Hoàng Hậu Duy Nhất! - Chương 4
10.
Nghe hắn nói như vậy, ta bất giác rùng mình.
Mặc dù Phó Thanh Hoằng đã biết từ lâu ta không phải là trưởng nữ của phủ Thừa tướng, nhưng không ngờ hắn còn có thể biết được Triệu Nguyệt trong cung không phải là ta.
Liệu ta có bị hắn ch ém chet không? Giống như khi hắn b ắn một mũi tên xuyên qua ngực của tiên đế, tiễn những kẻ có âm mưu chống lại hắn đi chầu Diêm vương.
Ta run rẩy nhìn lên, chỉ thấy Phó Thanh Hoằng lảo đảo ngã về phía ta. Hắn tựa vào tai ta, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe được: “Thương Nhĩ, ở đây đợi một chút, đừng chạy lung tung.”
Ta ôm hắn vào lòng, ánh trăng chiếu xuống, ta nhìn thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mày đang cau lại của hắn.
Tay ta dính đầy m áu, khắp mũi toàn mùi tanh. Ta gọi Phó Thanh Hoằng dậy, thấy hắn không trả lời, ta chợt nhớ ra, cánh tay phải của hắn ta, có một vết thương cũ từ lúc còn ở thành Bình Dương.
Cả người Phó Thanh Hoằng nóng như lửa, có lẽ là đã sốt cao, ta nửa kéo nửa ôm đưa hắn vào sau một hang động kín gió, ta muốn ra ngoài tìm chút nước để giúp hắn hạ sốt, nhưng nhìn vào vết thương gần như xuyên qua vai phải của hắn lại không dám lộn xộn.
Hắn là một vị Hoàng đế uy nghiêm, xung quanh có rất nhiều mật vệ. Làm sao lại rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy?
Ta không dám cử động, hái một ít cỏ dại che kín hang động, thấy Phó Thanh Hoằng vẫn run rẩy, ta liền ôm hắn ta vào lòng.
Cả đêm ta không dám ngủ, ta mơ hồ nhớ ra lúc chúng ta ở thành phố Bình Dương, hắn cũng bị thương nặng như thế này.
Tiên đế mở cổng thành, dẫn Bắc Di vào thành. Binh lính còn sót lại trong thành đã cố hết sức chống cự và nhanh chóng truyền tin tức cho Phó Thanh Hoằng.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, lẽ ra là cơ hội tốt để ta trốn thoát, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng vác cuốc cày ruộng, liều mạng chiến đấu với một tên lính mặc áo giáp mang theo một ngọn giáo sắc bén, ta đã không còn tâm trí để chạy trốn nữa.
Ta lôi thanh đại đao mà Phó Thanh Hoằng đã đưa cho mình ra. Vì lớn lên từ nhỏ ở thôn quê, nên sức ta lớn hơn nhiều so với những cô nương bình thường, lại quen thuộc với người trong cơ quan hộ tống, ta cũng miễn cưỡng biết một hai chiêu thức.
Chỉ với ba chiêu mèo cào vụng về, ta đánh nhau từ trưa đến chiều tối, gặp ai cũng ch ém, ch ém đến mức người dính đầy m áu, gió thổi qua là lạnh run người.
Cánh tay của ta đau nhức, vết thương trên người đau đến mức tê dại, thậm chí mắt ta còn lấm tấm m áu.
Nhưng vẫn còn hai ba tên lính vây quanh, muốn lấy m ạng ta.
Đúng lúc này Phó Thanh Hoằng đi tới, hắn cưỡi ngựa, người đầy bụi, thương còn dính m áu, nhìn thấy ta, kinh ngạc nhướng mày: “Là ngươi?”
Hắn ta đưa cây thương về phía ta bằng tay trái: “Theo ta hay để chúng đưa ngươi về?”
Không biết lấy dũng khí từ đâu mà ta nắm lấy cây thương hắn đưa ra để hắn bế mình lên ngựa.
Hắn ta lấy tay trái giật cây thanh đao khỏi tay ta rồi bỏ ngọn thương vào tay ta: “Nếu ngươi đã quyết định đi theo ta thì hãy giet hết bọn chúng. Cánh tay phải của ta đang bị thương, không thể cầm k iếm được.”
Đêm đó, Phó Thanh Hoằng dẫn quân về thành tiếp viện.
Hắn cưỡi ngựa đưa ta qua mọi ngõ ngách trong thành. Khi gặp lính Bắc Di, hắn sẽ ra lệnh cho ta dùng thương đ âm chet tên linh đó.
Ta dựa nửa người vào vòng tay hắn, không biết bao nhiêu sinh m ạng đã ra đi. Khi trời vừa sáng, hai người chúng ta đánh đuổi một toán quân Bắc Di ra khỏi thành, sau đó dựa vào tường thành nghỉ ngơi.
Phó Thanh Hoằng suốt đêm không nói gì, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi không phải là nữ nhi của phủ thừa tướng, ngươi là ai?”
Ta thành thật thú nhận: “Ta là Lục Thương Nhĩ. Triệu tiểu thư không muốn gả đến đây nên ép ta thế chỗ.”
Tim ta đập như trống, nhưng Phó Thanh Hoằng lại không nói gì.
Hắn không hỏi ta tại sao có thể kiên trì lâu vậy, cũng không hỏi danh tính thật của ta, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt trời đang từ từ mọc lên ở đằng xa: “Dù sao cũng không quan trọng, ngươi vẫn là Vương phi của ta, là Hoàng hậu tương lai.”
Rõ ràng hắn còn chưa thành công tiến vào đế đô, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.
