Hoàng Hậu Không Muốn Sống Nữa!! - Chương 10: Ngoại Truyện
1. Hồng Hạnh
Ta là người mà nương nương nhặt về từ đầu đường xó chợ. Lúc ấy, ta vì trộm một chiếc bánh bao mà bị đuổi đánh qua ba con phố, đến nỗi hai chân bị đánh gãy. May mắn thay, nương nương gặp ta, đem về phủ chữa trị, giúp đôi chân lành lặn. Kể từ đó, ta đã thề sẽ theo hầu nương nương suốt đời.
Sau này, ta nghe nói, phần lớn gia nhân trong phủ đều được nương nương cứu giúp. Không những thế, nương nương còn luôn bỏ tiền riêng ra để quyên góp cho bách tính nghèo khó.
Khi ấy, trong mắt chúng ta, nương nương đẹp tựa tiên nữ hạ phàm, lại mang tấm lòng Bồ Tát, quả là một vị tiên giáng trần. Khi nương nương được tuyển làm tú nữ, ai nấy đều tin rằng người nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu. Và quả đúng như vậy.
Nhờ dung mạo bình thường, ta được chọn làm nha hoàn theo hầu nương nương nhập cung, tận mắt chứng kiến người từng bước một, trong vòng ba năm đã leo lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, nương nương đã đổi thay. Ánh mắt ôn nhu ngày xưa giờ đã thay bằng sự tàn nhẫn, dối trá. Là khi nương nương dùng đứa con trong bụng làm quân cờ để hạ bệ Vân Quý phi chăng? Không, có lẽ còn sớm hơn thế. Phải chăng là khi nương nương bồi dưỡng Tam hoàng tử để tranh đoạt ngôi báu, nhưng lại bị bệ hạ phái đi chiến trường phía Bắc? Không, ta nghĩ vẫn còn trước đó nữa.
Khi ấy, nương nương chưa được phong hậu, gia phụ Lý lão gia bị tội tham ô mà bị cách chức và lưu đày. Nương nương cầu xin bệ hạ nhưng không được, bị cấm túc ba ngày, rồi ngã bệnh một trận lớn. Hoặc có lẽ là lúc nương nương vừa nhập cung không may đắc tội Vân Quý phi, ta và Lục Liễu bị phạt. Ta mạng lớn nên sống sót, nhưng Lục Liễu không qua khỏi mùa đông năm ấy. Nương nương ôm thi thể Lục Liễu, ngồi bần thần trong tuyết suốt một đêm.
A, nếu nói sớm hơn, có lẽ từ lúc bước vào cổng cung, nương nương đã không còn là nhị tiểu thư ngây thơ, trong sáng của Lý gia nữa rồi.
Dù sao đi nữa, mặc kệ nương nương có trở nên thế nào, mạng này của ta vĩnh viễn là của người.
Thế nhưng, sau khi nương nương hôn mê ba ngày vì sảy thai, tỉnh lại, dường như người đã trở về dáng vẻ ban đầu. Cả ngày thở dài nhưng lại đầy chí khí, không ngừng đấu tranh. Đôi khi người tìm đến cái chết, nhưng lại không do dự mà xông vào lãnh cung dập lửa. Đối đầu với tiên hoàng không khoan nhượng, nhưng sau khi ngài băng hà, lại nguyện ý theo người mà tuẫn táng. Than phiền với tân đế không ngớt, nhưng vẫn vì ngài mà cầu phúc, thay ngài cai quản triều chính, còn ân cần dạy dỗ các hoàng tôn.
Dù nương nương chưa bao giờ nhắc lại chuyện xưa, nhưng ta tin rằng người đã vượt qua được bóng tối, trở lại làm vị nhị tiểu thư lòng đầy thiên hạ năm nào.
Chỉ mong từ nay về sau, nương nương sẽ được bình an vui vẻ, trường thọ trăm năm!
2. Triệu Thừa Trạch
Mẫu hậu ta luôn là người nói được làm được.
Người nói phải học thuộc binh thư, thì sai một chữ cũng không được.
Người nói phải quỳ phạt ba canh giờ, thì một nén nhang cũng không được thiếu.
Chỉ có duy nhất một lần mẫu hậu không giữ lời, ấy là người từng hứa rằng chỉ cần ta nghe lời, ta có thể mãi ở bên người. Thế nhưng phụ hoàng lại phái ta dẫn binh ra Bắc.
Từ nhỏ, ta luôn nghe lời mẫu hậu.
Người dạy rằng, lòng nhân từ mềm yếu sẽ gây ra đại họa, vì thế ta không khoan nhượng với kẻ không tuân phục.
