Hoan Hỉ Oan Gia - Chương 3
10.
Trăng sáng sao thưa.
Ta nhớ lại vẻ miễn cưỡng của phụ mẫu, huynh trưởng cùng đệ đệ,, trằn trọc không ngủ được.
Thái phó là người cổ hủ, e rằng đối với việc nhi tử duy nhất đột nhiên đi ở rẻ sẽ rất tức giận không thôi.
Huống hồ còn có Thái tử chọc gậy bánh xe, sự việc lần này e là khó thành.
Ta lật mình xuống giường, mặc quần áo, lẻn ra khỏi phủ.
Trên phố đã vắng bóng người, ta lén lút tới phủ thái phó, leo tường bò vào.
Vài năm trước, ngày phủ thái phó mừng thọ, ta cũng đã từng đến đây.
Lúc đó ta cãi nhau với Thái tử, tức giận đuổi theo hắn nửa phủ thái phó, cuối cùng hắn trốn vào sân của Giang Hoài Thanh mới thoát nạn.
Bây giờ ta vẫn còn nhớ lối đi, lén lút bò vào sân Giang Hoài Thanh.
Hệ thống cuối cùng cũng không nhịn được: 【Có nữ chính nào như cô, nửa đêm trèo tường vào nhà người ta?】
“Có ta đây.”
Ta tự tin đáp lại.
Hành động này vốn không ra thể thống gì, vì thế ta chỉ có thể lén lút.
Trong phòng vẫn sáng đèn, cửa sổ hơi hé mở, ta nhìn vào, chỉ thấy Giang Hoài Thanh đang ngồi trước bàn, mặc áo bào trắng như ánh trăng, tóc đen xõa sau lưng, đôi tay nắm chiếc túi thơm ta tặng, im lặng xuất thần.
Ánh nến trên bàn chiếu sáng nửa mặt hắn, phủ lên một lớp ánh sáng màu cam.
Ta biết, hắn chắc chắn là đang nhìn vật nhớ người.
Ta khẽ gọi: “Giang Hoài Thanh!”
Thiếu niên trong phòng lập tức buông tay, giấu chiếc túi thơm ra sau lưng, hoảng sợ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Ta dùng khẩu hình nói với hắn: “Mở cửa.”
Giang Hoài Thanh sững người, vội vàng khoác áo ngoài, mở cửa kéo ta vào: “Sao nàngi lại ở đây?”
Ta tỏ vẻ hiển nhiên: “Ta đến để lấy tín vật định tình.”
Nghe vậy, Giang Hoài Thanh mím môi, lấy chiếc túi thơm ra.
Ta vẫy tay: “Đây là thứ ta tặng huynh, huynh vẫn còn chưa tặng lại cho ta.”
Giang Hoài Thanh lảng tránh ánh mắt của ta, giọng nói rất nhẹ: “Tần tiểu thư, đừng đùa giỡn với ta… Ta sẽ phái tỳ nữ đưa nàng về phủ, chuyện này nếu lộ ra ngoài, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho nàng.”
Ta, Tần Dư nào phải loại người lấy việc hôn nhân đại sự ra để đùa giỡn.
Tạm thời bỏ qua hành vi của ta, trái tim ta vẫn vô cùng chân thành.
Ta bất đắc dĩ: “Huynh còn muốn ở rể nhà ta không? Mau lên, đưa tín vật định tình cho ta, ta còn đang vội về nhà.”
Giang Hoài Thanh không hề động đậy, như đang xác nhận điều gì đó, hắn nhìn ta chằm chằm: “Nàng nói gì?”
Ta lặp lại từng chữ một: “Tín, vật, định, tình.”
Hai người chúng ta im lặng một lúc lâu, hắn dường như mới có thể bình tâm trở lại, quay người đi về phía thư án, lấy một chiếc hộp gỗ từ trên kệ ra.
Trong lúc di chuyển, mái tóc dài như cành liễu trong gió, nhẹ nhàng đung đưa bên eo, ánh nến phản chiếu lên lớp áo ngoài, lộ ra dáng vẻ mông lung ẩn hiện.
Ta nhướng cao một bên lông mày.
Dáng người không tồi.
Không hiểu sao, Giang Hoài Thanh đột nhiên đỏ mặt tía tai, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Hắn đi đến trước mặt ta, mở chiếc hộp gỗ, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc.
