Hoán Đổi Thân Xác - Chương 2
4
Thực lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể ở một mình trong phòng với người mình thích theo cách này, nhưng nếu chỉ còn cách này tôi cũng chấp nhận nha.
Nhìn thấy anh càng ngày càng gần, trái tim nhỏ bé của tôi đập thình thịch, khi tôi sẵn sàng nhắm mắt chấp nhận anh thì….
“Ding ding ding” tiếng chuông cửa vang lên.
Trong lúc anh còn đang ngơ ngác, tôi lập tức đẩy anh ra rồi chạy đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Lý Ngọc Như vẻ mặt lo lắng. Vừa bước vào cửa, cô ấy bắt đầu nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi hỏi cô ấy đang tìm gì, cô ấy quay lại tát tôi một cái, sau đó phàn nàn: “Khương Vũ, gần đây anh không để ý đến em, có phải anh có người phụ nữ khác rồi không? Anh có đem cô ta giấu ở trong nhà không?
Lý Ngọc Như này thật đúng một người chỉ có não yêu đương, anh trai tôi chưa bao giờ thừa nhận cô ấy là bạn gái của mình, đã vậy, cô ấy còn vô cùng ghen tuông vô cớ, không cho người phụ nữ khác đến gần anh.
Lúc này, Lục Chi Hành ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Lý Ngọc Như, ở đây không có người khác.”
Lý Ngọc Như bình tĩnh lại, vẫn nhìn chằm chằm tôi: “Em nói cho anh biết, đừng có mơ ở dưới mí mắt em giở trò. Còn anh Lục Chi Hành, anh đừng tưởng hai người là anh em thì có thể bao che cho nhau, nếu để tôi phát hiện ra chuyện gì, thì hai người sẽ không xong với tôi đâu.”
Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Lý Ngọc Như này đúng là bám dai như đỉa, khó trách anh trai tôi thà để tôi đến công ty còn hơn là cho cô ta đến.
Nếu cô ta đến, chắc chắn anh ấy sẽ không có nổi một ngày tốt lành.
Thấy cô ta đã bình tĩnh lại, tôi hỏi: “Lý Ngọc Như, cô đến đây chỉ để tìm xem tôi có giấu người phụ nữ nào không. Bây giờ đã xác thực được rồi, tôi và Chi Hành còn có một số vấn đề công việc cần thương lượng, cô ở lại đây có chút bất tiện. ”
Tôi tưởng cô ta chỉ đến đây để trút giận một trận, nhưng lời nói của tôi khiến cô ta hoàn toàn tức giận , cô ta liên tục đấm vào ngực tôi.
“Khương Vũ, anh được lắm, chỉ một phút thôi anh cũng không muốn dành cho em phải không? Em ở đây chướng mắt anh như vậy sao? Em muốn nói cho bác gái biết, anh bắt nạt em.” Nói xong cô ấy quay người bỏ đi.
“Không, không, không, không.” Tôi nhanh chóng tóm lấy cô ta. Tôi còn sợ mẹ tôi hơn cả cô ta, mẹ tôi vốn định để cô ta ở bên cạnh anh trai.
Nếu bây giờ để cô ta đi tố cáo, bà ấy còn không mắng chếc tôi. Tuy là đang mắng anh trai, nhưng bây giờ tôi đang trong thân thể này. Vậy không phải tôi sẽ trúng đạn à?
Quên đi, ngày mai tôi phải tìm cách liên lạc với anh trai mình để lấy lại thân thể càng sớm càng tốt.
Nhìn thấy tôi ôm lấy mình, Lý Ngọc Như dường như không muốn rời đi.
Cô ta đi đến phòng anh trai và nhìn quanh: “Anh không cho em đi thì buổi tối em ngủ ở đâu?”
Cô ta chính là cố tình hỏi, thật ra là không muốn đi. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo cô ta: “Nếu không thì đêm nay em ngủ lại đây nhé.”
Lúc nói lời này, tôi thực sự không nghĩ đến điều gì khác, chỉ đến khi Lục Chi Hành hình như bị sặc nước, tôi mới chợt nghĩ ra.
Chẳng phải tối nay tôi và anh ấy sẽ ngủ chung phòng sao?
Lý Ngọc Như nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ trước đây họ đã từng trải qua chuyện như này, nhưng tình hình hôm nay đặc biệt. Tôi không phải Khương Vũ, tôi là Khương Thư Nhã mà.
Tôi nên làm gì? Còn anh trai tôi thì sao? Anh ấy đang làm cái quái gì vậy?
5
Sau khi tôi tắm rửa trở về phòng, Lục Chi Hành đang nằm đọc sách.
Những đường cong hoàn hảo, làn da săn chắc và mái tóc đen còn đang đọng vài giọt nước.
Tôi đứng đó nhìn đến thất thần hồi lâu.