Người bảo ta phải xuất chúng để bảo vệ người, vì vậy kẻ nào làm hại mẫu hậu, ta nhất định diệt cỏ tận gốc.
Chỉ có một lần duy nhất ta không nghe lời người, đó là khi mẫu hậu quyết tâm tuẫn táng theo phụ hoàng, ta đã tìm mọi cách để ngăn cản.
Ban đầu, ta nghĩ tình cảm giữa mẫu hậu và phụ hoàng không sâu đậm đến mức sống chết cùng nhau, liền cho rằng trong thời gian người tạm nắm quyền triều chính đã khiến quần thần bất mãn, nên ngay khi lên ngôi, ta liền lập tức chuẩn bị thanh trừng triều đình.
Không ngờ, mẫu hậu lại thu hồi ý định vì thương xót những lão thần ấy. Từ đó, người như biến thành một người khác, ngày ngày căn dặn ta rằng phải “rộng lượng bao dung, luôn giữ lòng nhân ái,” rằng phải “lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.”
Vì mẫu hậu nói vậy, ta cứ làm theo.
Nhưng ta phát hiện, mẫu hậu vẫn ôm lòng muốn chết, luôn miệng nói “đợi ta chết đi…”
Nghe cung nữ Hồng Hạnh bên cạnh mẫu hậu kể lại, trước khi tiên đế băng hà, người đã mấy lần tìm đến cái chết.
Điều này còn tệ hơn việc mẫu hậu chết theo phụ hoàng vì tình. Mỗi ngày ta đều thấp thỏm lo âu, chỉ sợ người bỏ lại ta mà đi. Sau đó, trong một buổi cung yến, ta gặp tiểu thư Lưu Trạc của phủ tể tướng. Không biết trút bầu tâm sự cùng ai, ta đem hết lo lắng nói cho nàng biết.
Trạc Nhi thấu hiểu ngay, nói: “Có lẽ Thái hậu đã không còn lưu luyến thế gian này nữa.”
Với sự giúp đỡ của Trạc Nhi, chúng ta tìm đủ cách để giữ mẫu hậu bận rộn, thậm chí bỏ lại đứa con trai mới tròn một tuổi mà vội vàng xuất cung vi hành.
Dưới sự trị vì của mẫu hậu, quốc gia ngày càng phồn thịnh: triều đình rộng mở lời bàn, quốc phòng vững chắc, giáo dục phát triển, thương nghiệp hưng thịnh… Tất cả đều ngày một tốt đẹp.
Khi chúng ta chu du khắp nơi, chứng kiến sự thống nhất tiền tệ và đơn vị đo lường; nhìn thấy đập Thanh Giang và kênh đào lớn xuyên Tây Nam; cùng bách tính tham gia biên soạn bộ luật dân sự đầu tiên trong lịch sử. Dĩ nhiên, chúng ta cũng thực thi sứ mệnh, trừng phạt những quan tham nhũng.
Dù đi đến đâu, cũng thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt dân chúng.
Ta nghĩ, đây chính là điều mà mẫu hậu thường nói: “Quốc phú dân cường” vậy.
“Thái hậu quả thật là người đứng đầu thiên hạ.” Trạc Nhi không biết đã bao nhiêu lần thốt lên lời khen ngợi chân thành.
Ta cười lớn: “Vậy nên, chỉ cần giữ được mẫu hậu, chúng ta cũng coi như đã góp công cho Lân Quốc rồi.”
Trạc Nhi lườm ta: “Thái hậu rốt cuộc cũng sẽ già đi, xin Hoàng thượng sớm gánh vác trọng trách.”
“Được rồi, cuối năm chúng ta trở về, tính ra Tiểu Minh cũng sắp sáu tuổi rồi.” Ta vòng tay ôm vai nàng mà an ủi, “Đừng lo, dù ta có lười biếng, vẫn còn có Hoàng tử do mẫu hậu giáo dưỡng mà, hay là về cung chúng ta sinh thêm vài đứa nữa nhé?”
Trạc Nhi trợn mắt nhìn ta: “Thần thiếp ngày đó hiến kế, không nghĩ đến việc phải hiến thân.”
“Ái phi nếu không muốn, trẫm có thể tự nguyện hiến thân cho nàng.”
Mẫu hậu từng nói, tình yêu nên là một đời một kiếp, một đôi người. Mà ta, vốn là đứa con biết nghe lời.
3. Triệu Doãn Huyền
“Xin chào quý vị thính giả, chào mừng đến với chương trình phát thanh FM66.6, nơi diễn ra chuyên mục ‘Lịch sử do Lôi Ca kể’. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau nói về vị hoàng hậu thứ hai của Lân Quốc, Lý Triều Ca, người về sau được ca ngợi là Vĩnh Thịnh Thái hậu…”
Hôm nay, ta như thường lệ, tan ca lái xe trở về, lắng nghe giọng nói của phát thanh viên mà rơi vào trạng thái mơ màng.