Giang Hoài Thanh có chút căng thẳng, thấp giọng nói: “Đây là đồ mẹ đã để lại cho ta.”
Thái phó phu nhân vì khó sinh mà qua đời, Thái Phó cũng không tái giá, chỉ tập trung nuôi nấng Giang Hoài Thanh.
Ta không ngờ Giang Hoài Thanh lại nguyện ý tặng chiếc khóa trường mệnh cho ta, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Hệ thống không nói dối, hắn thực sự yêu ta mất rồi.
Ta nhận lấy món quà, đóng hộp gỗ lại, sợ lát nữa trèo tường không may va chạm vào đâu, ta lấy chiếc khóa trường mệnh ra, giấu vào trong người, còn hộp gỗ thì kẹp vào thắt lưng.
“Được rồi, khi nào thái phó đại nhân hỏi, chúng ta sẽ nói là đã tự định chung thân từ trước.”
“Ừm.”
“Huynh nên đổi cách xưng hô, gọi ta là Luyến Luyến.”
“Luyến Luyến.”
Giọng hắn nhẹ nhàng và trầm thấp, giọng nói mang theo sự quyến luyến thân mật khó nói thành lời.
Sau đó, giống như đã suy nghĩ rất lâu, hắn dùng một ngữ khí gần như hèn mọn hỏi: “Nàng có thể không… nạp thiếp không?”
?
Coi ta là loại người gì chứ?
Kể từ đời cha ta, Tần gia nhà chúng ta chưa từng có trường hợp nào nạp thiếp.
Nói rằng chỉ nhận một rể thì chính là chỉ nhận một rể.
Giang Hoài Thanh cũng đã đành.
Lại còn thêm một người nữa dán lấy cạnh ta ư? Đừng có mơ.
Ta chỉ vào chiếc khóa trường mệnh, mặt dây chuyền ngọc khẽ lắc lư, phát ra tiếng leng keng nho nhỏ:
“Có chiếc khóa trường mệnh này làm chứng, đời này ta chỉ có một phu quân là huynh.”
Giang Hoài Thanh hơi sững người, gương mặt khẽ đỏ ửng lên, ánh mắt sáng lên lay động theo ánh nến, phản chiếu lại hình bóng của ta:
“Tại sao… lại là ta?”
Còn không phải cái hệ thống ngốc nghếch này ư.
Còn có, dễ bảo, dễ nắm bắt.
Trong lòng ta nghĩ vậy, nhưng miệng ta vẫn nói: “Ngôn niệm quân từ, ôn kỳ như ngọc*.”
(*cách diễn đạt thường được sử dụng để ca ngợi một người đàn ông với những phẩm chất cao quý, ấm áp và mềm mại như ngọc bích, biểu thị sự tinh tế và đức hạnh của một quân tử. Cụm từ này ngợi ca sự thanh cao và vẻ đẹp nội tâm của một người, thể hiện qua cả lời nói và hành động của họ.)
Ánh mắt của Giang Hoài Thanh tối sầm lại, vẻ mặt thất lạc đáng thương: “Không phải vì ta dễ bảo ư?”
Trong lòng ta khẽ giật mình.
Hắn nhận ra rồi ư?
Ta biểu hiện ra ngoài rõ ràng đến vậy sao?
Dù không thể cho ngươi tình yêu, nhưng ngày ngày được chung sống cùng ta, đó cũng là điều tuyệt vời rồi.
Đừng có mà không biết điều.
Nam nhân, đừng có mà mơ tưởng tham lam tình yêu của ta.
Tình yêu của ta, từ đầu đến cuối, là dành cho chính ta.
Ta còn chưa kịp mở miệng lấp liếm, Giang Hoài Thanh đã nở nụ cười: “Đây vốn nên là vinh hạnh của ta, nừa này là ta đã đường đột rồi.”
Ta khen ngợi: “Có giác ngộ.”
11.
Giờ hoàng đạo ngày hôm sau.
Những người hiểu chuyện như phụ mẫu và huynh trưởng đã chuẩn bị sẵn lễ vật và bà mối trong đêm.
Trước khi lên đường, cha ta không biết lấy từ đâu ra một bộ giáp, trang bị cho bản thân vô cùng cẩn thận.