“Đứng ngây ngốc làm gì vậy? Lại đây ngủ đi.” Anh ấy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói, mỗi từ thốt ra đều như đang quyến rũ tôi.
Chân tay tôi không tự chủ được mà từ từ trèo giường, không, đi lên giường.
Thấy có gì đó không ổn, anh ấy đặt sách xuống, quay lại nhìn tôi: “Hôm nay cậu bị sao vậy? Vừa nãy còn muốn nhìn cơ bụng của tôi, giờ lại hồn vía lên mây như vậy. Tôi bối rối đến mức nghi ngờ liệu cậu có thật sự là Khương Vũ hay không. ”
Tôi thấy anh nghi ngờ, lập tức hắng giọng nói: “Cậu đùa tôi à? Tôi không phải Khương Vũ, tôi còn có thể là ai nữa? Này chàng trai, sao suốt ngày cậu chỉ biết nghi ngờ thế? ”
Nói xong, tôi đấm thẳng vào ngực anh một cái, cảm giác săn chắc khiến tôi muốn mà không thể ngừng lại được. Tôi không dám nhìn anh nữa, sợ không kìm cái sắc tâm này lại được.
“Ngủ, ngủ đi.” Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, trùm chăn lên đầu rồi ngủ thiếp đi.
Kết quả, anh ấy mở chăn ra, ngồi lên người tôi: “Không, hôm nay cậu kỳ lạ thật đấy, trước đây chúng ta đã ngủ với nhau rồi. Không phải mỗi lần trước khi ngủ đều phải làm một việc hay sao? Sao hôm nay cậu lại không có ý định làm việc đó?”
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi. Phản ứng đầu tiên trong đầu tôi là anh trai tôi và anh ấy? Hai người có quan hệ gì? Tại sao tôi không biết gì hết? Nếu anh ấy thực sự muốn bắt đầu thì tôi phải làm sao đây, sau này làm sao tôi còn có thể đối mặt với hai người họ?
“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi với giọng run run.
Nhưng anh ấy lại cười hỏi: “Cậu đang cùng tôi giả vờ ngu ngốc à? Khương Vũ, hay là lần này muốn thay đổi? Muốn tôi chủ động à?”
Trước đây là anh trai tôi chủ động sao? Khương Vũ, Khương Vũ, anh nhìn lại mình đi, một thân nam tính, vì cái gì sau lưng làm ra chuyện như vậy?
Thì ra là vậy, khó trách không muốn Lý Ngọc Như lại gần mình, hóa ra lâu nay đã có đối tượng rồi.
Nhưng tại sao, người tôi thích lại là Lục Chi Hành, trong nhất thời tôi lại có cảm giác như người thất tình, người mình thích đang ở ngay trước mặt nhưng lại không thể làm gì cả.
Tôi định nói sự thật với Lục Chi Hành, nói rằng tôi không phải Khương Vũ, thực ra tôi là Khương Thư Nhã, tôi sẽ giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay. Tôi sẽ không nói bí mật này với ai, sẽ cố gắng hết sức để giúp họ che đậy mối quan hệ này với bố mẹ.
Ngay lúc tôi đang quyết tâm, Lục Chi Hành đột nhiên nói: “Cậu ở trên, tôi ở dưới.”
Sau đó liền muốn kéo tôi lên.
Không thể nào, đây là bá vương ngạnh thượng cung sao? Tôi phải ngăn chặn nó.
Một giây tiếp theo, Lục Chi Hành lấy máy chơi game từ sau lưng tôi ra: “Mau, chuẩn bị sẵn sàng.”
Cái gì? Tâm trí tôi không thể theo kịp những gì đang xảy ra. Hóa ra mỗi lần hai người họ ngủ chung, họ đều phải chơi game cùng nhau. Là tôi nghĩ sai.
Phùuu, còn tốt còn tốt.
Cuối cùng, sau khi thở phào nhẹ nhõm, tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, sợi dây trong đầu lại căng lên, tôi không biết chơi game.
Ài, không biết anh trai ở đẳng cấp nào. Chỉ cần tôi chơi, khẳng định sẽ bị lộ.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, khi nhấn nút khởi động, anh ấy còn quay qua hỏi tôi: “Cậu sẵn sàng chưa? Bắt đầu.”
6
Thấy tôi không nói gì, anh ấy coi như tôi đã đồng ý và bắt đầu nhấn nút.
“Chiến đấu nhanh lên, Khương Vũ.”
“Không, Khương Vũ, hôm nay cậu lái máy bay kiểu gì vậy?”
“Khương Vũ, cậu là cố ý sao?”
“Khương Vũ, Khương Vũ…”
Không còn nghi ngờ gì nữa, trận này đã thua thảm.