Thực ra, từ khi sinh ra, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước. Ta chính là Minh Đức Đế, Hoàng đế thứ hai của Lân Quốc, còn nhân vật được nhắc đến trong chương trình—“Lý Triều Ca”—chính là Hoàng hậu của ta.
Tất nhiên, từ khi còn nhỏ, ta đã không nói cho bất kỳ ai về điều này. Chỉ là những lời trẻ con hồn nhiên, làm mọi người cười một chút mà thôi. Còn nếu tiếp tục, mọi người sẽ cho rằng ta bị điên.
Nhiều lúc, ta tự hỏi liệu ký ức từ kiếp trước có phải chỉ là ảo tưởng hay không. Mỗi khi như vậy, ta lại đến Hoa An Môn, nhìn ngắm lá cờ đỏ tung bay trong gió giữa quảng trường, âm thanh bên tai vang vọng lời cuối cùng của Hoàng hậu khi ta gặp nàng lần cuối.
Chính những lời đó đã chạm sâu vào trái tim ta, khiến ta sau khi trở về thư phòng, nhất thời xúc động viết chiếu chỉ lập Sùng nhi làm Thái tử.
Hai mẹ con họ, một người thì suy tính sâu xa không sợ quyền lực, một người thì nắm trong tay trọng binh. Ta nghĩ nếu có họ, có lẽ ước mơ bấy lâu nay của ta sẽ trở thành hiện thực.
Tuy nhiên, đây không phải là quyết định cuối cùng, ta vẫn cần quan sát thêm về Hoàng hậu, tìm hiểu lý do sự thay đổi trong tính cách của nàng.
Không ngờ, ta chưa kịp thay đổi quyết định thì đã bất ngờ ra đi vào đêm ấy.
Khi ta mở mắt lần nữa, đã trở thành một đứa trẻ tên là Triệu Vân, mọi thứ xung quanh đều kỳ lạ, không thực tế.
Nhờ có ký ức của kiếp trước, ta học chữ viết dễ dàng hơn người khác. Mặc kệ sự ngạc nhiên và phấn khởi của cha mẹ, ta đã mở sách lịch sử ra, đọc mê mải.
Lân triều đã để lại dấu ấn đậm nét trong dòng chảy lịch sử, mà công lao lớn nhất được ghi nhận của ta—Minh Đức Đế—lại là cưới Lý Triều Ca làm Hoàng hậu và truyền vị cho Tam hoàng tử Triệu Thừa Trạch.
Về Minh Đức Đế, người qua đời khi mới ba mươi lăm tuổi, trên mạng từng dấy lên một làn sóng bàn tán.
“Minh Đức Đế: Ta có con mắt tinh đời, sống lâu là đổi được!”
“Các ngươi đừng nói như vậy, Minh Đức Đế cũng đã làm nhiều việc tốt, gần như đã mở đường cho cuộc cải cách của Vĩnh Thịnh Thái hậu sau này.”
“Ha ha, những bộ sử ca ngợi công lao của Minh Đức Đế đều là do Thái hậu nhờ người viết, Thái hậu thì đã yêu thương đến mức ba lần đòi tuẫn táng theo Minh Đức Đế đấy.”
“May mắn là Thái hậu không bỏ rơi Lân Quốc, ôi, thời đại thịnh vượng này đúng như lòng mong mỏi của người!”
“Nghe nói, đêm Thái hậu băng hà, bầu trời rực rỡ mưa sao băng, dân chúng trên mười dặm đường, từ ông lão tám mươi đến trẻ nhỏ, tất cả đều cầm đèn lồng diễu hành tiễn đưa.”
“Vĩnh Thịnh Thái hậu, vĩnh viễn bất diệt!”
Lần đầu tiên nhìn thấy những lời bình luận này, ta cảm thấy như đao như kiếm, nhưng càng đọc nhiều, ta càng dần cảm phục quyết định khôn ngoan trước khi ra đi của chính mình.
Chỉ tiếc rằng lúc đó ta còn trẻ, bồng bột, chỉ mong mở mang bờ cõi, thi thố tài năng, mà không để ý đến hậu cung. Ta vốn cho rằng Vân Nhi là người tri kỷ, là định mệnh của mình, nên đã khinh thường lựa chọn của mẫu hậu về Hoàng hậu.
Ta tự phụ tài trí không thua kém tổ tiên, cuối cùng lại chẳng hiểu nổi rằng “một nhà không quét, thì sao có thể quét sạch thiên hạ”.
