Hoàng Hậu Không Muốn Sống Nữa!! - Chương 1
1.
Ta xuyên không rồi, điểm đến là cổ đại, không có ký ức, không có hệ thống, chỉ có đám cung nữ, thái giám đang quỳ đầy đất.
Chiếc giường gỗ lim cổ kính, hương đàn tràn ngập trong không gian, bên tai vang lên tiếng hô mừng rỡ khiến ta nhanh chóng nhận ra tình cảnh hiện tại.
Ta hơi nghiêng cổ, từ khóe mắt nhìn thấy đám cung nữ, thái giám quỳ mọp trên mặt đất. Dựa vào khoảng cách, câu “Nương nương tỉnh rồi, tạ ơn trời đất” chắc là do cung nữ quỳ ở đầu tiên hô lên. Từ góc độ này chỉ có thể thấy mái tóc đen óng mượt của nàng ta, cùng với đường rẽ ngôi tóc rõ rệt.
Ta xuyên không, nhưng chẳng hề cảm thấy vui vẻ. Dù kiếp trước ta vì cứu một đứa trẻ vượt đèn đỏ mà gặp tai nạn xe rồi qua đời, ta còn phải cảm ơn nó đã mang đến một cái kết hoàn mỹ cho cuộc đời ta.
Cảnh tượng bị xe tông, thân thể xoay vần trên không vẫn còn hiện rõ trong đầu: nội tạng chảy máu, tứ chi co giật, tim ngừng đập… Niềm vui sắp được giải thoát còn lấn át cả nỗi đau nghẹt thở.
Từ khi có trí nhớ, ta chưa từng mở lòng với bất kỳ ai. Sau khi mẹ ta qua đời, ta mới bước chân ra khỏi nhà, sặn sàng nhận lấy cái chết, trời mới biết ta đã đợi ngày này bao lâu!
Có lẽ trời cũng không biết, nếu không cũng chẳng chọn ta, kẻ chỉ mong tìm đến cái chết, mà phí công đưa ta đến cổ đại.
Chắc vì thấy ta không động đậy, cung nữ đánh bạo tiến lại gần, dùng đôi mắt lo lắng, bàng hoàng, thận trọng mà ta quá đỗi quen thuộc nhìn ta.
Ta thử cử động thân mình, muốn ngồi dậy, thì bụng lập tức quặn đau, ta rít lên một hơi, bụng càng thêm đau đớn.
Cung nữ vội vàng đỡ lấy ta, nước mắt lưng tròng, giọng xé toạc không gian, khóc lóc: “Nương nương, xin người đừng giận dỗi với Hoàng thượng nữa, long thai đã mất ròi nhưng vẫn có thể có lại… điều dưỡng thân thể mới là điều quan trọng nhất…”
Nàng ta hét đến nỗi tai ta ù đi, cung nữ này còn trẻ mà lá gan thật lớn, chắc là tâm phúc của nguyên chủ, lời gì cũng dám nói. Chỉ một câu đã cung cấp đủ thông tin, vẽ nên một bức tranh cung đấu đầy nghiệt ngã.
Nguyên chủ là “nương nương” mà còn chẳng thể sống sót, để ta, một hồn ma nhập vào thân xác này, thì làm được được trò trống gì chứ. Đáng tiếc, ta không phải kẻ xuyên không tài ba.
“Ba thước lụa trắng, lập tức mang lên.” Giọng khàn khàn phát ra từ cổ họng khô rát, nghe vô cùng xa lạ.
Cung nữ lập tức tái mặt, giọng tắt lịm, “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, những người khác càng không dám ngẩng đầu lên.
“Nương nương xin bớt giận, dù người có ghét Vân Quý phi đến đâu cũng không nên…” nàng ta nhìn quanh rồi ghé sát tai ta nói nhỏ, “cũng không nên làm ầm lên như vậy.”
Ta lập tức trợn to mắt, lời nàng ta như cơn gió lạnh rít vào tai, khiến ta không khỏi rùng mình. Nàng ta mặt mũi xinh xắn thế kia mà lòng dạ còn hiểm độc hơn cả Đô đốc Tây Xưởng. Nếu nàng làm nương nương, chắc ngồi vững hơn ta nhiều.
“Vân Quý phi à…” Ta giả vờ suy tư, lặp lại.
Cung nữ lập tức hiểu ý, cao giọng nói: “Vân Quý phi phạm thượng trước, Hoàng thượng nhất định sẽ thay nương nương làm chủ.”