Ta tò mò: “Cha, ngài định bỏ văn theo võ à?”
Ông già nhà ta khinh bỉ nhắm mắt lại, mang theo khí khái hào hùng vì đại nghĩa diệt thân: “Ta làm này còn không phải vì ngươi sao?”
Không hiểu, nhưng tôn trọng.
Chúng ta lên xe ngựa, càng đến gần phủ phủ thái phó, tiếng thở dài của mẹ càng nặng nề.
Bà nắm lấy tay ta, tràn ngập sự ân hận: “Ta thực hổ thẹn A Hoan.”
Ta hỏi: “A Hoan là ai?”
Mẹ trả lời: “Là mẹ của Hoài Thanh, bà ấy và ta là bạn thân từ thuở nhỏ.”
Ta bảo bà yên tâm: “Theo com, Hoài Thanh sẽ không phải chịu khổ.”
Mẹ ta: “Haizz…”
Trong lúc nói chuyện, chúng ta đã đến nơi.
Cửa lớn phủ thái phó mở toang, không người canh giữ.
Xem ra Giang Hoài Thanh đã báo cho thái phó biết.
Cha ta thầm than một tiếng không lành: “Kế trống thành!”
Ta gõ vào mũgiáp của người: “Thái phó đâu có đáng sợ đến thế.”
Ta đi đầu, phía sau là cha mẹ nương tựa vào nhau, tiếp theo là huynh trưởng đệ đệ không hiểu sao có vẻ vô cùng khẩn trương, cuối cùng là người hầu mang theo lễ vật.
Chúng ta thuận lợi tiến vào đại sảnh, thái phó ngồi trên chủ vị, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ta cúi mình hnh lễ: “Thái phó, ta đến cầu thân.”
Ta giơ tay, đưa thái phó bức sính thư.
“Nếu Hoài Thanh đến nhà ta, chắc chắn sẽ nhận được sủng ái lên tận trời.”
Sính thư bị thái phó liệng qua một bên, ông dùng giọng điệu kỳ quái nói:
“Hoài Thanh không phải nữ nhi, sao phải cần ngươi cưng chiều?”
Còn chưa kịp mở miệng, phụ mẫu đứng sau nghe thấy lời này đã nổ tung.
” Hoài Thanh là học giả, yếu đuối không gánh vác được đại sự, Luyến Luyến nhà ta sao lại không thể sủng ái chiều chuộng nó?” Mẹ ta nhấc một cái hòm vàng bạc lêm, “Ngươi có thể vác nổi cái này không? Lão già khônh có ai chiều chuộng.”
Ta kéo tay áo mẹ: “Mẹ, đây là nhà thông gia, người giữ gìn chút.”
Bà lườm ta một cái: “Trước đây đã thấy ông ta là một học giả cổ hủ, không xứng với A Hoan, bây giờ xem ra, vẫn là không xứng.”
Ồ, hóa ra là thù cũ.
Nhưng cũng vẫn phải nhịn.
Cha ta lúc này cuối cùng cũng ra bản lĩnh của người đứng đầu gia đình, đứng trước mặt chúng ta, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên lớp áo giáp, sáng lấp lánh.
“Chỉ dựa vào thân phận Luyến Luyến nhà ta, Hoài Thanh làm rể cũng coi như là với lên, ngươi có bực tức thì xả giận lên ta, đừng làm khó con trẻ.”
Ông ấy vỗ vỗ tấm áo giáp trên ngực, làm ra dáng vẻ sẵn sàng tử vì đạo: “Đánh đi.”
Nụ cười của thái phó méo xệch, dáng vẻ trở nên hung tợn: “Hoài Thanh là nhi tử duy nhất của ta, ta tuyệt đối không đồng ý hôn sự này!”
Ta bình tĩnh rút ra chiếc khóa trường mệnh ra: “Ta và Hoài Thanh đã sớm tự định chung thân.”
Thấy món đồ vật, đồng tử thái phó lập tức co rụt lại, tức giận đập tay lên tay vịn ghế: “Mỹ sắc hại người, mỹ sắc hại người!”
Ta cầm chiếc gương lên, lộ ra nụ cười nhẹ:
Thật là.
Hôm nay cũng đẹp như vậy.