Hoan Hỉ Oan Gia - Chương 4
12.
Trong lúc ta ngắm nghía vẻ đẹp của bản thân, đại sảnh đã hỗn loạn thành một mảng.
Cha và phủ thái phó đã xé toạc hoa cài đầu, mẹ cùng hai huynh trưởng đứng một bên vừa quan sát vừa giải thích.
Lễ vật chuẩn bị sẵn đã bị bọn họ dùng như đạn pháo ném loạn xạ.
Chỉ có mình ta đứng lặng giữa trung tâm, như kẻ lạc loài không bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Đắm chìm trong việc ngắm nhìn mỹ nhân trong gương.
Thỉnh thoảng một chiếc trâm bay đến cắm vào đầ, cũng không hề làm lung lay nửa phần vẻ đẹp của ta.
Hỗn loạn cũng có trật tự, có đạo của nó.
Giang Hoài Thanh phá vỡ tất cả xông vào.
Thấy không thể can ngăn được, hắn liền quỳ xuống:
“Cha, Luyến Luyến không phải là kẻ hư hỏng, nàng ấy chỉ không thích bị ràng buộc bởi những điều tục thế thôi.”
Mọi người: ???
Cuộc chiến cuối cùng cũng dừng lại.
Cha tranh thủ thời gian nhặt chiếc mũ giáp bị lăn vào góc lên, vội vàng đội lên đầu.
Mẹ cũng nhanh chóng nhét đám hạt dưa chưa ăn hết vào túi.
Huynh trưởng cùng đệ đệ phân chia nốt đám hạt dưa mang theo.
Lão thái phó nhìn nhi tử đang quỳ gối, đau lòng tột cùng:
“Cha không nói nàng ta không có học thức, chỉ là chuyện con ở rể này…”
Giang Hoài Thanh cắt ngang lời ông, lý lẽ hùng hồn: “Con và Luyến Luyến lưỡng tình tương duyệt, ở rể hay cưới thê, đều không có gì khác biệt!”
Thái phó nghiến răng: “Ngày thường câu ngươi ngươi nói với Thái tử nhiều nhất là ‘Người thành đại sự không lưu luyến tình cảm’, giờ ngươi thử nhìn lại mình xem, thành ra thể thống gì!”
Giang Hoài Thanh: “Cha, ta không thể không ở rể nhà nàng!”
Thái phó: “Nghịch tử!”
Mẹ nhìn cảnh này, lòng đầy hoài niệm: “Không hổ là mẫu tử, giống nhau thật.”
Lời của bà không lớn không nhỏ, vừa hay truyền vào tai phủ thái phó.
Ông ta cứng người, lập tức đổ mồ hôi hột.
Huynh trưởng lanh lợi hỏi tiếp: “Giống thế nào?”
Mẹ cười lạnh: “Năm đó, Dì A Hoan của ngươi cũng quỳ trước sân nhà, nói với phụ mẫu mình không phải hắn không gả.”
Thái phó lau mồ hôi trên trán: “Không thể để Hoài Thanh chịu thiệt được…”
Mẹ tiếp tục phát biểu: “Con gái nhà ta có tài có sắc, có tiéng có miếng, đi theo nó, là phúc phận mà người khác cầu không được, hưởng phúc còn không kịp, làm sao lại chịu thiệt? Ngươi nói xem, trạng nguyên nghèo.”
Thái phó: “…”
Không khí càng thêm căng thẳng, thân là nhân vật chính, ta đành phải đứng ra chủ trì đại cục.
Ta bước lên một bước, nắm tay Giang Hoài Thanh, mở sính thư ra, trao cho thái phó, lời lẽ bảo đảm chắc nịch:
“Ta sẽ đối xử tốt với Hoài Thanh.”
“Dù sau này có phú quý giàu sang, biệt phủ nhà ta đều sẽ vì chàng ấy mà che nắng chắn mưa.”
“Từ giờ vể sau, bên cạnh ta chỉ có một mình chàng.”
…
Cuối cùng, thái phó cũng chịu gọi cha ta là thông gia.
Dù mặt mày vẫn dữ tợn, nhưng bầu không khí đã dịu đi không ít.
Thái phó không dám nhìn ta: “Tìm thời gian tính toán ngày lành tháng tốt, cả hai đều còn trẻ, không vội.”
Ta tiếp lời: “Đã tính rồi, tháng sau ngày hai mươi mốt, chính là ngày Hoàng đạo.”
