàng, rồi đẩy cho tên lính: “Ngươi mau đưa nàng về Tiện An cung, sau đó làm như chưa biết gì, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói xong, không để hắn cản lại, ta vứt bỏ đôi giày thêu hoa, chạy thẳng về phía khói bốc lên với tốc độ nhanh nhất.
Chết cháy cũng coi như là kết cục viên mãn, nếu có thể cứu được ai thì càng thêm mỹ mãn.
Dù cả đời tầm thường như ta, chỉ cần chết đúng chỗ, cũng có thể lưu danh hậu thế.