Phạm thượng ư? Cao hơn Quý phi thì chẳng phải chỉ còn lại Hoàng hậu sao?
Nhận thức này khiến ta thở phào nhẹ nhõm, trong những vở cung đấu ít ỏi ta biết, mỗi lần phi tần thăng tiến đều phải hiến tế một Hoàng hậu.
Tuy nhiên, ta không thể cứ ngồi im chờ người khác giết, tự tìm cái chết vẫn khiến ta an lòng hơn.
Ta khẽ vỗ vai cung nữ: “Không sao, lụa trắng ta dùng cho việc khác.”
Cung nữ còn muốn nói gì đó, nhưng ta lập tức cắt ngang: “Các ngươi lui hết đi, không được bén mảng gần đây trong phạm vi trăm trượng.”
Ta vốn có ý tốt, hy vọng họ tránh khỏi họa vô cớ. Nhưng nhìn vẻ mặt kinh hoàng tuyệt vọng của họ khi quỳ lui ra khỏi phòng, ta cũng hơi áy náy.
Dải lụa trắng được gấp gọn gàng thành ba lớp đặt trên khay gỗ lim, cung nữ run rẩy đập đầu xuống sàn, miệng không ngừng van xin: “Nương nương xin suy nghĩ lại!”
“Ra ngoài!” Ta hét lớn, “Không cho ai vào!”
Hy vọng lòng trung thành của nàng ta giúp ta câu chút thời gian, chặn những kẻ có ý định xông vào cứu ta.
Thứ lỗi cho ta, nguyên chủ, dù ngươi trèo lên ngôi vị Hoàng hậu chẳng dễ dàng gì, nhưng ta cũng đã phải sống lay lắt ba mươi năm, nay mới được chết. Nếu có kiếp sau, ta xin nhường lại thọ mệnh cho ngươi. Bây giờ, hãy để ta toại nguyện.
Ta ôm lấy cái bụng đang quặn đau gấp mười lần cơn đau của kỳ kinh nguyệt, loạng choạng bước xuống giường, chân trần giẫm lên sàn ngọc lạnh thấu xương, nhưng cũng chẳng buồn để tâm, ta kéo chiếc ghế gỗ đặt dưới xà nhà, vừa đủ chiều cao.
Ta loay hoay mấy lần mới quăng được một đầu lụa qua xà nhà. Nghe nói xà nhà cổ đại rất chắc chắn, mong là có thể thuận lợi rời khỏi nhân gian.
Ta cột hai đầu lại thành nút “thòng lọng”, dễ buộc dễ tháo, chắc chắn và nhân đạo hơn kiểu nút mà Saddam dùng.
Sau khi chuẩn bị xong, ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nhón chân cho đầu luồn vào vòng thắt. Cả thân người thả lỏng, biểu cảm thanh thản, khóe môi khẽ nhếch. Đi nhanh một chút, có khi trên cầu Nại Hà còn gặp lại nguyên chủ.
Đột nhiên, “két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, cắt ngang dòng suy nghĩ và động tác của ta.
“Hoàng hậu, trẫm đã nói chuyện này không liên quan gì đến Vân nhi, nàng…”
Giọng nói đầy khí phách từ ngoài sân vọng vào phòng trong, rồi đột ngột dừng lại. Ta cúi đầu nhìn, xa xa đối diện với một đôi mắt đen đầy hoảng hốt và do dự.
Chậc, tự tử cần chuyên tâm, tránh phát sinh rắc rối. Ta không dám chậm trễ, lập tức đá văng chiếc ghế.
Hai tay buông thõng, trước mắt tối sầm, hình ảnh cuối cùng in lại là long bào màu vàng rực.
Không khí tươi mát tràn vào phổi, cay xé mũi, ta ho dữ dội rồi mở mắt lần nữa. Nước mắt sinh lý không kiểm soát được trào ra.
Bên cạnh giường, một “người vàng lớn” – à, hóa ra là Hoàng thượng, người mà ta nhìn thấy lúc đang treo cổ.
Hoàng thượng trẻ hơn ta tưởng, tầm ngoài ba mươi, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm. Giá mà đôi mắt đen như hút hồn đó không chăm chăm nhìn ta thì tốt hơn.
“Nàng điên rồi à?” Lời đầu tiên hắn thốt ra là một tiếng quát.