Thái phó trợn tròn mắt, vẻ mặt viết rõ: ngươi là có chuẩn bị mới đến.
Ngày cưới đã được định, ta ngáp một cái, hân hoan trở về phủ.
Sau khi xem xong toàn bộ sự kiện, hệ thống chỉ gửi cho ta đúng một từ: 【Tuyệt.】
Nhưng ta lại thích nghe từ [Đẹp] hơn.
13.
Thiếp mời gần như được gửi đến các gia đình ngay trong ngày.
Khi tú nương đến nhà bàn bạc về kiểu dáng áo cưới cùng ta và Giang Hoài Thanh, một bóng đen nhẹ nhàng lướt vào trong phòng.
Mùi hương quen thuộc, là Thái tử.
Hắn cầm tờ mời, quăng một phát lên bàn, phát ra tiếng ‘phạch’.
“Đây là cái gì!”
Giang Hoài Thanh dịu dàng: “Là thiệp mời.”
Thái tử trợn tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt quét qua giữa hai người chúng ta, bỗng nhiên bật cười.
Cười một cách vô cùng quái dị.
Ta nghi ngờ: “Ngươi cuối cùng cũng phát điên rồi à?”
Biểu cảm của hắn như giận lại như cười, liên tục gật đầu với Giang Hoài Thanh:
“Ngày ngày nói với ta cái gì mà ‘người thành đại sự không thể mê muội tình ái’, kết quả quay đầu lại dính với nàng ta.”
Giang Hoài Thanh vẻ mặt không đổi: “Điện hạ là Thái tử, không thể mê muội tình ái, ta là thần tử, tự nhiên có thể yêu đương cùng người trong lòng.”
Thái tử như thể nghe được điều gì đó buồn cười, cười lớn một tiếng: “Thế là những lời ngươi nói chỉ là lừa ta thôi à.”
Giang Hoài Thanh nhíu mày: “Tại hạ ngu dốt, xin điện hạ chỉ giáo.”
Phu quân chưa qua cửa của ta, lại bị người khác bắt nạt ngay trước mặt ta như thế.
Thái tử này có còn đặt ta vào mắt không?
Mới hôm qua ta vừa đảm bảo với thái phó sẽ không làm Hoài Thanh tổn thương, hôm nay đã xảy ra loại chuyện này.
Đây không phải là tát vào mặt ta sao?
Ta kéo Giang Hoài Thanh ra sau lưng: “Ngươi còn sủa, ta sẽ cho cha ta, thúc ta, bá ta, dì ta mỗi người viết một bản tấu chương tố cáo ngươi!”
Thái tử nghẹn họng: “Tần Dư, ngoài việc kiện cáo ngươi còn biết làm gì nữa.”
Coi thường ta à?
“Ta còn có thể kéo tổ phu, tổ mẫu, biểu ca, biểu đệ,… cùng kiện ngươi một lượt nữa.”
Đây, chính là sức mạnh của ta, Tần Dư.
Nhìn thấy Thái tử bị ta làm cho không nói nên lời, trong lòng ta vô cùng vui vẻ.
Tay áo bị Giang Hoài Thanh kéo lại.
“Không sao đâu Luyến Luyến, ta đã quen rồi, thế này không là gì cả.”
Đã quen?
Ta nhăn mặt nói: “Ngày thường huynh phải sống thế này ư? Thái phó không quản à?”
Giang Hoài Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Dù vẻ mặt và giọng điệu của hắn rất bình thường, thế nhưng dáng vẻ cúi đầu cụp mắt lại khiến người ta không thể không cảm thấy thương cảm.
Dù chỉ mới bên nhau hai ngày, nhưng ta cũng biết tính cách của hắn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ngược lại, ở khi ở riêng cũng hiền lành dễ thương giống hệt dì A Hoàn.
Hắn từ nhỏ côi cút không cha mẹ, bị học trò của cha mình bắt nạt cũng không dám nói trả.
Thật đáng thương.
May mà đã gặp được ta, người bạn đời tốt bụng này.
Ngoài tình yêu ra, ta có thể cho hắn tất cả.
Nửa khuôn mặt của ta ẩn vào bóng tối, u ám cảnh cáo Thái tử:
“Ta sẽ làm phép mời ông cố tổ đã chết trận ra, vào trong mơ của Hoàng đế viết một bản tố cao ngươi.”