Hắn mỉm cười: “Ngươi đã lập được đại công, muốn thưởng gì nào?”
Ý định muốn nói “Ta muốn cứu mẹ của mình” cứ quanh quẩn trên đầu lưỡi, nhưng rồi ta lại nuốt xuống. Ta mở lời: “Tìm người dạy ta luyện võ đi.”
Luyện võ, có võ công bên mình, ta mới có thể cứu mẹ ra khỏi phủ thừa tướng.
Phó Thanh Hoằng gật đầu đồng ý. Sau đó, ta vẫn ở lại căn nhà nhỏ trước đây, ngày ngày luyện tập không ngừng nghỉ, sử dụng cây thanh đao một cách thành thục.
11.
Phó Thanh Hoằng tỉnh dậy khi mặt trời chiếu xuyên qua đám cỏ dại mà ta đã lấp ở cửa hang.
Trong mắt hắn hiện lên nụ cười giễu cợt: “Này, ngươi không nhân cơ hội chạy trốn sao?”
“Sợ ta sẽ chet ở đây à?”
Ta dừng lại một chút rồi nói: “Ta sợ lúc ngươi khoẻ lại sẽ đ âm chet ta.”
Hắn cười khúc khích: “Ta đáng sợ đến vậy à? Ta tưởng sáng hôm đó ta đã nói rõ với ngươi rồi.”
Hắn đã nói gì? Ta cúi đầu xuống và không trả lời.
Phó Thanh Hoằng tựa hồ tâm tình rất tốt: “Lần trước ngươi cùng nữ nhân ngu xuẩn kia bỏ đi, ta không truy cứu nữa, nhưng sau này sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu.”
“Hoàng hậu trốn khỏi cung, chuyện gì sẽ xảy ra ngươi cũng hiểu chứ?”
Hắn muốn ta hồi cung sao? Không biết Phó Thanh Hoằng đang nghĩ gì nữa: “ Tại sao ta phải hồi cung? Nếu cần một người làm Hoàng hậu, Triệu Nguyệt so với ta càng thích hợp hơn.”
Phó Thanh Hoằng cười lạnh: “Ta chọn thê tử còn cần ngươi quản sao? Triệu Nguyệt xứng sao? Hoàng tử tương lai có thể để cho cô ta sinh ra được sao?”
Ta không hiểu điều này có gì khác biệt. Hắn không phải là người quan tâm đến mấy chuyện này, vậy tại sao hôm nay hắn lại cứng đầu khi chọn thê tử như thế?
Nhưng nghe giọng nói giận dữ của hắn, ta biết rằng hắn đang không vui.
Nên ta không dám nói nữa.
Bầu không khí căng thẳng trong giây lát, ta liền đổi chủ đề: “Tại sao ngươi lại bị thương?”
Phó Thanh Hoằng thản nhiên liếc nhìn vết thương: “Không sao, bọn chúng là số binh lính do tiên đế nuôi dưỡng. Ta đã chờ gần một tháng, cuối cùng trong lần đi săn này cũng dụ được bọn chúng ra ngoài.”
“Vậy ngươi không có động tĩnh gì suốt một tháng qua là để tóm gọn bọn chúng à?”
“Không, ta đang thu thập chứng cứ phạm tội của các quan lại để xử lý chúng. Vì vậy ta mới muốn một mẻ bắt gọn chúng rồi thay thế bằng người của mình.”
Ta gật đầu, chuẩn bị nói chuyện khác với hắn, thì nghe thấy những giọng nói ồn ào bên ngoài.
Ta cầm thanh đao trong tay, Phó Thanh Hoằng cũng giơ k iếm lên bằng tay trái, dường như muốn đứng dậy đi ra ngoài nhìn.
Hắn vẫn còn bị thương, nếu không chăm sóc tốt cánh tay của mình, có thể sẽ để lại di chứng. Ta giữ hắn lại và nói: “Ta đi xem xem. Nếu không phải mật vệ mà là người khác, ta sẽ nghĩ cách để giet hết bọn chúng, nếu không được, lúc đó ngươi ra ngoài cũng chưa muộn.”
Phó Thanh Hoằng đứng yên lại.
Ta cầm thanh đao nhìn qua lỗ một lúc lâu, cuối cùng xác nhận được đó là mật vệ của Phó Thanh Hoằng
Người mà Phó Thanh Hoằng đưa đến để dạy võ cho ta chính là mật vệ, và ta biết một vài cử chỉ đặc biệt của họ.
Cảm ơn trời, Phó Thanh Hoằng đã được cứu.
Nhưng khi mật vệ đưa hắn đi, Phó Thanh Hoằng lại nhìn ta: “Mang theo Hoàng hậu về cung.”
Ta lo lắng nói: “Không được, ta còn phải cứu mẹ mình”.
Phó Thanh Hoằng hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, không biết thái độ của hắn như thế nào, chỉ thấy mật vệ đã dạy võ cho ta mỉm cười nói : “Hoàng hậu yên tâm, Bệ hạ đã ra lệnh cho bọn ta cứu mẹ của người lâu rồi.”
Ta chợt nhận ra, Phó Thanh Hoằng đang đợi ta một mình trốn về ngôi làng đó phải không?
Hắn chắc chắn ta sẽ đến ngôi làng đó, đến đó ta sẽ chỉ nhận được tin tức về mật vệ.
Cho tới lúc đó, ta vẫn phải ngoan ngoãn trở về cung.
Chẳng trách hắn lại có kiên nhẫn như vậy, cho phép ta ở ngoài cung lâu như vậy mà không đưa ta về.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mẹ ta vẫn bình an vô sự, tảng đá lớn trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.