Anh ấy vứt máy chơi game và hỏi tôi: “Chuyện gì vậy? Khương Vũ, nhanh giải thích cho tôi.”
“Tôi, tôi, tôi…” Kỳ thật trong đầu tôi đang chạy rất nhanh, băn khoăn không biết nên trả lời anh thế nào, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Tôi lo lắng cho em gái mình, cậu nói xem nó xin nghỉ phép không nói cho tôi biết, cũng không muốn nói cho tôi biết mình đi đâu, với tư cách là một người anh, tôi thật sự thấy lo lắng. ”
Anh ấy tựa hồ có chút tin tưởng: “Không phải lúc nào cậu cũng cảm thấy em ấy ồn ào sao? Không có con bé bên cạnh thì càng yên tĩnh.”
Khương Vũ được lắm, dám ở sau lưng chê tôi ồn ào, nếu hôm nay Lục Chi Hành không nói ra, tôi cũng không biết chuyện này, chờ gặp lại nhất định phải tính sổ với anh ấy.
“Ồn ào, nhưng dù có thế nào thì con bé cũng là em gái tôi, nó thật sự không nói cho cậu biết mình sẽ đi đâu à?”
Tôi bất ngờ hỏi, rõ ràng anh ấy sửng sốt một giây, sau đó cau mày nhìn tôi: “Hai người là anh em, cô ấy sẽ đi đâu, cậu không phải so với tôi càng hiểu rõ hơn sao?”
Lời của anh ấy nhắc nhở tôi, Khương Vũ có thể đi đâu, xem ra tôi phải tự mình đến quán bar mới biết được lý do.
Còn chưa đổi lại cơ thể của mình, anh ấy có thể đi đâu?
“Hôm nay cậu thật sự không có tâm trạng để chơi, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đối phó với cô đại tiểu thư đang ở trong nhà.”
Lục Chi Hành nhanh chóng thu dọn máy chơi game rồi đi ngủ.
Nhưng tôi không thể ngủ được, càng nghĩ càng lo sợ sẽ có điều gì đó không hay sẽ xảy ra với anh trai.
7
Ngay khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại.
[Muốn biết tin tức của Khương Thi Nhã, hay đúng hơn là Khương Vũ. Tối nay hãy đến quán bar Monet một mình. Tôi sẽ đợi. 】
Quả nhiên đây là một vụ bắt cóc có tính toán trước, Khương Vũ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Lại nhìn Lục Chi Hành, anh vẫn còn đang ngủ, chuyện này tốt nhất không nên nói cho anh biết cho đến khi anh tìm được anh trai tôi.
Đột nhiên, Lý Ngọc Như xông vào mà không thèm gõ cửa.
Tôi vốn muốn đứng dậy, lại nhanh chóng chui vào trong chăn: “Lý Ngọc Như, cô không biết gõ cửa sao? Không biết nam nữ có khác biệt hay sao?”
Nhưng cô ta lại tỏ ra không quan tâm: “ Sớm muộn gì anh cũng sẽ là của em thôi. Còn có gì sợ em nhìn thấy nữa à? Anh nhanh dậy đi, em đã bảo tài xế mang đồ ăn sáng lên. Nhân tiện, hôm nay em có một cuộc hẹn với bạn đi chăm sóc da mặt, tối em sẽ về hơi muộn nhé. ”
“Ý cô là gì?” Tôi biết ý cô ta là gì, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận lại.
“Ý em là gì, em sẽ sống ở đây một thời gian. Anh hiểu không? Tối gặp lại nhé!”
Theo tiếng đóng cửa, tôi không thể tin được người phụ nữ này lại bám dai đến vậy. Nhưng nhân vật chính Khương Vũ lại không có ở đây, nghĩ có buồn cười hay không?
Nghĩ tới đây, tôi bất giác mỉm cười, quay người lại nhìn Lục Chi Hành.
Anh ấy hỏi tôi: “Cô ấy ở lại đây, cậu vui vẻ vậy à ?”
Bỏ việc tìm kiếm Khương Vũ sang một bên, chỉ cần Lý Ngọc Như còn sống ở đây, tôi sẽ ngủ với Lục Chi Hành.
Ý tôi là, nó quá tuyệt vời rồi.
Nhưng làm sao có thể để anh ấy biết được ý tưởng này: “Nhìn xem, có cô ấy ở đây, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị sẵn cho chúng ta. Không tốt sao?”
Lý Ngọc Như nhìn có vẻ vô tư nhưng thực ra cô ấy vẫn rất quan tâm đến anh trai, thậm chí còn biết chuẩn bị sẵn cả sữa đậu nành không đường cho bữa sáng vì anh ấy không uống đường. Chỉ là anh tôi không biết trân trọng những điều này, thích khắp nơi tìm kiếm.
Đột nhiên, tôi dường như nghĩ đến điều gì đó.