Đến khi phát thanh viên nói đến đoạn quan trọng, trước mắt bỗng xuất hiện một đứa trẻ, lúc ta phản ứng thì đã muộn, phanh gấp nhưng vẫn không tránh kịp.
Đứa trẻ vượt đèn đỏ mà không hề hấn gì, nhưng trong lúc sinh tử, từ phía sau có một người phụ nữ lao tới, đẩy cậu bé ra, và bị xe đâm trúng, ngã xuống.
Cô ấy bị thương nặng, khi đưa lên xe cấp cứu dường như đã tắt thở.
Ta ban đầu cứ nghĩ cô ấy là mẹ của đứa trẻ, nhưng sau đó lại nghe nhân viên bệnh viện nói không thể liên lạc được với người nhà của cô ấy.
Ta cùng gia đình của đứa trẻ đến đồn cảnh sát viết biên bản, lúc ấy mới biết người phụ nữ đã khuất tên là Doãn Cửu, mẹ của cô qua đời cách đây một tuần, không có bạn bè, người thân cũng không chịu chôn cất cho cô.
Nghe nói Doãn Cửu từ sớm đã ký giấy hiến tặng, đem thi thể mình hiến cho viện y học nghiên cứu.
Thật kỳ lạ, cô ấy lại mang theo giấy hiến tặng bên mình.
Nếu không phải vì cô ấy và gia đình đứa trẻ hoàn toàn không có liên quan, ta thậm chí nghĩ rằng đây là một phương pháp lừa đảo bảo hiểm mới mẻ.
Thực ra cũng không hẳn là không có liên hệ—đứa trẻ được cứu, cũng tên là Doãn Cửu.
Có lẽ đây là duyên phận từ kiếp trước?
Gia đình đứa trẻ không yêu cầu bồi thường, thậm chí chính đứa trẻ còn xin lỗi ta.
“Xin lỗi chú, con không nên vượt đèn đỏ.” Đứa trẻ khóc nức nở, chắc hẳn bị dọa cho sợ hãi.
Ta ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé: “Con nên cảm ơn dì đã cứu con.”
Cậu bé cúi đầu, ngập ngừng phát ra một tiếng “dạ”, cha mẹ của cậu cũng đứng bên cạnh tỏ ý xin lỗi.
Gặp được gia đình hiểu chuyện như vậy thật là may mắn cho ta, còn gặp được Doãn Cửu, người đã hy sinh tính mạng cứu người, lại càng là phước báu của họ.
Nghĩ đến người phụ nữ vô tội đã chết, ta không nhịn được hỏi cậu bé: “Tại sao con lại vượt đèn đỏ?”
Cậu bé ấp úng trả lời: “Con thấy giữa đường có một con mèo đen sắp bị xe đâm.”
Mẹ cậu bé nghe xong liền lớn tiếng trách: “Doãn Cửu, mẹ đã bảo con đừng nói dối rồi mà! Cảnh sát đã kiểm tra camera, căn bản không có con mèo nào cả.”
Cậu bé cố chấp khăng khăng: “Nhưng con rõ ràng thấy mà, thật sự có con mèo đen, nó còn cắp theo một con cá chép đỏ.”
Rõ ràng là một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm và trong veo, như thể là một người đứng trên cao, thương xót vạn vật, khiến người ta không tự chủ mà tin phục.
“Ừm, chú tin lời con nói.” Trong thế gian này luôn có những điều không thể giải thích, như ký ức kiếp trước của ta.
Nhưng so với đứa trẻ, ta càng lo lắng cho Doãn Cửu đã khuất.
Khi xảy ra tai nạn, trên người cô ấy không có điện thoại, không có chìa khóa, chỉ có giấy chứng minh nhân dân và giấy hiến tặng thi thể.
Khi ta về nhà kể chuyện này cho vợ, cô ấy trầm tư một hồi rồi nói: “Có lẽ người đó đã định sẵn muốn tìm đến cái chết.”
Không biết trong lời vợ có bao nhiêu phần an ủi, nhưng thật sự đã giảm bớt cảm giác tội lỗi của ta.
Suy nghĩ kỹ, kiếp trước ta đã từng gây ra bao nhiêu cái chết, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, đôi tay dính đầy máu của những người vô tội.
Còn ở kiếp này, vì một tai nạn mà gây ra thương vong, ta lại cảm thấy lòng không yên, dằn vặt không chịu nổi.
Lý Triều Ca, đây chính là tương lai mà nàng ao ước phải không?
Khi xe được sửa xong, ta lái đến nơi xảy ra tai nạn, đặt một bó hoa ly bên đường.
[HẾT]