Thật khó xử, ta không biết phải giải thích với bậc cửu ngũ chí tôn này ra sao. Chẳng lẽ nói ta là hồn ma muốn tìm về cõi âm?
Vậy chẳng phải xác nhận luôn câu “Nàng điên rồi” của hắn.
May thay, dải lụa cũng có chút công dụng, cổ ta giờ như bị xe nâng đè cứng, không nói nổi một lời, thậm chí đến cả động tác gật hay lắc đầu cũng không làm được, chỉ có thể mắt ngấn lệ trừng lại Hoàng thượng.
Giá mà Hoàng thượng hiểu được lòng ta, ban cho ta cái chết.
Đáng tiếc, Hoàng thượng rõ ràng không đọc được ý chí quyết tử trong mắt ta.
Hắn tức giận đứng dậy, phất mạnh tay áo: “Người của cung Tiện An đâu?”
Cuối cùng chỉ có cung nữ chia ngôi tóc giữa kia quỳ run rẩy đáp: “Bẩm Hoàng thượng, ngoài nô tỳ ra, những người khác đều nghe lệnh lui ra khỏi phạm vi trăm trượng.”
“Lệnh của ai?” Hoàng thượng rõ ràng như núi lửa sắp bùng nổ, ta chậm rãi giơ tay, xác nhận rằng mình đã thu hút được cơn giận của hắn, rồi từ từ chỉ vào ngực mình.
Phải nói, biểu cảm ngượng ngùng của Hoàng thượng lúc giận không phát tác cũng có phần đáng buồn cười.
“Truyền chỉ của trẫm, từ nay về sau, toàn bộ người trong cung Tiện An không được rời khỏi tầm mắt của Hoàng hậu. Nếu Hoàng hậu có chuyện, tất cả những người có mặt sẽ bị xử tử.”
Đây chắc là đỉnh cao của kiểu bá đạo tổng tài chăng? Ta rút lại suy nghĩ trước đó, người này chẳng đẹp trai chút nào! Không chỉ tàn nhẫn, mà còn dùng thủ đoạn đê tiện, hèn hạ để uy hiếp ta.
Còn ta, xuyên không vào thế giới mới, lại một lần nữa bị trói buộc bởi đạo đức.
2.
“Ôi nương nương ơi, sao người lại nghĩ quẩn thế này…”
Từ ngày ta xuyên không đến nay đã ba ngày trôi qua, tiểu cung nữ với mái tóc rẽ ngôi giữa gần như không rời ta nửa bước, ngày nào cũng nước mắt lưng tròng.
Khi giọng ta hồi phục, điều đầu tiên chắc chắn là khiến nàng ngừng khóc, ta xoa thái dương đang giật giật, cảm giác giống như lần đầu tự tử vậy. Lần đó, các dì các cô vây quanh giường ta, một nửa khóc cho ta, một nửa khóc cho mẹ ta.
“Đứa nhỏ này còn trẻ như thế, sao lại nghĩ quẩn thế này?”, “Cô nhất định phải đối xử tốt với đứa trẻ này”, “Dẫn nó đi khám đi, có cần chị giới thiệu bác sĩ tâm lý không?”.
Nhìn mẹ đau đớn bên cạnh, chịu đựng bao nhiêu nghi ngờ và chỉ trích vô cớ, ta chợt nhận ra rằng, muốn chết tự do còn khó hơn sống tự do.
Phải qua biết bao năm tháng, tiêu hao hết giá trị và tiền đồ của bản thân, mới có thể tránh khỏi sự thương hại của kẻ ngoài cuộc, không còn gì vướng bận mà dứt khoát nói rằng “Ta đã sống đủ rồi”.
Giống như ta lúc ba mươi tuổi, vì cứu đứa trẻ mà liều mình lao ra giữa đường, trước khi chết, bên tai ta vẫn vang lên những lời đồn đại: “May mắn thay gặp được người tốt, đứa trẻ đã được cứu”.
Ai ngờ, kế hoạch của ta lại không bằng trời định, xuyên không rồi vẫn không thoát khỏi sự quan tâm thừa thãi của những người xa lạ.
Không biết từ lúc nào, tiểu cung nữ không còn tiếng động, đứng bên giường, cúi đầu cặm cụi với ngón tay, hoàn toàn không có ý định rời đi. Nhờ Hoàng đế ban lệnh, bên ngoài phòng ít nhất có năm cung nữ đứng đợi thay ca với nàng, ngày đêm túc trực (giám sát) ta.