Thái tử: “?”
14.
Không biết có phải ông cố tổ thật sự đã đi gặp Hoàng đế không, nhưng Thái tử từ đó không xuất hiện nữa.
Chuẩn bị hôn lễ gấp rút, ta bận tối mắt.
Ngày cưới.
Thái tử mới xuất hiện trở lại, gửi tặng một món quà cực kỳ quý giá.
Hóa ra Thái tử giàu hơn ta tưởng.
Tôi đón Giang Hoài Thanh vào cửa nhà.
Thái phó cườ imiễn cưỡng, nhận lễ bái của chúng ta.
Lễ thành.
Chúng ta được đưa vào phòng tân hôn.
Khi cởi khăn che mặt, khuôn mặt của Giang Hoài Thanh từ từ lộ ra, được cặp nến long phượng soi rõ bóng hình.
Hắn ngước mắt, ánh mắt lấp lánh, chăm chú nhìn ta.
Dường như có ngàn lời muốn nói.
Chúng ta uống rượu giao bôi.
Hắn cong môi cười: “Để ta giúp nàng thay y phục.”
Sau khi cởi bỏ áo ngoài, ta dùng một tay đẩy ngã hắn xuống giường.
Lơ đi sự mong đợi mơ hồ của hắn, ta hỏi hệ thống:
“Bây giờ ngươi có thể giải trừ trói buộc được chưa?”
Giọng của hệ thống nghe có vẻ rất vui vỉ: 【Đúng vậy, chủ nhân, trước khi đi, ta muốn tặng cô một món quà!】
Thật tốt.
Nếu không lúc ta và Giang Hoài Thanh làm chuyện ấy, lại bị một linh hồn vô hình quan sát cả quá trình, thật là quá ngại.
Tôi không nhận ra biểu cảm của Giang Hoài Thanh đã thay đổi một chút, tự mình nhận lấy quà của hệ thống.
Sau đó…
Khuôn mặt nhỏ của hắn trở nên tái nhợt.’
“Cái này cũng được ư?”
“Cái này cũng được ư?”
“Không được.”
“Tuyệt đối không thể!”
Hệ thống tự hào vô cùng: 【Đây là bảo bối dưới ta cất giấu, tất nhiên là được rồi.】
“Ta không tin.”
Hệ thống bí ẩn kéo dài giọng điệu: 【Thực tiễn mới là chân lý——】
Nó nhìn thời gian, nói lời cáo biệt cuối cùng:
【Tôi sẽ mãi nhớ về cô, chủ nhân.】
“Đó là đương nhiên.”
Cuộc đối thoại kết thúc, thế giới yên lặng một lát.
Ta thử gọi “hệ thống” trong đầu mấy lần, chỉ nhận lại sự im lặng yên tĩnh.
Thật đúng là, đến cũng lặng lẽ, đi cũng vô âm.
Nơi nhỏ bé này, cuối cùng chỉ còn lại ta và Giang Hoài Thanh.
Ta cúi đầu, mái tóc rủ xuống bờ vai cùng cần cổ hắn.
Hắn hơi nhột nhạt rụt vai, khuôn mặt đỏ bừng.
Ta véo má hắn: “Chàng có thể nghe thấy tiếng lòng của ta, đúng không?”
Giang Hoài Thanh vô thức mím môi, ánh mắt lảng tránh.
Ta nheo mắt, đã nhìn thấu mọi thứ: “Ta đã sớm cảm thấy chàng không bình thường, quả nhiên là thật.”
Hắn nắm lấy tay ta, áp vào má mình, mang theo ý cầu tình: “Luyến Luyến không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh nữa.”
Hừ.
Nghĩ rằng nói thật sẽ thoát được à?
Ta mới không chịu.
“Bắt đầu đọc được suy nghĩ từ khi nào?”
“Từ khi đến phủ Lâm.”
“Hiện tại còn nghe được suy nghĩ trong lòng ta không?”
Giang Hoài Thanh tập trung suy nghĩ, sau đó lắc đầu tỏ vẻ không thể.
Quả nhiên là hệ thống gây ra.
Ta vung tay đẩy tay hắn, vẻ mặt phức tạp: “Vừa rồi biết hết rồi phải không?”
Giang Hoài Thanh hôn lên, giọng nói trầm thấp:
“Ừm, thử xem.”
(Hết truyện)